[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/XVV5iNiIFB[/FLASH]
Một ngày đẹp trời, nó tỉnh dậy và thấy lòng buồn rầu vô hạn. Ngồi thần ra đấy trong đống chăn, mắt nó đăm đắm nhìn đi đâu không rõ và sau 5 phút bần thần, nó buông một câu gọn lỏn:
- Mình buồn!
Xét cho cùng thì biết rằng mình buồn cũng là một phát hiện xuất sắc của bộ môn tâm lý. Thì rõ, trong tất cả những cảm xúc của con người, “buồn” là một trạng thái vô cùng trừu tượng, vừa cực khó diễn tả mà lại vừa quá dễ thừa nhận. Cứ thử đố ai định nghĩa được “buồn” là gì mà xem!
Biện hộ một hồi về tình trạng của mình như thế, nó thở dài đứng dậy. Ngoài cửa sổ đầy nắng với gió, có những đọn lá xanh loà xoà trong tiết trời hanh heo. Hít thật sâu hương hoa Lys ngòn ngọt bay tới từ hàng hoa đầu phố, duỗi chân duỗi tay với vài động tác thể dục mèo cào, nó ngẫm nghĩ thêm một lúc nữa rồi bình tĩnh nhắc lại kết luận vừa nãy:
- Mình buồn!
Không phải chờ đợi lâu để phần còn lại của nhân loại biết đến chân lý ấy. Ngay tại bữa sáng, hai trong số năm tỷ chín trăm chín chín triệu chín trăm chín chín nghìn chín trăm chín chín người kia đã ngạc nhiên thốt lên:
- Con buồn?
- Vâng, con nghĩ thế. – Nó trả lời, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát. Vừa nói vừa uống hết veo cốc sữa bò nóng hổi.
Bố mẹ nó đưa mắt nhìn nhau và nhìn cốc sữa chỉ còn lại mấy đường viền trắng nhạt quanh mép. Nó khoanh tay mỉm cười, lòng sẵn sàng chờ đợi những lời hỏi han. Y như nó nghĩ, bố đặt tờ báo xuống bàn, lấy ngón trỏ bàn tay phải đẩy lại gọng kính rồi húng hắng:
- Chuyện học tập của con không ổn sao?
- Dạ không ạ. Rất tốt là khác, bố mẹ có thể yên tâm. – Nó đáp bằng lời khẳng định tự tin của một học sinh mười năm liền đạt điểm tổng kết trên tám phẩy.
- Thế… chẳng lẽ… con đã… - Mẹ dè dặt, câu hỏi dừng giữa chừng nhưng nó thừa hiểu để nói được điều đó mẹ đã phải đọc bao nhiêu cuốn sách tư vấn tâm lý tuổi dậy thì.
- Cũng không ạ. Những đứa bạn của con rất tốt, rất trong sáng ạ.
Bố với mẹ lại trao nhau những ánh mắt lo lắng, còn nó thì tiếp tục với món bánh mỳ nướng. Sau cùng, bố cầm tờ báo lên, trầm giọng:
- Buồn không phải là một điều tệ hại, trừ khi nó có những lý do tệ hại. Nếu có thể chia sẻ với bố mẹ, con đừng ngại. Còn nếu không…
- Nếu không nghĩa là con đã đủ lớn để làm chủ vấn đề của mình. Con cảm ơn bố mẹ. Thôi, con xin phép đi học ạ.
Khi nó tới lớp, mọi chuyện cũng xảy ra tương tự. Không khí như một nồi nước đang đun mà trước khi tới điểm sôi thì reo ùng ục, sau đó thì lắng xuống trong tích tắc rồi lại ùng ục reo: lũ bạn nó trợn mắt lên tập một, nhíu mắt xuống một lúc rồi trợn mắt lên tập hai. Linh, đứa bạn chí cốt, nện cái bộp vào lưng nó:
- Buồn? Mày điên à?
- Tao không nghĩ buồn và điên là hai từ đồng nghĩa. – Nó nhún vai, giọng nghiêm túc và gương mặt thật thà như đếm làm Linh há hốc miệng không phản ứng gì nổi.
- Nhưng vì sao chứ? – Hải, lớp trưởng, không giấu nổi tò mò – Bình thường mày vẫn… phởn nhất lớp cơ mà?
- Thì cứ coi như hôm nay tao không bình thường đi – Nó cười – Hơn nữa, nguyên do không bao giờ quan trọng bằng thực trạng. Tao buồn, dù là vì lý do gì đi nữa thì sự thật vẫn cứ là tao buồn, vậy thôi!
- Nhưng mày không thể buồn không có lý do được, trừ khi mày đang tập… làm thơ. Mà kể cả làm thơ thì vẫn cần có cảm hứng chứ, chẳng lẽ cứ không đầu không cuối gì mà nặn được ra thơ! – Linh nhăn nhó.
- Mày nhầm rồi. Thơ là kết quả của tâm trạng, còn tâm trạng không phải là kết quả của thơ. Khi nào buồn thì người ta làm thơ, chứ đâu phải vì làm thơ mà người ta đâm ra buồn!
Trả lời bằng những lời lẽ cực “Quách Tỉnh”, nó ngây thơ theo dõi điệu bộ tuyệt vọng của lũ bạn như một đứa trẻ chỉ biết nhìn người lớn đang bàn tán về bệnh trạng nghiêm trọng của mình mà chẳng hiểu cái mô tê gì cả. Linh lầm bầm trong miệng: “Hỏng, hỏng hẳn. Điện thoại ngâm nước may ra còn gỡ lại được cái màn hình chứ con bé này thì…” Hải hết quay ngược lại quay xuôi, nhìn nó chăm chăm theo mọi góc diện, chắc đang cố tìm kiếm có dấu vết nào của gà vịt gia cầm gì hay không (khổ, đúng cái lúc H5N1 đang ám ảnh người ta thế đấy). Vừa lúc ấy, Hoàng - một thằng bạn cũng khá thân của nó lao ập đến:
- Mày buồn hả? Buồn đời cắt tóc đi…
- Biến! – Linh gào lên – Mày định xui nó “Buồn đời cắt tóc đi tu – Nghĩ đi nghĩ lại đi… tù sướng hơn” hả? Phủi phui cái mồm, đùa không phải lúc đâu nhá!
- Ai bảo mày thế? Chỉ được cái suy bụng ta ra bụng người là giỏi – Hoàng phồng má - Tao bảo nó là cắt tóc đi, trông trẻ ra, xinh hơn, có đứa tán là lại vui ngay ấy mà!
Ba đứa kia bỗng phá ra cười ầm ĩ, chỉ có nó tỉnh rụi thốt lên:
- Gợi ý hay! Tại sao tao không thử làm cái gì đó mới mẻ với bản thân mình một chút nhỉ? Tao sẽ để tóc kiểu Phạm Bằng nhé?
Chắc lúc nó nói câu ấy mặt mũi trông Vân Dung lắm hay sao nên mấy đứa đang ôm bụng cười ngặt nghẽo chợt đồng loạt rùng mình rồi im phăng phắc. Linh tái xanh nhìn Hải, Hải tím ngắt nhìn Hoàng, Hoàng đỏ bừng nhìn lại Linh rồi tất cả hốt hoảng vồ lấy nó, rối rít tranh nhau nói:
- Mày đùa hay thật đấy? Hôm nay mày lạ lắm, tao sợ mày nói đùa mà làm thật lắm. Đừng vì một lần trót dại mà ân hận cả đời…
- Sống chết có số, mà hói cũng có số, mày đừng liều mình như chẳng có thể chứ!
Nhẹ nhàng gạt tay bạn ra, nó cười toe:
- Thì tao mới hỏi ý kiến bọn mày thế thôi mà! Hói là một nghệ thuật và người hói dứt khoát phải là nghệ sĩ, tao sẽ chiêm nghiệm câu nói này trong nhiều năm tới. Còn bây giờ, nhiệm vụ của tao là buồn!
Lại im lặng. Ba đôi mắt áy náy nhìn nhau và nhìn kẻ đáng bị áy náy thứ tư, miệng gậm gạ nói gì mà cứ tắc không nói được. Cuối cùng, không ai bảo ai, cả ba đứa ấy đều đặt tay lên tay nó, nắm nhẹ trong lòng và Linh khẽ khàng:
- Thôi, mày cứ buồn đi, bọn tao tuy không hiểu nên không thể làm mày bớt buồn nhưng ít ra cũng có thể buồn cùng với mày cơ mà!
Nó khẽ cười, môi nhoẻn ra một đường cong hiền lành và biết ơn. Tự đáy lòng, nó cũng không rõ và không muốn biết rõ vì sao mình buồn, nhưng điều đó thì có ý nghĩa gì nữa khi thấy rằng mình đang được tin tưởng, quan tâm và thấu hiểu chừng nào. Một ngày buồn đâu có nghĩa đó không phải là kỷ niệm vui nhất trong đời, phải không?
- Mày buồn à?
Một tiếng nói đột ngột vang lên cắt đứt mọi tâm tư, nó giật mình nhìn ngước: Tú. Thằng này đang nhồm nhoàm trong miệng những thứ gì hết sức khó định nghĩa, hệt như nỗi buồn của nó lúc này, vừa nhai vừa nhe răng nhăn nhở:
- Buồn cười chứ gì? Thế thì cứ cười đi, có ai đánh thuế đâu mà!
Toét miệng. Một nụ cười trọn vẹn đầy hạnh phúc.
Một ngày đẹp trời, nó tỉnh dậy và thấy lòng buồn rầu vô hạn. Ngồi thần ra đấy trong đống chăn, mắt nó đăm đắm nhìn đi đâu không rõ và sau 5 phút bần thần, nó buông một câu gọn lỏn:
- Mình buồn!
Xét cho cùng thì biết rằng mình buồn cũng là một phát hiện xuất sắc của bộ môn tâm lý. Thì rõ, trong tất cả những cảm xúc của con người, “buồn” là một trạng thái vô cùng trừu tượng, vừa cực khó diễn tả mà lại vừa quá dễ thừa nhận. Cứ thử đố ai định nghĩa được “buồn” là gì mà xem!
Biện hộ một hồi về tình trạng của mình như thế, nó thở dài đứng dậy. Ngoài cửa sổ đầy nắng với gió, có những đọn lá xanh loà xoà trong tiết trời hanh heo. Hít thật sâu hương hoa Lys ngòn ngọt bay tới từ hàng hoa đầu phố, duỗi chân duỗi tay với vài động tác thể dục mèo cào, nó ngẫm nghĩ thêm một lúc nữa rồi bình tĩnh nhắc lại kết luận vừa nãy:
- Mình buồn!
Không phải chờ đợi lâu để phần còn lại của nhân loại biết đến chân lý ấy. Ngay tại bữa sáng, hai trong số năm tỷ chín trăm chín chín triệu chín trăm chín chín nghìn chín trăm chín chín người kia đã ngạc nhiên thốt lên:
- Con buồn?
- Vâng, con nghĩ thế. – Nó trả lời, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát. Vừa nói vừa uống hết veo cốc sữa bò nóng hổi.
Bố mẹ nó đưa mắt nhìn nhau và nhìn cốc sữa chỉ còn lại mấy đường viền trắng nhạt quanh mép. Nó khoanh tay mỉm cười, lòng sẵn sàng chờ đợi những lời hỏi han. Y như nó nghĩ, bố đặt tờ báo xuống bàn, lấy ngón trỏ bàn tay phải đẩy lại gọng kính rồi húng hắng:
- Chuyện học tập của con không ổn sao?
- Dạ không ạ. Rất tốt là khác, bố mẹ có thể yên tâm. – Nó đáp bằng lời khẳng định tự tin của một học sinh mười năm liền đạt điểm tổng kết trên tám phẩy.
- Thế… chẳng lẽ… con đã… - Mẹ dè dặt, câu hỏi dừng giữa chừng nhưng nó thừa hiểu để nói được điều đó mẹ đã phải đọc bao nhiêu cuốn sách tư vấn tâm lý tuổi dậy thì.
- Cũng không ạ. Những đứa bạn của con rất tốt, rất trong sáng ạ.
Bố với mẹ lại trao nhau những ánh mắt lo lắng, còn nó thì tiếp tục với món bánh mỳ nướng. Sau cùng, bố cầm tờ báo lên, trầm giọng:
- Buồn không phải là một điều tệ hại, trừ khi nó có những lý do tệ hại. Nếu có thể chia sẻ với bố mẹ, con đừng ngại. Còn nếu không…
- Nếu không nghĩa là con đã đủ lớn để làm chủ vấn đề của mình. Con cảm ơn bố mẹ. Thôi, con xin phép đi học ạ.
Khi nó tới lớp, mọi chuyện cũng xảy ra tương tự. Không khí như một nồi nước đang đun mà trước khi tới điểm sôi thì reo ùng ục, sau đó thì lắng xuống trong tích tắc rồi lại ùng ục reo: lũ bạn nó trợn mắt lên tập một, nhíu mắt xuống một lúc rồi trợn mắt lên tập hai. Linh, đứa bạn chí cốt, nện cái bộp vào lưng nó:
- Buồn? Mày điên à?
- Tao không nghĩ buồn và điên là hai từ đồng nghĩa. – Nó nhún vai, giọng nghiêm túc và gương mặt thật thà như đếm làm Linh há hốc miệng không phản ứng gì nổi.
- Nhưng vì sao chứ? – Hải, lớp trưởng, không giấu nổi tò mò – Bình thường mày vẫn… phởn nhất lớp cơ mà?
- Thì cứ coi như hôm nay tao không bình thường đi – Nó cười – Hơn nữa, nguyên do không bao giờ quan trọng bằng thực trạng. Tao buồn, dù là vì lý do gì đi nữa thì sự thật vẫn cứ là tao buồn, vậy thôi!
- Nhưng mày không thể buồn không có lý do được, trừ khi mày đang tập… làm thơ. Mà kể cả làm thơ thì vẫn cần có cảm hứng chứ, chẳng lẽ cứ không đầu không cuối gì mà nặn được ra thơ! – Linh nhăn nhó.
- Mày nhầm rồi. Thơ là kết quả của tâm trạng, còn tâm trạng không phải là kết quả của thơ. Khi nào buồn thì người ta làm thơ, chứ đâu phải vì làm thơ mà người ta đâm ra buồn!
Trả lời bằng những lời lẽ cực “Quách Tỉnh”, nó ngây thơ theo dõi điệu bộ tuyệt vọng của lũ bạn như một đứa trẻ chỉ biết nhìn người lớn đang bàn tán về bệnh trạng nghiêm trọng của mình mà chẳng hiểu cái mô tê gì cả. Linh lầm bầm trong miệng: “Hỏng, hỏng hẳn. Điện thoại ngâm nước may ra còn gỡ lại được cái màn hình chứ con bé này thì…” Hải hết quay ngược lại quay xuôi, nhìn nó chăm chăm theo mọi góc diện, chắc đang cố tìm kiếm có dấu vết nào của gà vịt gia cầm gì hay không (khổ, đúng cái lúc H5N1 đang ám ảnh người ta thế đấy). Vừa lúc ấy, Hoàng - một thằng bạn cũng khá thân của nó lao ập đến:
- Mày buồn hả? Buồn đời cắt tóc đi…
- Biến! – Linh gào lên – Mày định xui nó “Buồn đời cắt tóc đi tu – Nghĩ đi nghĩ lại đi… tù sướng hơn” hả? Phủi phui cái mồm, đùa không phải lúc đâu nhá!
- Ai bảo mày thế? Chỉ được cái suy bụng ta ra bụng người là giỏi – Hoàng phồng má - Tao bảo nó là cắt tóc đi, trông trẻ ra, xinh hơn, có đứa tán là lại vui ngay ấy mà!
Ba đứa kia bỗng phá ra cười ầm ĩ, chỉ có nó tỉnh rụi thốt lên:
- Gợi ý hay! Tại sao tao không thử làm cái gì đó mới mẻ với bản thân mình một chút nhỉ? Tao sẽ để tóc kiểu Phạm Bằng nhé?
Chắc lúc nó nói câu ấy mặt mũi trông Vân Dung lắm hay sao nên mấy đứa đang ôm bụng cười ngặt nghẽo chợt đồng loạt rùng mình rồi im phăng phắc. Linh tái xanh nhìn Hải, Hải tím ngắt nhìn Hoàng, Hoàng đỏ bừng nhìn lại Linh rồi tất cả hốt hoảng vồ lấy nó, rối rít tranh nhau nói:
- Mày đùa hay thật đấy? Hôm nay mày lạ lắm, tao sợ mày nói đùa mà làm thật lắm. Đừng vì một lần trót dại mà ân hận cả đời…
- Sống chết có số, mà hói cũng có số, mày đừng liều mình như chẳng có thể chứ!
Nhẹ nhàng gạt tay bạn ra, nó cười toe:
- Thì tao mới hỏi ý kiến bọn mày thế thôi mà! Hói là một nghệ thuật và người hói dứt khoát phải là nghệ sĩ, tao sẽ chiêm nghiệm câu nói này trong nhiều năm tới. Còn bây giờ, nhiệm vụ của tao là buồn!
Lại im lặng. Ba đôi mắt áy náy nhìn nhau và nhìn kẻ đáng bị áy náy thứ tư, miệng gậm gạ nói gì mà cứ tắc không nói được. Cuối cùng, không ai bảo ai, cả ba đứa ấy đều đặt tay lên tay nó, nắm nhẹ trong lòng và Linh khẽ khàng:
- Thôi, mày cứ buồn đi, bọn tao tuy không hiểu nên không thể làm mày bớt buồn nhưng ít ra cũng có thể buồn cùng với mày cơ mà!
Nó khẽ cười, môi nhoẻn ra một đường cong hiền lành và biết ơn. Tự đáy lòng, nó cũng không rõ và không muốn biết rõ vì sao mình buồn, nhưng điều đó thì có ý nghĩa gì nữa khi thấy rằng mình đang được tin tưởng, quan tâm và thấu hiểu chừng nào. Một ngày buồn đâu có nghĩa đó không phải là kỷ niệm vui nhất trong đời, phải không?
- Mày buồn à?
Một tiếng nói đột ngột vang lên cắt đứt mọi tâm tư, nó giật mình nhìn ngước: Tú. Thằng này đang nhồm nhoàm trong miệng những thứ gì hết sức khó định nghĩa, hệt như nỗi buồn của nó lúc này, vừa nhai vừa nhe răng nhăn nhở:
- Buồn cười chứ gì? Thế thì cứ cười đi, có ai đánh thuế đâu mà!
Toét miệng. Một nụ cười trọn vẹn đầy hạnh phúc.