Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch sử Việt Nam
Việt Nam Hiện Đại (1946 - 1975)
Miền Nam Việt Nam từ sau Điện Biên Phủ
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="ngan trang" data-source="post: 84125" data-attributes="member: 17223"><p>Đúng như lời của tờ báo này, thực tế đấy không phải là một sự rút quân, mà là sự vắng bóng của một chính sách độc lập với chính sách của Hoa Kỳ đã đẩy nước Pháp đến cơ sự phải từ bỏ vai trò chính trị ở Nam Việt nam. Ngày 12 tháng 4 trong một bức thư gửi Christian Pineau bấy giờ là Bộ trưởng Ngoại giao của Pháp, Phạm Văn Đồng đã viết:</p><p></p><p>"Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa thấy có trách nhiệm lưu ý Chính phủ Cộng hòa Pháp về tính chất nghiêm trọng của tình hình, và yêu cầu Chính phủ Pháp phải đảm đương những trách nhiệm của mình. Việc quân đội Pháp rút khỏi Nam Việt Nam không thể xóa bỏ hoặc giảm bớt những nghĩa vụ trách nhiệm của Chính phủ Pháp đối với các Hiệp định Genève... Các Hiệp định Genève là nền tảng của những quan hệ mới trong tất cả mọi lĩnh vực giữa nước Pháp và nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Việc thi hành đúng đắn các hiệp định này sẽ góp phần phát triển hơn nữa những mối quan hệ mới cũng có lợi cho cả hai nước."</p><p></p><p>Bị cuốn theo đường lối của Hoa Kỳ, nước Pháp hay chí ít là các Chính phủ của nước Pháp - sẽ giả câm giả điếc, tuân theo tất cả mọi đòi hỏi của Diệm. Còn về phía Hoa Kỳ thì chẳng cần phải nói, ai cũng biết rằng đối với họ những hiệp định đã được ký kết ở Genève trước sau vẫn chỉ là những mảnh giấy lộn. Eisenhower, Foster Dulles, các thượng nghị sĩ Mansfield, Knowland chẳng tiếc lời công khai ý định của Hoa Kỳ biến vĩ tuyến 17 thành một "đường ngăn chặn bất khả xâm phạm". Như vậy là một âm mưu cấu kết tay ba của thế giới phương Tây đã hoạt động chống lại sự tái thống nhất của nước Việt Nam: sự thù địch của nước Anh, sự trốn tránh của nước Pháp và sự can thiệp công khai của sức mạnh Hoa Kỳ. Các cường quốc thực dân lâu đời đâu có dễ dàng chịu nhả miếng mồi của họ.</p><p></p><p>Các thế lực phong kiến VIệt Nam, về phần mình, nếu không thể chinh phục lại được nửa phần phía bắc của đất nước, thì ít ra cũng cố bám giữ cho được những đặc quyền đặc lợi của chúng trong phạm vi cái pháo đài mà chúng còn giữ được. Chính quyền Diệm lao mình vào một cuộc đàn áp cực kỳ tàn bạo, chống tất cả những ai nói đến thống nhất, chúng không chừa bất cứ một ai. Chỉ cần nhắc đến chuyện thống nhất, yêu cầu có những trao đổi đối với miền Bắc là lập tức sa ngay vào tay một lực lượng cảnh sát có mặt ở khắp nơi. Đứng trước một phong trào quần chúng hùng mạnh, bộ máy đàn áp được dựng lên với những phương tiện ghê gớm do Hoa Kỳ cung cấp, ra đòn không chút ghê tay. Đó là một cuộc đàn áp dị giáo thực sự, như lời của phóng viên báo Pháp Tribune des Nations ở Sài Gòn. Một số tờ báo đã bắt giọng cho dàn hợp xướng như tờ Quốc gia (ngày 2 tháng 7 năm 1955) với những dòng sau:</p><p></p><p>"Thời điểm quyết định đã đến, một giải pháp hòa bình và một giải pháp dân chủ liệu có thể chấm dứt được hay không sự đe dọa của Cộng sản ? Không. Đây là lúc phải tiến hành một cách kiên quyết một cuộc đấu tranh sống mái với chủ nghĩa Cộng sản."</p><p></p><p>Những dòng này đã đuowjc viết ngay từ tháng 7 năm 1955, tức là trược thời hạn đã được định trước cho hội nghị hiệp thương giữa hai chính phủ. Cả đến Ủy ban quốc tế cũng không thoát khỏi hành động khủng bố của bọ tay chân của Diệm. Ngày 20 tháng 7 năm 1955, những tên côn đồ đã cướp phá trụ sở của Ủy ban liểm soát quốc tế, thậm chí hành hung cả vị đại sứ Ấn Độ, Chủ tịch của ủy ban. Những hành động kiểu đó bao giờ cũng được sự đồng lõa của cảnh sát chính quyền Diệm.</p><p></p><p>Hoa Kỳ và Diệm dứt khoát quyết tâm bằng sức mạnh và bạo lực duy trì miền Nam Việt Nam dưới quyền kiểm soát của mình. Chính vì vây mà các cuộc hội đàm giữa Anh và Liên Xô năm 1956, những trao đổi thống điệp giữa các chính phủ trong những tháng trước tháng 7 năm 1956 đã không thể đạt được một kết luận thực tế nào. Nhiều nhà báo phương Tây đã rút ra kết luận, có phần vội vàng, rằng tình hình sẽ vĩnh viễn kéo dài như thế. Nghĩ như vậy là quên rằng tương quan lực lượng ở quy mô quốc tế không phải là yếu tố duy nhất diễn biến ở các nước, là quên rằng trong cuộc còn có một nhân vật chính nữa, mà vai trò chí ít cũng sẽ quan trọng ngang với vai trò của bất cứ cường quốc thế giới nào, chí ít là trong vấn đề quyết định vận mệnh của nước Việt Nam: đó là nhân dân Việt Nam.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="ngan trang, post: 84125, member: 17223"] Đúng như lời của tờ báo này, thực tế đấy không phải là một sự rút quân, mà là sự vắng bóng của một chính sách độc lập với chính sách của Hoa Kỳ đã đẩy nước Pháp đến cơ sự phải từ bỏ vai trò chính trị ở Nam Việt nam. Ngày 12 tháng 4 trong một bức thư gửi Christian Pineau bấy giờ là Bộ trưởng Ngoại giao của Pháp, Phạm Văn Đồng đã viết: "Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa thấy có trách nhiệm lưu ý Chính phủ Cộng hòa Pháp về tính chất nghiêm trọng của tình hình, và yêu cầu Chính phủ Pháp phải đảm đương những trách nhiệm của mình. Việc quân đội Pháp rút khỏi Nam Việt Nam không thể xóa bỏ hoặc giảm bớt những nghĩa vụ trách nhiệm của Chính phủ Pháp đối với các Hiệp định Genève... Các Hiệp định Genève là nền tảng của những quan hệ mới trong tất cả mọi lĩnh vực giữa nước Pháp và nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Việc thi hành đúng đắn các hiệp định này sẽ góp phần phát triển hơn nữa những mối quan hệ mới cũng có lợi cho cả hai nước." Bị cuốn theo đường lối của Hoa Kỳ, nước Pháp hay chí ít là các Chính phủ của nước Pháp - sẽ giả câm giả điếc, tuân theo tất cả mọi đòi hỏi của Diệm. Còn về phía Hoa Kỳ thì chẳng cần phải nói, ai cũng biết rằng đối với họ những hiệp định đã được ký kết ở Genève trước sau vẫn chỉ là những mảnh giấy lộn. Eisenhower, Foster Dulles, các thượng nghị sĩ Mansfield, Knowland chẳng tiếc lời công khai ý định của Hoa Kỳ biến vĩ tuyến 17 thành một "đường ngăn chặn bất khả xâm phạm". Như vậy là một âm mưu cấu kết tay ba của thế giới phương Tây đã hoạt động chống lại sự tái thống nhất của nước Việt Nam: sự thù địch của nước Anh, sự trốn tránh của nước Pháp và sự can thiệp công khai của sức mạnh Hoa Kỳ. Các cường quốc thực dân lâu đời đâu có dễ dàng chịu nhả miếng mồi của họ. Các thế lực phong kiến VIệt Nam, về phần mình, nếu không thể chinh phục lại được nửa phần phía bắc của đất nước, thì ít ra cũng cố bám giữ cho được những đặc quyền đặc lợi của chúng trong phạm vi cái pháo đài mà chúng còn giữ được. Chính quyền Diệm lao mình vào một cuộc đàn áp cực kỳ tàn bạo, chống tất cả những ai nói đến thống nhất, chúng không chừa bất cứ một ai. Chỉ cần nhắc đến chuyện thống nhất, yêu cầu có những trao đổi đối với miền Bắc là lập tức sa ngay vào tay một lực lượng cảnh sát có mặt ở khắp nơi. Đứng trước một phong trào quần chúng hùng mạnh, bộ máy đàn áp được dựng lên với những phương tiện ghê gớm do Hoa Kỳ cung cấp, ra đòn không chút ghê tay. Đó là một cuộc đàn áp dị giáo thực sự, như lời của phóng viên báo Pháp Tribune des Nations ở Sài Gòn. Một số tờ báo đã bắt giọng cho dàn hợp xướng như tờ Quốc gia (ngày 2 tháng 7 năm 1955) với những dòng sau: "Thời điểm quyết định đã đến, một giải pháp hòa bình và một giải pháp dân chủ liệu có thể chấm dứt được hay không sự đe dọa của Cộng sản ? Không. Đây là lúc phải tiến hành một cách kiên quyết một cuộc đấu tranh sống mái với chủ nghĩa Cộng sản." Những dòng này đã đuowjc viết ngay từ tháng 7 năm 1955, tức là trược thời hạn đã được định trước cho hội nghị hiệp thương giữa hai chính phủ. Cả đến Ủy ban quốc tế cũng không thoát khỏi hành động khủng bố của bọ tay chân của Diệm. Ngày 20 tháng 7 năm 1955, những tên côn đồ đã cướp phá trụ sở của Ủy ban liểm soát quốc tế, thậm chí hành hung cả vị đại sứ Ấn Độ, Chủ tịch của ủy ban. Những hành động kiểu đó bao giờ cũng được sự đồng lõa của cảnh sát chính quyền Diệm. Hoa Kỳ và Diệm dứt khoát quyết tâm bằng sức mạnh và bạo lực duy trì miền Nam Việt Nam dưới quyền kiểm soát của mình. Chính vì vây mà các cuộc hội đàm giữa Anh và Liên Xô năm 1956, những trao đổi thống điệp giữa các chính phủ trong những tháng trước tháng 7 năm 1956 đã không thể đạt được một kết luận thực tế nào. Nhiều nhà báo phương Tây đã rút ra kết luận, có phần vội vàng, rằng tình hình sẽ vĩnh viễn kéo dài như thế. Nghĩ như vậy là quên rằng tương quan lực lượng ở quy mô quốc tế không phải là yếu tố duy nhất diễn biến ở các nước, là quên rằng trong cuộc còn có một nhân vật chính nữa, mà vai trò chí ít cũng sẽ quan trọng ngang với vai trò của bất cứ cường quốc thế giới nào, chí ít là trong vấn đề quyết định vận mệnh của nước Việt Nam: đó là nhân dân Việt Nam. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch sử Việt Nam
Việt Nam Hiện Đại (1946 - 1975)
Miền Nam Việt Nam từ sau Điện Biên Phủ
Top