Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch sử Việt Nam
Việt Nam Hiện Đại (1946 - 1975)
Miền Nam Việt Nam từ sau Điện Biên Phủ
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="ngan trang" data-source="post: 84121" data-attributes="member: 17223"><p>Ngay từ ngày 4 tháng 2 năm 1955, khi còn chưa nắm hết trách nhiệm quản lý toàn bộ miền Bắc - vì quân đội Pháp chỉ rời khỏi Hải Phòng vào tháng 5 năm 1955, các nhà chức trách miền Bắc đã yêu cầu chính quyền miền Nam:</p><p></p><p>"Cho phép nhân dân ở hai miền được hưởng tất cả mọi thuận lợi để trao đổi thư tín, đi lại, buôn bán, và trao đổi về văn hóa, nghệ thuật, khoa học, thể thao... Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa sẽ khuyến khích và giúp đỡ những trao đổi giữa nhân dân hai miền trong tất cả mọi lĩnh vực."</p><p></p><p>Ngày 21 tháng 2 năm 1955, Bộ Thương mại và Ngân hàng Nhà nước miền Bắc ra thông cáo nói rõ rằng mình "Sẵn sàng giúp đỡ nhân dân hai miền thiết lập lại các quan hệ kinh tế và tạo dễ dàng cho mọi sự tiếp xúc giữa các doanh nhân miền Bắc và miền Nam một cách tuyệt đối tự do."</p><p></p><p>Đáp lại những đề nghị này, thái độ của chính quyền Diệm là kiên quyết bác bỏ, viện cớ rằng không thể nào có quan hệ với những "phần tử Cộng sản", mặc dù, cũng trong khi đó, Hoa Kỳ vẫn trao đổi hàng hóa, các đoàn đại biểu văn hóa, thể thao với Liên Xô. Sẽ chẳng bao giờ có một đường biên giới nào bị bịt kín mít như biên giới giữa miền Bắc và miền Nam Việt Nam. Chính phủ của Diệm cả đến một bức thư gia đình cũng không cho phép lọt qua, các gia đình để thông tin cho nhau, phải sử dụng một thứ bưu thiếp để ngỏ chỉ chứa được một vài dòng chữ. Vả chăng những ai ở miền Nam nhận được bưu thiếp gửi đến từ miền Bắc đều có nguy cơ bị đàn áp, đến nỗi rốt cuộc họ đành phải van xin người thân của mình ở miền Bắc đừng thư từ gì với mình nữa. Để viết thư cho gia đình hay bè bạn ở miền Nam, người Việt ở miền Bắc buộc phải dùng đến cách nhờ bỏ thư từ của mình qua bưu điện ở nước ngoài. Chính quyền của Diệm sẽ không trực tiếp mua xi măng và than đá của miền Bắc, người Nhật sẽ đính lên những hàng hóa này của miền Bắc Việt Nam một thương hiệu Nhật Bản rồi bán lại với giá rất đắt cho miền Nam Việt Nam, còn miền Bắc Việt Nam thì lại sẽ phải tìm mua lại ở nơi khác cao su của miền Nam qua tay của những nước trung gian. Các nhà trí thức ở miền Nam sẽ chỉ uổng công vô ích yêu cầu được quan hệ với những đồng nghiệp của mình ở miền Bắc để cùng hợp tác. Câu trả lời mà họ nhận được của chính quyền Diệm là phủ quyết tuyệt đối. Thế cho nên, đối với một nước nhỏ, đây sẽ là một sự lãng phí công sức chưa từng thấy, chẳng khác gì một cơ thể bị cắt xẻo một cách bi thảm, làm chậm lại ghê gớm mọi sự tiến bộ.</p><p></p><p>"Chúng ta, những người sống ở phương Tây, nơi mà các nước đã rất hiếm khi bị chia cắt, mà dù có bị chia cắt chăng nữa, chúng ta cũng vẫn không sao thấu hiểu được ý nghĩa của một sự chia cắt triệt để đến như thế. Vĩ tuyến 17 không những chỉ ngăn đôi lãnh thổ mà còn chia cắt các gia đình và các bè bạn. Và không phải chỉ có thế. Đối với những người theo chủ nghĩa dân tộc, sự chia cắt lãnh thổ làm cho đất nước của họ mất đi vừa sức mạnh vừa sự độc lập thật sự. Có rất nhiều người Việt Nam ở miền Nam, nhiều hơn người ta tưởng, đặt vấn đề thống nhất lên trên hết, trên cả lòng căm thù của họ đối với chủ nghĩa Cộng sản[75]."</p><p>________________________________________</p><p>[75] Báo <em>Times</em>, ngày 19 tháng 12 năm 1956.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="ngan trang, post: 84121, member: 17223"] Ngay từ ngày 4 tháng 2 năm 1955, khi còn chưa nắm hết trách nhiệm quản lý toàn bộ miền Bắc - vì quân đội Pháp chỉ rời khỏi Hải Phòng vào tháng 5 năm 1955, các nhà chức trách miền Bắc đã yêu cầu chính quyền miền Nam: "Cho phép nhân dân ở hai miền được hưởng tất cả mọi thuận lợi để trao đổi thư tín, đi lại, buôn bán, và trao đổi về văn hóa, nghệ thuật, khoa học, thể thao... Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa sẽ khuyến khích và giúp đỡ những trao đổi giữa nhân dân hai miền trong tất cả mọi lĩnh vực." Ngày 21 tháng 2 năm 1955, Bộ Thương mại và Ngân hàng Nhà nước miền Bắc ra thông cáo nói rõ rằng mình "Sẵn sàng giúp đỡ nhân dân hai miền thiết lập lại các quan hệ kinh tế và tạo dễ dàng cho mọi sự tiếp xúc giữa các doanh nhân miền Bắc và miền Nam một cách tuyệt đối tự do." Đáp lại những đề nghị này, thái độ của chính quyền Diệm là kiên quyết bác bỏ, viện cớ rằng không thể nào có quan hệ với những "phần tử Cộng sản", mặc dù, cũng trong khi đó, Hoa Kỳ vẫn trao đổi hàng hóa, các đoàn đại biểu văn hóa, thể thao với Liên Xô. Sẽ chẳng bao giờ có một đường biên giới nào bị bịt kín mít như biên giới giữa miền Bắc và miền Nam Việt Nam. Chính phủ của Diệm cả đến một bức thư gia đình cũng không cho phép lọt qua, các gia đình để thông tin cho nhau, phải sử dụng một thứ bưu thiếp để ngỏ chỉ chứa được một vài dòng chữ. Vả chăng những ai ở miền Nam nhận được bưu thiếp gửi đến từ miền Bắc đều có nguy cơ bị đàn áp, đến nỗi rốt cuộc họ đành phải van xin người thân của mình ở miền Bắc đừng thư từ gì với mình nữa. Để viết thư cho gia đình hay bè bạn ở miền Nam, người Việt ở miền Bắc buộc phải dùng đến cách nhờ bỏ thư từ của mình qua bưu điện ở nước ngoài. Chính quyền của Diệm sẽ không trực tiếp mua xi măng và than đá của miền Bắc, người Nhật sẽ đính lên những hàng hóa này của miền Bắc Việt Nam một thương hiệu Nhật Bản rồi bán lại với giá rất đắt cho miền Nam Việt Nam, còn miền Bắc Việt Nam thì lại sẽ phải tìm mua lại ở nơi khác cao su của miền Nam qua tay của những nước trung gian. Các nhà trí thức ở miền Nam sẽ chỉ uổng công vô ích yêu cầu được quan hệ với những đồng nghiệp của mình ở miền Bắc để cùng hợp tác. Câu trả lời mà họ nhận được của chính quyền Diệm là phủ quyết tuyệt đối. Thế cho nên, đối với một nước nhỏ, đây sẽ là một sự lãng phí công sức chưa từng thấy, chẳng khác gì một cơ thể bị cắt xẻo một cách bi thảm, làm chậm lại ghê gớm mọi sự tiến bộ. "Chúng ta, những người sống ở phương Tây, nơi mà các nước đã rất hiếm khi bị chia cắt, mà dù có bị chia cắt chăng nữa, chúng ta cũng vẫn không sao thấu hiểu được ý nghĩa của một sự chia cắt triệt để đến như thế. Vĩ tuyến 17 không những chỉ ngăn đôi lãnh thổ mà còn chia cắt các gia đình và các bè bạn. Và không phải chỉ có thế. Đối với những người theo chủ nghĩa dân tộc, sự chia cắt lãnh thổ làm cho đất nước của họ mất đi vừa sức mạnh vừa sự độc lập thật sự. Có rất nhiều người Việt Nam ở miền Nam, nhiều hơn người ta tưởng, đặt vấn đề thống nhất lên trên hết, trên cả lòng căm thù của họ đối với chủ nghĩa Cộng sản[75]." ________________________________________ [75] Báo [I]Times[/I], ngày 19 tháng 12 năm 1956. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch sử Việt Nam
Việt Nam Hiện Đại (1946 - 1975)
Miền Nam Việt Nam từ sau Điện Biên Phủ
Top