Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch sử Việt Nam
Việt Nam Hiện Đại (1946 - 1975)
Miền Nam Việt Nam từ sau Điện Biên Phủ
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="ngan trang" data-source="post: 84118" data-attributes="member: 17223"><p>Từ tháng 7 năm 1954 đến tháng 6 năm 1955, Bộ Tổng tư lệnh Quân đội nhân dân Việt Nam đã lưu ý Ủy ban quốc tế về 295 trường hợp nghiêm trọng, Ủy ban này chỉ có thể tiến hành điều tra được 33 vụ trong tổng số những vụ việc này, bởi các nhà cầm quyền miền Nam Việt Nam (tức chính quyền Diệm và bộ chỉ huy quân đội Pháp) đã gây ra nhiều cản trở cho hoạt động của Ủy ban quốc tế. Trong báo cáo số 4 của mình, Ủy ban này tiết lộ:</p><p></p><p>"Trong những trường hợp mà cuộc điều tra đã có thể tiến hành, chúng tôi đã nhận ra 319 vụ dẫn đến thiệt hại về nhân mạng. Ủy ban đã không thể xác định được rằng trừ những trường hợp đã được nêu ra, đã không xảy ra những sự đàn áp hay phân biệt đối xử khác."</p><p></p><p>Về vụ Ngân Sơn - Chi Thạnh xảy ra trong những ngày 7, 8, 9 tháng 9 năm 1954, báo cáo này ghi nhận:</p><p></p><p>"Đây là một sự cố nghiêm trọng đã làm khoảng 80 người chết và 46 người bị thương. Chống lại một đám đông khoảng 300 người không có bất cứ một thứ hỏa lực nào trong tay, 320 binh sĩ thuộc tiểu đoàn 10 của Việt Nam đã được triển khai vào vị trí chiến đấu với súng trường và vũ khí tự động loại nhẹ, ngoài ra còn có sự yểm trợ của những toán quân cơ động. Quy mô binh lực được sử dụng không những là quá đáng mà còn là không bình thường. Ủy ban cho rằng sự cố này là đặc biệt nghiêm trọng, vì con số rất lớn những người bị giết và những người bị thương đã không được một sự cứu giúp kịp thời nào của quân đội Liên hợp Pháp."</p><p></p><p>Nếu đối chiếu những tài liệu chính thức của chính quyền Diệm, nhwungx thông báo của Ủy ban quốc tế, những bằng chứng do báo chí nước ngoài cung cấp, thì thấy ngay rằng những tố cáo của nhà cầm quyền Bắc Việt Nam chống lại miền Nam không có chút nào là quá đáng. Ngày 23 tháng 2 năm 1956, tướng Phan Trọng Tuệ, trưởng phái đoàn liên lạc của quân đội nhân dân ở Ban hỗn hợp đình chiến, đã gửi cho bộ chỉ huy các lực lượng Liên hợp Pháp, chịu trách nhiệm về việc thi hành các hiệp định ở khu vực phía nam, một bức thư mà chúng tôi trích dẫn dưới đây:</p><p></p><p>"Theo những con số thống kê chưa đầy đủ, từ ngày hòa bình được lập lại cho đến tháng chạp năm 1955, trong khu vực tập kết của quân đội Liên hợp Pháp, đã xảy ra 4880 trường hợp vi phạmc ác điều khoản 14c và 15d, gây ra hậu quả:</p><p></p><p>- 2042 người chết và mất tích.</p><p></p><p>- 4555 người bị thương.</p><p></p><p>- 31176 người bị cầm tù và bị tra tấn.</p><p></p><p>Để phá hoại các điều khoản 14c và 14d của các hiệp định đình chiến, và các điểm 8, 9 của lời tuyên bố cuối cùng của Hội nghị Genève, chính phủ miền Nam đã không ngần ngại dùng đến những thủ đoạn dã man nhất, phát xít nhất. Họ tiến hành những cuộc khủng bố trả thù, hoặc công khai hoặc bí mật, ban đầu là từng trường hợp cá nhân, rồi tiến đến là những cuộc đàn áp tập thể như ở Ngân Sơn, Chi Thạnh, Hà Lam, Chợ Được, Vĩnh Xuân, Mỏ Cày... Cuối cùng họ tung ra những chiến dịch quân sự thật sự được gọi là chiến dịch "tiêu diệt và tố cáo Cộng sản", trên khắp cả miền Nam, từ hơn một năm nay. Các nahf cầm quyền miền Nam đã tra tấn đến chết cả những ông già bà cả, trẻ con, phụ nữ đang mang thai, người tàn tật. Họ đã tra tấn đến chết bà Nguyễn Thị Diệu, đang mang thai 4 tháng, bà Thại Thị Thiu có mang 3 tháng, họ đã giết chết 7 người phụ nữ đã tham gia kháng chiến, trong lúc đang mang thai từ 3 đến 8 tháng, và 31 trẻ em chỉ bằng một loạt súng ở Hương Điền. Ở Quảng Trị, họ đã tra tấn đến tàn tật 8 cụ già đã tham gia kháng chiến. Những làng đã tham gia kháng chiến, đặc biệt là những khu căn cứ kháng chiến cũ đều bị đốt sạch sna bằng, dân cư bị tàn sát, chẳng khác gì như trong chiến tranh. Chính theo cách đó mà họ đã san bằng các thôn Hương Điền, A Lưới (Quảng Trị) là những nơi họ đã tàn sát 92 người và 31 người...</p><p></p><p>Để nhốt hàng vạn người đã bị họ bắt trong các chiến dịch "tố cộng", nhà cầm quyền miền Nam cho xây dựng cả một mạng lưới nhà tù, cả ở thành phố và nông thôn; ở một số tỉnh, do số nhà tù không đủ, nhiều nhà thờ Thiên Chúa giáo và nhà chùa cũng được dùng để giam người. Tuy nhiên, cho rằng các chiến dịch tố cộng và hệ thống nhà tù hiện có vẫn chưa đủ để khủng bố tinh thần của những người kháng chiến cũ và để củng cố uy quyền của họ, những người cầm quyền ở miền Nam ngày 11 tháng giêng năm 1956 đã ban bố một sắc lệnh thành lập các trại tập trung. Theo sắc lệnh này, các nahf cầm quyền miền Nam có thể bắt bớ, giam cầm bất cứ ai mà không cần phải xét xử, không cần phải có chứng cứ, họ chỉ cần tố cáo người mà họ định bắt là có những hành động "làm nguy hại đến quốc phòng và an ninh công cộng[72]."</p><p>________________________________________</p><p>[72] Những tư liệu về việc thi hành các Hiệp định Genève.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="ngan trang, post: 84118, member: 17223"] Từ tháng 7 năm 1954 đến tháng 6 năm 1955, Bộ Tổng tư lệnh Quân đội nhân dân Việt Nam đã lưu ý Ủy ban quốc tế về 295 trường hợp nghiêm trọng, Ủy ban này chỉ có thể tiến hành điều tra được 33 vụ trong tổng số những vụ việc này, bởi các nhà cầm quyền miền Nam Việt Nam (tức chính quyền Diệm và bộ chỉ huy quân đội Pháp) đã gây ra nhiều cản trở cho hoạt động của Ủy ban quốc tế. Trong báo cáo số 4 của mình, Ủy ban này tiết lộ: "Trong những trường hợp mà cuộc điều tra đã có thể tiến hành, chúng tôi đã nhận ra 319 vụ dẫn đến thiệt hại về nhân mạng. Ủy ban đã không thể xác định được rằng trừ những trường hợp đã được nêu ra, đã không xảy ra những sự đàn áp hay phân biệt đối xử khác." Về vụ Ngân Sơn - Chi Thạnh xảy ra trong những ngày 7, 8, 9 tháng 9 năm 1954, báo cáo này ghi nhận: "Đây là một sự cố nghiêm trọng đã làm khoảng 80 người chết và 46 người bị thương. Chống lại một đám đông khoảng 300 người không có bất cứ một thứ hỏa lực nào trong tay, 320 binh sĩ thuộc tiểu đoàn 10 của Việt Nam đã được triển khai vào vị trí chiến đấu với súng trường và vũ khí tự động loại nhẹ, ngoài ra còn có sự yểm trợ của những toán quân cơ động. Quy mô binh lực được sử dụng không những là quá đáng mà còn là không bình thường. Ủy ban cho rằng sự cố này là đặc biệt nghiêm trọng, vì con số rất lớn những người bị giết và những người bị thương đã không được một sự cứu giúp kịp thời nào của quân đội Liên hợp Pháp." Nếu đối chiếu những tài liệu chính thức của chính quyền Diệm, nhwungx thông báo của Ủy ban quốc tế, những bằng chứng do báo chí nước ngoài cung cấp, thì thấy ngay rằng những tố cáo của nhà cầm quyền Bắc Việt Nam chống lại miền Nam không có chút nào là quá đáng. Ngày 23 tháng 2 năm 1956, tướng Phan Trọng Tuệ, trưởng phái đoàn liên lạc của quân đội nhân dân ở Ban hỗn hợp đình chiến, đã gửi cho bộ chỉ huy các lực lượng Liên hợp Pháp, chịu trách nhiệm về việc thi hành các hiệp định ở khu vực phía nam, một bức thư mà chúng tôi trích dẫn dưới đây: "Theo những con số thống kê chưa đầy đủ, từ ngày hòa bình được lập lại cho đến tháng chạp năm 1955, trong khu vực tập kết của quân đội Liên hợp Pháp, đã xảy ra 4880 trường hợp vi phạmc ác điều khoản 14c và 15d, gây ra hậu quả: - 2042 người chết và mất tích. - 4555 người bị thương. - 31176 người bị cầm tù và bị tra tấn. Để phá hoại các điều khoản 14c và 14d của các hiệp định đình chiến, và các điểm 8, 9 của lời tuyên bố cuối cùng của Hội nghị Genève, chính phủ miền Nam đã không ngần ngại dùng đến những thủ đoạn dã man nhất, phát xít nhất. Họ tiến hành những cuộc khủng bố trả thù, hoặc công khai hoặc bí mật, ban đầu là từng trường hợp cá nhân, rồi tiến đến là những cuộc đàn áp tập thể như ở Ngân Sơn, Chi Thạnh, Hà Lam, Chợ Được, Vĩnh Xuân, Mỏ Cày... Cuối cùng họ tung ra những chiến dịch quân sự thật sự được gọi là chiến dịch "tiêu diệt và tố cáo Cộng sản", trên khắp cả miền Nam, từ hơn một năm nay. Các nahf cầm quyền miền Nam đã tra tấn đến chết cả những ông già bà cả, trẻ con, phụ nữ đang mang thai, người tàn tật. Họ đã tra tấn đến chết bà Nguyễn Thị Diệu, đang mang thai 4 tháng, bà Thại Thị Thiu có mang 3 tháng, họ đã giết chết 7 người phụ nữ đã tham gia kháng chiến, trong lúc đang mang thai từ 3 đến 8 tháng, và 31 trẻ em chỉ bằng một loạt súng ở Hương Điền. Ở Quảng Trị, họ đã tra tấn đến tàn tật 8 cụ già đã tham gia kháng chiến. Những làng đã tham gia kháng chiến, đặc biệt là những khu căn cứ kháng chiến cũ đều bị đốt sạch sna bằng, dân cư bị tàn sát, chẳng khác gì như trong chiến tranh. Chính theo cách đó mà họ đã san bằng các thôn Hương Điền, A Lưới (Quảng Trị) là những nơi họ đã tàn sát 92 người và 31 người... Để nhốt hàng vạn người đã bị họ bắt trong các chiến dịch "tố cộng", nhà cầm quyền miền Nam cho xây dựng cả một mạng lưới nhà tù, cả ở thành phố và nông thôn; ở một số tỉnh, do số nhà tù không đủ, nhiều nhà thờ Thiên Chúa giáo và nhà chùa cũng được dùng để giam người. Tuy nhiên, cho rằng các chiến dịch tố cộng và hệ thống nhà tù hiện có vẫn chưa đủ để khủng bố tinh thần của những người kháng chiến cũ và để củng cố uy quyền của họ, những người cầm quyền ở miền Nam ngày 11 tháng giêng năm 1956 đã ban bố một sắc lệnh thành lập các trại tập trung. Theo sắc lệnh này, các nahf cầm quyền miền Nam có thể bắt bớ, giam cầm bất cứ ai mà không cần phải xét xử, không cần phải có chứng cứ, họ chỉ cần tố cáo người mà họ định bắt là có những hành động "làm nguy hại đến quốc phòng và an ninh công cộng[72]." ________________________________________ [72] Những tư liệu về việc thi hành các Hiệp định Genève. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch sử Việt Nam
Việt Nam Hiện Đại (1946 - 1975)
Miền Nam Việt Nam từ sau Điện Biên Phủ
Top