Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch sử Việt Nam
Việt Nam Hiện Đại (1946 - 1975)
Miền Nam Việt Nam từ sau Điện Biên Phủ
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="ngan trang" data-source="post: 84085" data-attributes="member: 17223"><p>Phe cánh hữu ở Pháp đã tha cho người Mỹ và chính phủ Diệm cái tội đã hất cẳng nước Pháp bởi họ tin chắc rằng từ nay các Hiệp định Genève về Đông Dương sẽ không được thi hành.</p><p></p><p>Một số bộ phận công luận ở Pháp đã cảm nhận một cách đầy cay đắng việc nước Pháp bị loại khỏi phương diện chính trị Nam Việt Nam.</p><p></p><p>Nói về việc quân đội Pháp phải ra đi, Marcel Riviére trên báo <em>Progrès de Lyon</em> (Tiến bộ của thành phố Lyon) số ra ngày 14 và 16 tháng 6 năm 1956, viết:</p><p></p><p>"Ngay ngày hôm sau, tờ <em>Cách mạng Quốc gia</em>[35], với cái tít "Vĩnh biệt" đã viết những lời bình luận đầy nhục mạ mà không hề bị cơ quan kiểm duyệt can thiệp: Thế là đội quân viễn chinh của Pháp đã cút khỏi một cách vĩnh viễn... Những dòng nước mắt tiễn đưa cứ không chịu chảy."</p><p></p><p>Ngược lại, tất cả những kẻ ở Pháp trước đó đã chủ trương quyết đánh đến cùng và trong một thời gian dài, không chịu điều đình với kháng chiến Việt Nam, những kẻ đó lại nhiệt liệt tán thành. Ngày 20 tháng 7, trên báo <em>Le Monde</em>, Nghị sĩ của quận Deux - Sèvres, André Francois Mercier đã bình luận như sau về việc không thi hành các Hiệp định Genève:</p><p></p><p>"Tôi lấy làm thích thú rằng mình đã bỏ phiếu chống lại các hiệp định đó (Hiệp định đình chiến)... bởi vì đó là những hiệp định bất công. Bọn Việt Minh bị kiệt quệ hơn chúng ta gấp trăm lần, không xứng đáng được nhận một món quà tặng như thế."</p><p></p><p>Jean Letourneau vốn là Bộ trưởng bộ các Quốc gia liên hiệp trong những năm diên ra cuộc chiến tranh Việt Nam, cũng chọn con đường hy sinh quyền lãnh đạo của nước Pháp, để tiếp tục cuộc đấu tranh mà đảng MRP của ông ta đã tiến hành một cách quyết liệt chống lại nền độc lập của nhân dân Việt Nam.</p><p></p><p>"Cho dù, chúng ta có phải nuốt nhục đến đâu chăng nữa, thì một sự thật hai năm rõ mười là con bài mà chúng ta đã phải và vẫn phải đánh cược đến cùng là con bài miền Nam[36]."</p><p></p><p>Thế là, ngay lập tức sau khi cuộc chiến tranh chấm dứt, nước Pháp đã chấp nhận để chính sách của mình rập khuôn theo chính sách của Hoa Kỳ. Vậy là, Pháp buộc phải giơ sườn ra để hứng chịu những áp lực của Washington và của Sài Gòn, nhằm chặn đứng mọi nguyện vọng yếu ớt mong muốn có quan hệ tốt với Bắc Việt Nam. Những cuộc điều đình giữa chính phủ miền Bắc và phái đoàn Sainteny đã đưa đến những thỏa ước có nội dung đáng kể hồi tháng chạp năm 1954, nhưng sức ép từ phía Hoa Kỳ làm gián đoạn tất cả. Từ đấy trở đi, nước Pháp chỉ còn duy trì với Bắc Việt Nam những mối quan hệ thương mại không đáng kể. Ở miền Nam, Pháp tuy vẫn còn giữ được một số vị trí tương đối quan trọng về kinh tế và văn hóa, nhưng cái giá phải hứng chịu vô số áp lực và biện pháp không khỏi làm cho lòng tự ái của Pháp bị tổn thương. Cứ mỗi khi chính quyền của Diệm cần một sự ủng hộ nào đó của Pháp về chính trị, họ lại lập tức vung lên cây gậy đe dọa trả đũa bằng kinh tế. Người ta có thể tự hỏi, phải chăng nước Pháp đáng ra đã có thể tránh được cái thân phận đàn em đôi khi đến là nhục nhã ? Điều gì đáng lẽ đã xảy ra giá như nước Pháp, với vị trí là một đại cường quốc, đã khẳng định ý chí của mình quyết tôn trọng những gì mình đã cam kết tại Genève ngay cả sau khi đã rút hết quân đội của mình ? Liệu Hoa Kỳ à Diệm có đủ gan để phớt lờ ý chí được khẳng định dứt khoát của nước Pháp ? Không nên quên rằng, trong trường hợp đó, nước Pháp ắt đã được toàn thể dư luận của người Việt Nam ở miền Nam đứng về phía mình, và sự ủng hộ của chính phủ miền Bắc; nếu như vậy, ắt là đã gây khó cho Diệm có thể đứng vững và những lợi ích của Pháp ắt đã được bảo đảm cả ở miền Bắc lẫn miền Nam. Đó là chưa kể việc khẳng định một chính sách độc lập đã đem lại cho nước Pháp sự kính trọng của dư luận toàn thế giới. Chúng ta sẽ thấy, trong những chương sau đến năm 1963, lại sẽ xuất hiện những cơ may cho một chính sách độc lập của nước Pháp ở miền Nam Việt Nam.</p><p>____________________________________</p><p>[35] Tờ báo của gia đình Ngô Đình Diệm, thể hiện lập trường chính thức của chính phủ.</p><p></p><p>[36] Báo Pháp <em>Carrefour</em>, ngày 1 tháng 8 năm 1956.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="ngan trang, post: 84085, member: 17223"] Phe cánh hữu ở Pháp đã tha cho người Mỹ và chính phủ Diệm cái tội đã hất cẳng nước Pháp bởi họ tin chắc rằng từ nay các Hiệp định Genève về Đông Dương sẽ không được thi hành. Một số bộ phận công luận ở Pháp đã cảm nhận một cách đầy cay đắng việc nước Pháp bị loại khỏi phương diện chính trị Nam Việt Nam. Nói về việc quân đội Pháp phải ra đi, Marcel Riviére trên báo [I]Progrès de Lyon[/I] (Tiến bộ của thành phố Lyon) số ra ngày 14 và 16 tháng 6 năm 1956, viết: "Ngay ngày hôm sau, tờ [I]Cách mạng Quốc gia[/I][35], với cái tít "Vĩnh biệt" đã viết những lời bình luận đầy nhục mạ mà không hề bị cơ quan kiểm duyệt can thiệp: Thế là đội quân viễn chinh của Pháp đã cút khỏi một cách vĩnh viễn... Những dòng nước mắt tiễn đưa cứ không chịu chảy." Ngược lại, tất cả những kẻ ở Pháp trước đó đã chủ trương quyết đánh đến cùng và trong một thời gian dài, không chịu điều đình với kháng chiến Việt Nam, những kẻ đó lại nhiệt liệt tán thành. Ngày 20 tháng 7, trên báo [I]Le Monde[/I], Nghị sĩ của quận Deux - Sèvres, André Francois Mercier đã bình luận như sau về việc không thi hành các Hiệp định Genève: "Tôi lấy làm thích thú rằng mình đã bỏ phiếu chống lại các hiệp định đó (Hiệp định đình chiến)... bởi vì đó là những hiệp định bất công. Bọn Việt Minh bị kiệt quệ hơn chúng ta gấp trăm lần, không xứng đáng được nhận một món quà tặng như thế." Jean Letourneau vốn là Bộ trưởng bộ các Quốc gia liên hiệp trong những năm diên ra cuộc chiến tranh Việt Nam, cũng chọn con đường hy sinh quyền lãnh đạo của nước Pháp, để tiếp tục cuộc đấu tranh mà đảng MRP của ông ta đã tiến hành một cách quyết liệt chống lại nền độc lập của nhân dân Việt Nam. "Cho dù, chúng ta có phải nuốt nhục đến đâu chăng nữa, thì một sự thật hai năm rõ mười là con bài mà chúng ta đã phải và vẫn phải đánh cược đến cùng là con bài miền Nam[36]." Thế là, ngay lập tức sau khi cuộc chiến tranh chấm dứt, nước Pháp đã chấp nhận để chính sách của mình rập khuôn theo chính sách của Hoa Kỳ. Vậy là, Pháp buộc phải giơ sườn ra để hứng chịu những áp lực của Washington và của Sài Gòn, nhằm chặn đứng mọi nguyện vọng yếu ớt mong muốn có quan hệ tốt với Bắc Việt Nam. Những cuộc điều đình giữa chính phủ miền Bắc và phái đoàn Sainteny đã đưa đến những thỏa ước có nội dung đáng kể hồi tháng chạp năm 1954, nhưng sức ép từ phía Hoa Kỳ làm gián đoạn tất cả. Từ đấy trở đi, nước Pháp chỉ còn duy trì với Bắc Việt Nam những mối quan hệ thương mại không đáng kể. Ở miền Nam, Pháp tuy vẫn còn giữ được một số vị trí tương đối quan trọng về kinh tế và văn hóa, nhưng cái giá phải hứng chịu vô số áp lực và biện pháp không khỏi làm cho lòng tự ái của Pháp bị tổn thương. Cứ mỗi khi chính quyền của Diệm cần một sự ủng hộ nào đó của Pháp về chính trị, họ lại lập tức vung lên cây gậy đe dọa trả đũa bằng kinh tế. Người ta có thể tự hỏi, phải chăng nước Pháp đáng ra đã có thể tránh được cái thân phận đàn em đôi khi đến là nhục nhã ? Điều gì đáng lẽ đã xảy ra giá như nước Pháp, với vị trí là một đại cường quốc, đã khẳng định ý chí của mình quyết tôn trọng những gì mình đã cam kết tại Genève ngay cả sau khi đã rút hết quân đội của mình ? Liệu Hoa Kỳ à Diệm có đủ gan để phớt lờ ý chí được khẳng định dứt khoát của nước Pháp ? Không nên quên rằng, trong trường hợp đó, nước Pháp ắt đã được toàn thể dư luận của người Việt Nam ở miền Nam đứng về phía mình, và sự ủng hộ của chính phủ miền Bắc; nếu như vậy, ắt là đã gây khó cho Diệm có thể đứng vững và những lợi ích của Pháp ắt đã được bảo đảm cả ở miền Bắc lẫn miền Nam. Đó là chưa kể việc khẳng định một chính sách độc lập đã đem lại cho nước Pháp sự kính trọng của dư luận toàn thế giới. Chúng ta sẽ thấy, trong những chương sau đến năm 1963, lại sẽ xuất hiện những cơ may cho một chính sách độc lập của nước Pháp ở miền Nam Việt Nam. ____________________________________ [35] Tờ báo của gia đình Ngô Đình Diệm, thể hiện lập trường chính thức của chính phủ. [36] Báo Pháp [I]Carrefour[/I], ngày 1 tháng 8 năm 1956. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch sử Việt Nam
Việt Nam Hiện Đại (1946 - 1975)
Miền Nam Việt Nam từ sau Điện Biên Phủ
Top