Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch sử Việt Nam
Việt Nam Hiện Đại (1946 - 1975)
Miền Nam Việt Nam từ sau Điện Biên Phủ
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="ngan trang" data-source="post: 84075" data-attributes="member: 17223"><p>Những đội quân bổ sung cho đội quân viễn chinh Pháp đặc biệt ở miền Nam Việt Nam, chủ yếu gồm có nhóm Bình Xuyên và các lực lượng vũ trang của hai giáo phái Cao Đài và Hòa Hảo.</p><p></p><p>Cầm đầu quân Bình Xuyên là Lê Văn Viễn, thường được gọi là Bảy Viễn, một phần tử phiêu lưu đã tập hợp được dưới quyền mình khoảng 3000 phần tử mất gốc. Đội quân này được vũ trang bởi bộ chỉ huy Pháp, có nhiệm vụ đàn áp phong trào cách mạng trong khối dân cư đô thị đông đúc là Sài Gòn-Chợ Lớn. Thực ra, băng nhóm và thủ lĩnh của nó sống chủ yếu bằng tiền trợ cấp của bộ chỉ huy Pháp, bằng tiền chuộc các vụ bắt cóc tống tiền hoặc bằng cướp bóc, cũng như bằng tiền thu từ nhà gá bạc lớn nhất của thành phố Sài Gòn. Các giáo phái Cao Đài và Hòa Hảo đã từng là chủ đề của những thiên phóng sự ít nhiều được phịa thêm bằng trí tưởng tượng. Trên thực tế, phải cẩn thận phân biệt giữa những cơ sở quần chúng bình dân của các phong trào này với những băng nhóm vũ trang mà thực chất chỉ là những công cụ nằm trong tay một thiểu số phần tử phiêu lưu và Bộ chỉ huy quân đội viễn chinh Pháp. Trong các nước thuộc địa mà những tín ngưỡng mang tính chất phong kiến vẫn còn ngự tị, bao giờ cũng có một số đông nông dân và một nhóm trôi nổi gồm những người bị tước đoạt ở các đô thị lớn, nhóm người đông đảo này sẵn sàng tin theo mọi lời tiên tri - trừ phi họ được động viên vào một phong trào cách mạng. Thỉnh thoảng lại xuất hiện một con người được thánh nhập, họ lập nên một tôn giáo mới và tùy theo hoàn cảnh có khi lôi kéo được hàng vạn thậm chí hàng triệu tín đồ. Những yêu sách dân tộc chống lại chế độ thực dân, đến một mức nào đó có thể mang hình thức tôn giáo như thế, và sự cùng khổ, những rối loạn và chiến tranh bao giờ cũng kích lên tận đỉnh điểm sự phấn khích mang tình thần hiệp này. Những kẻ nuôi tham vọng, những phần tử phiêu lưu chẳng mấy chốc nhảy lên đứng đầu phong trào, xúi giục đám đông tôn mình lên thành những đấng tiên tri, những đức "giáo hoàng", giành chia nhua những lãnh địa, dựng nên những thể chế mang màu sắc phong kiến ở những vung fphong trào đã lan rộng đông đảo trong quần chúng. Dựa trên phong trào quần chúng này, chúng yêu sách nhà cầm quyền thực dân phải nhượng cho mình những đặc quyền đặc lợi. Nhờ sự vô ý thức về chính trị của những đám đông tín đồ đượm màu mê tín, những kẻ cầm đầu các băng nhóm này không cần phải đưa ra bất cứ một cương lĩnh chính trị nào mà cứ bên nào trả giá cao hơn thì chúng theo về bên đó. Vì không có cương lĩnh chính trị, cho nên lực lượng của chúng thường chia năm xẻ bảy, manh mún thành những nhóm tan hợp tùy theo những tranh giành giữa các nhóm. Đến lúc đó bộ chỉ huy Pháp, dưới sức ép hiệp đồng từ cả hai phía Paris và Washington, buộc phải chấm dứt mọi sự ủng hộ, thì những băng nhóm vũ trang của các giáo phái cũng hết đời. Nhưng cơ sở quần chúng, niềm tin mang tính chất tôn giáo vẫn không vì thế mà tiêu tan, và người ta sẽ chứng kiến một phong trào tôn giáo chống Diệm bùng phát trở lại và ngày càng tăng lên đi đôi với sự suy vong của chế độ này.</p><p></p><p>Chí ít có đến bốn tổ chức vũ trang tự xưng thuộc giáo phái Hòa Hảo:</p><p></p><p>- Nhóm của Trần Văn Soái, được biết đến với cái tên Năm Lửa, được bộ chỉ huy Pháp phong cấp tướng, tự vỗ ngực nắm trong tay 20000 binh sĩ.</p><p></p><p>- Nhóm Lê Quang Vinh, tên thường gọi là Ba Cụt, với 6000 người.</p><p></p><p>- Nhóm Lâm Thanh Nguyên với 3000 người.</p><p></p><p>- Nhóm Nguyễn Giác Ngộ với 2000 người.</p><p></p><p>Những nhóm trên đây chiếm cứ chủ yếu mạn phía tây của đồng bằng sông Cửu Long; còn các lực lượng của giáo phái Cao Đài chiếm cứ Tây Ninh và các vùng ở Đông Bắc Sài Gòn thì bị giằng xé bởi những tranh chấp giữa "giáo hoàng" Phạm Công tắc với các tướng Nguyễn Thanh Phương và Trịnh Minh Thế. Quân số của những lực lượng này ước tính khoảng hơn 20000 người.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="ngan trang, post: 84075, member: 17223"] Những đội quân bổ sung cho đội quân viễn chinh Pháp đặc biệt ở miền Nam Việt Nam, chủ yếu gồm có nhóm Bình Xuyên và các lực lượng vũ trang của hai giáo phái Cao Đài và Hòa Hảo. Cầm đầu quân Bình Xuyên là Lê Văn Viễn, thường được gọi là Bảy Viễn, một phần tử phiêu lưu đã tập hợp được dưới quyền mình khoảng 3000 phần tử mất gốc. Đội quân này được vũ trang bởi bộ chỉ huy Pháp, có nhiệm vụ đàn áp phong trào cách mạng trong khối dân cư đô thị đông đúc là Sài Gòn-Chợ Lớn. Thực ra, băng nhóm và thủ lĩnh của nó sống chủ yếu bằng tiền trợ cấp của bộ chỉ huy Pháp, bằng tiền chuộc các vụ bắt cóc tống tiền hoặc bằng cướp bóc, cũng như bằng tiền thu từ nhà gá bạc lớn nhất của thành phố Sài Gòn. Các giáo phái Cao Đài và Hòa Hảo đã từng là chủ đề của những thiên phóng sự ít nhiều được phịa thêm bằng trí tưởng tượng. Trên thực tế, phải cẩn thận phân biệt giữa những cơ sở quần chúng bình dân của các phong trào này với những băng nhóm vũ trang mà thực chất chỉ là những công cụ nằm trong tay một thiểu số phần tử phiêu lưu và Bộ chỉ huy quân đội viễn chinh Pháp. Trong các nước thuộc địa mà những tín ngưỡng mang tính chất phong kiến vẫn còn ngự tị, bao giờ cũng có một số đông nông dân và một nhóm trôi nổi gồm những người bị tước đoạt ở các đô thị lớn, nhóm người đông đảo này sẵn sàng tin theo mọi lời tiên tri - trừ phi họ được động viên vào một phong trào cách mạng. Thỉnh thoảng lại xuất hiện một con người được thánh nhập, họ lập nên một tôn giáo mới và tùy theo hoàn cảnh có khi lôi kéo được hàng vạn thậm chí hàng triệu tín đồ. Những yêu sách dân tộc chống lại chế độ thực dân, đến một mức nào đó có thể mang hình thức tôn giáo như thế, và sự cùng khổ, những rối loạn và chiến tranh bao giờ cũng kích lên tận đỉnh điểm sự phấn khích mang tình thần hiệp này. Những kẻ nuôi tham vọng, những phần tử phiêu lưu chẳng mấy chốc nhảy lên đứng đầu phong trào, xúi giục đám đông tôn mình lên thành những đấng tiên tri, những đức "giáo hoàng", giành chia nhua những lãnh địa, dựng nên những thể chế mang màu sắc phong kiến ở những vung fphong trào đã lan rộng đông đảo trong quần chúng. Dựa trên phong trào quần chúng này, chúng yêu sách nhà cầm quyền thực dân phải nhượng cho mình những đặc quyền đặc lợi. Nhờ sự vô ý thức về chính trị của những đám đông tín đồ đượm màu mê tín, những kẻ cầm đầu các băng nhóm này không cần phải đưa ra bất cứ một cương lĩnh chính trị nào mà cứ bên nào trả giá cao hơn thì chúng theo về bên đó. Vì không có cương lĩnh chính trị, cho nên lực lượng của chúng thường chia năm xẻ bảy, manh mún thành những nhóm tan hợp tùy theo những tranh giành giữa các nhóm. Đến lúc đó bộ chỉ huy Pháp, dưới sức ép hiệp đồng từ cả hai phía Paris và Washington, buộc phải chấm dứt mọi sự ủng hộ, thì những băng nhóm vũ trang của các giáo phái cũng hết đời. Nhưng cơ sở quần chúng, niềm tin mang tính chất tôn giáo vẫn không vì thế mà tiêu tan, và người ta sẽ chứng kiến một phong trào tôn giáo chống Diệm bùng phát trở lại và ngày càng tăng lên đi đôi với sự suy vong của chế độ này. Chí ít có đến bốn tổ chức vũ trang tự xưng thuộc giáo phái Hòa Hảo: - Nhóm của Trần Văn Soái, được biết đến với cái tên Năm Lửa, được bộ chỉ huy Pháp phong cấp tướng, tự vỗ ngực nắm trong tay 20000 binh sĩ. - Nhóm Lê Quang Vinh, tên thường gọi là Ba Cụt, với 6000 người. - Nhóm Lâm Thanh Nguyên với 3000 người. - Nhóm Nguyễn Giác Ngộ với 2000 người. Những nhóm trên đây chiếm cứ chủ yếu mạn phía tây của đồng bằng sông Cửu Long; còn các lực lượng của giáo phái Cao Đài chiếm cứ Tây Ninh và các vùng ở Đông Bắc Sài Gòn thì bị giằng xé bởi những tranh chấp giữa "giáo hoàng" Phạm Công tắc với các tướng Nguyễn Thanh Phương và Trịnh Minh Thế. Quân số của những lực lượng này ước tính khoảng hơn 20000 người. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch sử Việt Nam
Việt Nam Hiện Đại (1946 - 1975)
Miền Nam Việt Nam từ sau Điện Biên Phủ
Top