Mẹ!
Dịp đó cách đây bao nhiêu năm, con không hiểu vì sao mọi người lại nhộn nhịp, xôn xao. Một buổi sáng se lạnh cũng dịp đó, con không hiểu sao mẹ lại nói : “Chết, mẹ quên mua đồ mới cho con rồi. Thôi mẹ đánh son cho con nhe, rồi con đi quanh quanh chơi”.
Con ngây thơ vui mừng vì được xài thứ xa xỉ mà mọi khi con còn không được thấy mẹ dùng. Con cũng vui vì hôm nay mẹ cho con đi lòng vòng trong xóm nữa. Nhưng những đứa trẻ con khác cười nhạo khi con đi qua chúng: “Bleu, Tết không mặc đồ mới mà bày đặt đánh son”. Con nhìn tụi nó khinh khỉnh như nhìn những khúc cây mục dơ trên đường, bụng nghĩ “Chẳng qua là tụi mày ghen tị với tao thôi”. Nhưng với nửa lo lắng bất an nửa tò mò, con về nhà hỏi mẹ “Mẹ, tụi nó chọc con, đúng là bất lịch sự! Nhưng sao tụi nó ai cũng mặc đồ mới hết?”.
Con đã không hiểu vì sao giọng mẹ nghẹn lại: “Để năm sau, năm sau mẹ mua đồ mới cho con nghen”.
Con không hứng thú ra đường chơi nữa, con ở nhà, lâu lâu mới được ở nhà nhiều ngày mà. Cái không khí mọi thứ đều mới mẻ, mọi người đều thong thả và cái mùi nhang trầm lất phất khắp nơi làm con rất thích. Lần đầu tiên con biết, thì ra đó là Tết, cái lúc mà bọn trẻ con đều mặc áo mới và trong nhà chúng có nhiều bánh kẹo.
View attachment 11187
Mẹ!
Nhà mình không còn là cái phòng nhỏ chật như hồi xưa nữa. Cứ mỗi lần gió đông làm lá đào rụng là lúc nhà mình cực kì bận rộn. Ba mẹ bận đến ngày cuối cùng của năm.
Con ở nhà một mình, thích dọn gì thì dọn, cái nào không muốn chà rửa thì ỉ ôi mẹ thay cái mới. Con rất mệt mỏi khi ở nhà một mình làm những công việc này. Càng lớn, con càng stress với cái không khí chuẩn bị này. Tết nào con cũng sụt kí, nhưng tại vì con đang ú quá, con nói mẹ là con giảm cân để đón Tết.
Chỉ đến khi con không lên cân được nữa…
Mẹ rất lo.
Nhưng con đâu thể nói ba ở nhà cùng trang trí vườn ngày Tết với con. Con làm sao có thể nói mẹ ở nhà cùng nấu mâm cơm tất niên với con. Ba mẹ chạy ngược xuôi trong lúc người khác đã quây quần với gia đình, chẳng phải chỉ vì không muốn con bị chọc ghẹo như ngày xưa nữa?
Không phải là con đang nhỏng nhẽo… chỉ là… con muốn…
Mẹ!
Không khí Tết đang tràn ngập khắp mọi bước chân con.
Sài Gòn đúng là thành phố công nghiệp, thật là năng động, nhộn nhịp. Con nhớ cái tĩnh lặng yên bình ở Đà Lạt.
Năm nay con về Tết vào ngày cuối cùng của năm. Con cứ lo không có ai dọn dẹp nhà, cắt tỉa cây đào, cũng không có ai đặt bánh kem sinh nhật mẹ hay làm bánh plan và lựa trái cây cho mấy ngày Tết, lại càng không có ai sơn chuồng mới cho con gâu gâu nữa.
...
“Con về là được rồi”.
Con đã đủ lớn để hiểu vì sao giọng mẹ lại nghẹn đi như Tết năm đó.
Dịp đó cách đây bao nhiêu năm, con không hiểu vì sao mọi người lại nhộn nhịp, xôn xao. Một buổi sáng se lạnh cũng dịp đó, con không hiểu sao mẹ lại nói : “Chết, mẹ quên mua đồ mới cho con rồi. Thôi mẹ đánh son cho con nhe, rồi con đi quanh quanh chơi”.
Con ngây thơ vui mừng vì được xài thứ xa xỉ mà mọi khi con còn không được thấy mẹ dùng. Con cũng vui vì hôm nay mẹ cho con đi lòng vòng trong xóm nữa. Nhưng những đứa trẻ con khác cười nhạo khi con đi qua chúng: “Bleu, Tết không mặc đồ mới mà bày đặt đánh son”. Con nhìn tụi nó khinh khỉnh như nhìn những khúc cây mục dơ trên đường, bụng nghĩ “Chẳng qua là tụi mày ghen tị với tao thôi”. Nhưng với nửa lo lắng bất an nửa tò mò, con về nhà hỏi mẹ “Mẹ, tụi nó chọc con, đúng là bất lịch sự! Nhưng sao tụi nó ai cũng mặc đồ mới hết?”.
Con đã không hiểu vì sao giọng mẹ nghẹn lại: “Để năm sau, năm sau mẹ mua đồ mới cho con nghen”.
Con không hứng thú ra đường chơi nữa, con ở nhà, lâu lâu mới được ở nhà nhiều ngày mà. Cái không khí mọi thứ đều mới mẻ, mọi người đều thong thả và cái mùi nhang trầm lất phất khắp nơi làm con rất thích. Lần đầu tiên con biết, thì ra đó là Tết, cái lúc mà bọn trẻ con đều mặc áo mới và trong nhà chúng có nhiều bánh kẹo.
View attachment 11187
Mẹ!
Nhà mình không còn là cái phòng nhỏ chật như hồi xưa nữa. Cứ mỗi lần gió đông làm lá đào rụng là lúc nhà mình cực kì bận rộn. Ba mẹ bận đến ngày cuối cùng của năm.
Con ở nhà một mình, thích dọn gì thì dọn, cái nào không muốn chà rửa thì ỉ ôi mẹ thay cái mới. Con rất mệt mỏi khi ở nhà một mình làm những công việc này. Càng lớn, con càng stress với cái không khí chuẩn bị này. Tết nào con cũng sụt kí, nhưng tại vì con đang ú quá, con nói mẹ là con giảm cân để đón Tết.
Chỉ đến khi con không lên cân được nữa…
Mẹ rất lo.
Nhưng con đâu thể nói ba ở nhà cùng trang trí vườn ngày Tết với con. Con làm sao có thể nói mẹ ở nhà cùng nấu mâm cơm tất niên với con. Ba mẹ chạy ngược xuôi trong lúc người khác đã quây quần với gia đình, chẳng phải chỉ vì không muốn con bị chọc ghẹo như ngày xưa nữa?
Không phải là con đang nhỏng nhẽo… chỉ là… con muốn…
Mẹ!
Không khí Tết đang tràn ngập khắp mọi bước chân con.
Sài Gòn đúng là thành phố công nghiệp, thật là năng động, nhộn nhịp. Con nhớ cái tĩnh lặng yên bình ở Đà Lạt.
Năm nay con về Tết vào ngày cuối cùng của năm. Con cứ lo không có ai dọn dẹp nhà, cắt tỉa cây đào, cũng không có ai đặt bánh kem sinh nhật mẹ hay làm bánh plan và lựa trái cây cho mấy ngày Tết, lại càng không có ai sơn chuồng mới cho con gâu gâu nữa.
...
“Con về là được rồi”.
Con đã đủ lớn để hiểu vì sao giọng mẹ lại nghẹn đi như Tết năm đó.
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: