Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Mẹ
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="huyendieu" data-source="post: 35989" data-attributes="member: 13160"><p><span style="font-size: 15px"><img src="https://www.hoahoctro.vn/Controls/ThumbnailSizeOrigin.aspx?swidth=200&sheight=0&imageurl=upload/20100508/Lovely_illustration_of_mother_daughter_cooking_wallcoo.co_1223555040278.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></span> </p><p></p><p><strong><span style="font-family: 'Lucida Console'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"></span></span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Lucida Console'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"></span></span></span></strong> <p style="text-align: center"><strong><span style="font-family: 'Lucida Console'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"></span></span></span></strong></p> <p style="text-align: center"><strong><span style="font-family: 'Lucida Console'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"></span></span></span></strong></p> <p style="text-align: center"><strong><span style="font-family: 'Lucida Console'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"></span></span></span></strong></p> <p style="text-align: center"><strong><span style="font-family: 'Lucida Console'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta">Năm đó tôi lên 10, căm thù cái trại mồ côi nơi tôi đang sống. Tôi đã ở đó 4 năm và không biết mình còn phải chịu đựng bao lâu nữa. Rồi tôi quyết định trốn đi. </span></span></span></strong></p> <p style="text-align: center"></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta">Tôi chạy hàng dặm đến mệt đứt hơi mới bắt đầu đi bộ, nhưng vẫn nhanh hết sức có thể. Vừa đi vừa nghĩ kiếm cái gì đó để ăn.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta">Khi đến gần ga, tôi nhìn thấy một bà cụ lôi thôi lem luốc, kéo theo cái túi to màu nâu.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> - Con trai, có thể đem những chai thủy tinh này tới cửa hàng bên kia phố bán lại được không? - Bà cụ gọi khi nhìn thấy tôi - Bà sẽ mua cho con chiếc kẹo.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> - Được ạ! - Tôi nhấc cái túi lên - Con làm giúp bà thôi. Không cần mua gì cho con cả.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> Tôi kéo cái túi sang đường. Đó là cửa hàng thu mua chai lọ. Cái túi của bà cụ đựng đầy các loại vỏ chai nước ngọt. Tôi bán lại hết chỗ chai đó rồi đem tiền quay lại chỗ bà cụ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> - Con đếm tiền cho bà được không, con trai?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> - Bà không biết đếm ạ? - Tôi tò mò.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> - Không phải, con trai ạ. Bà chỉ không nhìn rõ thôi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> Trong khi tôi đếm tiền, hai thằng bé cao lớn lại gần. Một thằng cố giật tiền, còn thằng kia kéo áo bà cụ. Bọn chúng gào lên: "Bọn lang thang, thiểu năng!". Tôi túm chặt nắm tiền, khi bị một thằng bé đẩy ngã, tôi vẫn cố bắt từng đồng xu bị rơi ra. Và không buông những đồng xu cả khi một thằng dẫm lên tay tôi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> - Mấy đứa kia, làm gì vậy? - Tiếng một người lớn đằng xa quát vọng tới.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> Hai thằng bé bỏ chạy.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> Tôi lồm cồm bò dậy, nhặt nốt hai đồng xu rơi trên mặt đất, đếm lại tiền và đưa trả cho bà cụ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> - Con còn bé thế mà đếm giỏi thật, lại nhanh nữa! - Bà cụ cười và xoa đầu tôi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> - Có phải bà cũng bị thiểu năng như con không? - Tôi hỏi bà cụ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> - Con không thiểu năng. Con thông minh lắm, bà chắc chắn con là một học sinh giỏi. Con đếm rất nhanh. Lại dễ thương nữa.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> - Có thật bà nghĩ thế không? - Tôi hỏi, mong muốn một sự xác nhận lại. Tôi nghĩ mắt tôi chưa bao giờ mở to đến thế và mặt tôi chưa bao giờ đỏ đến thế.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> Trong suốt những năm thơ ấu, số lần những người lớn khen tôi và khiến tôi tự hào về mình chỉ đếm trên đầu ngón tay (mà là trên một bàn tay mà thôi). Cho nên mỗi lần như thế, những lời khen thấm vào tôi như nước thấm vào miếng mút vậy. </span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"></span></span></span><p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta">****</span></span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> Rất nhiều năm sau, tôi không gặp lại bà cụ, nhưng luôn nghĩ đến bà. Tôi nhớ rất rõ bà cụ trông thế nào và ăn mặc ra sao. Tôi cũng nhớ rất rõ bà đi khập khiễng, hai chiếc dép cọc cạch. Nhưng điều tôi nhớ rõ nhất là nụ cười ấm áp và tử tế của bà.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> Cho dù chỉ gặp trong một khoảnh khắc, bà cụ đã tặng tôi điều tôi cần từ một "người mẹ" - đem tới cho tôi niềm tin rằng tôi không phải thiểu năng, rằng tôi cũng dễ thương, và quan trọng nhất, rằng tôi cũng thông minh và có thể là một học sinh giỏi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> Những lời đó của bà cụ tạo nên những cảm xúc rất rõ ràng và đi theo tôi trong suốt mấy chục năm sau đó.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Lucida Sans Unicode'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Magenta"> Năm nào, vào ngày của Mẹ, tôi cũng mua một bó hoa về nhà, kèm theo một tấm thiệp ghi: "Tặng MẸ. Dù MẸ đang ở đâu".</span></span></span></p><p style="text-align: right"><strong>Roger Dean Kiser</strong></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="huyendieu, post: 35989, member: 13160"] [SIZE=4][IMG]https://www.hoahoctro.vn/Controls/ThumbnailSizeOrigin.aspx?swidth=200&sheight=0&imageurl=upload/20100508/Lovely_illustration_of_mother_daughter_cooking_wallcoo.co_1223555040278.jpg[/IMG][/SIZE] [B][FONT=Lucida Console][SIZE=4][COLOR=Magenta] [/COLOR][/SIZE][/FONT][/B] [CENTER][B][FONT=Lucida Console][SIZE=4][COLOR=Magenta] Năm đó tôi lên 10, căm thù cái trại mồ côi nơi tôi đang sống. Tôi đã ở đó 4 năm và không biết mình còn phải chịu đựng bao lâu nữa. Rồi tôi quyết định trốn đi. [/COLOR][/SIZE][/FONT][/B] [/CENTER] [FONT=Lucida Sans Unicode][SIZE=4][COLOR=Magenta] Tôi chạy hàng dặm đến mệt đứt hơi mới bắt đầu đi bộ, nhưng vẫn nhanh hết sức có thể. Vừa đi vừa nghĩ kiếm cái gì đó để ăn. Khi đến gần ga, tôi nhìn thấy một bà cụ lôi thôi lem luốc, kéo theo cái túi to màu nâu. - Con trai, có thể đem những chai thủy tinh này tới cửa hàng bên kia phố bán lại được không? - Bà cụ gọi khi nhìn thấy tôi - Bà sẽ mua cho con chiếc kẹo. - Được ạ! - Tôi nhấc cái túi lên - Con làm giúp bà thôi. Không cần mua gì cho con cả. Tôi kéo cái túi sang đường. Đó là cửa hàng thu mua chai lọ. Cái túi của bà cụ đựng đầy các loại vỏ chai nước ngọt. Tôi bán lại hết chỗ chai đó rồi đem tiền quay lại chỗ bà cụ. - Con đếm tiền cho bà được không, con trai? - Bà không biết đếm ạ? - Tôi tò mò. - Không phải, con trai ạ. Bà chỉ không nhìn rõ thôi. Trong khi tôi đếm tiền, hai thằng bé cao lớn lại gần. Một thằng cố giật tiền, còn thằng kia kéo áo bà cụ. Bọn chúng gào lên: "Bọn lang thang, thiểu năng!". Tôi túm chặt nắm tiền, khi bị một thằng bé đẩy ngã, tôi vẫn cố bắt từng đồng xu bị rơi ra. Và không buông những đồng xu cả khi một thằng dẫm lên tay tôi. - Mấy đứa kia, làm gì vậy? - Tiếng một người lớn đằng xa quát vọng tới. Hai thằng bé bỏ chạy. Tôi lồm cồm bò dậy, nhặt nốt hai đồng xu rơi trên mặt đất, đếm lại tiền và đưa trả cho bà cụ. - Con còn bé thế mà đếm giỏi thật, lại nhanh nữa! - Bà cụ cười và xoa đầu tôi. - Có phải bà cũng bị thiểu năng như con không? - Tôi hỏi bà cụ. - Con không thiểu năng. Con thông minh lắm, bà chắc chắn con là một học sinh giỏi. Con đếm rất nhanh. Lại dễ thương nữa. - Có thật bà nghĩ thế không? - Tôi hỏi, mong muốn một sự xác nhận lại. Tôi nghĩ mắt tôi chưa bao giờ mở to đến thế và mặt tôi chưa bao giờ đỏ đến thế. Trong suốt những năm thơ ấu, số lần những người lớn khen tôi và khiến tôi tự hào về mình chỉ đếm trên đầu ngón tay (mà là trên một bàn tay mà thôi). Cho nên mỗi lần như thế, những lời khen thấm vào tôi như nước thấm vào miếng mút vậy. [/COLOR][/SIZE][/FONT][CENTER][FONT=Lucida Sans Unicode][SIZE=4][COLOR=Magenta]**** [/COLOR][/SIZE][/FONT][/CENTER] [FONT=Lucida Sans Unicode][SIZE=4][COLOR=Magenta] Rất nhiều năm sau, tôi không gặp lại bà cụ, nhưng luôn nghĩ đến bà. Tôi nhớ rất rõ bà cụ trông thế nào và ăn mặc ra sao. Tôi cũng nhớ rất rõ bà đi khập khiễng, hai chiếc dép cọc cạch. Nhưng điều tôi nhớ rõ nhất là nụ cười ấm áp và tử tế của bà. Cho dù chỉ gặp trong một khoảnh khắc, bà cụ đã tặng tôi điều tôi cần từ một "người mẹ" - đem tới cho tôi niềm tin rằng tôi không phải thiểu năng, rằng tôi cũng dễ thương, và quan trọng nhất, rằng tôi cũng thông minh và có thể là một học sinh giỏi. Những lời đó của bà cụ tạo nên những cảm xúc rất rõ ràng và đi theo tôi trong suốt mấy chục năm sau đó. Năm nào, vào ngày của Mẹ, tôi cũng mua một bó hoa về nhà, kèm theo một tấm thiệp ghi: "Tặng MẸ. Dù MẸ đang ở đâu".[/COLOR][/SIZE][/FONT] [RIGHT][B]Roger Dean Kiser[/B][/RIGHT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Mẹ
Top