small star
Moderator
- Xu
- 94
TTO - Gánh hàng trên đôi vai gầy của mẹ ngày một thêm nặng bởi những lo toan trong cuộc sống. Với gánh hàng rong mẹ đã nuôi lớn đời con…
Mỗi lần nhớ về mẹ sống mũi con lại thấy cay cay. Hình ảnh mẹ với đôi gánh oằn vai bước những bước đi vội vã giữa cuộc sống nhộn nhịp, phồn hoa chốn đô thành như thấp thoáng đâu đây.
Con phố đã lên đèn, nhưng đôi chân gầy của mẹ vẫn rong ruổi khắp con đường, ngõ phố vì cuộc sống mưu sinh .Vì lo cho chị em chúng con được học hành tử tế mẹ đã một mình gánh lấy cái cực, cái khổ của cuộc đời này.
Mẹ vẫn lặng lẽ bước đi trên con phố khuya giữa dòng người hối hả của cuộc sống đời thường với bao nỗi lo toan, tất bật. Dường như đôi quang gánh trên vai mẹ ngày một thêm nặng hơn kể từ ngày bố mất. Mẹ vừa làm thiên chức của người cha, vừa làm thiên chức một người mẹ – một trụ cột trong cái gia đình nhỏ bé này. Năm tháng trôi qua, đôi vai mẹ gầy đi rất nhiều để lo cho đàn con khôn lớn thành người. Còn nhớ những lúc con bị ốm, mẹ đã thức thâu đêm, luôn bên con, lo cho con được yên giấc. Vậy mà đã có lúc con cảm thấy xấu hổ với bạn bè về cái nghề mẹ làm mỗi lúc bắt gặp mẹ trên con phố kia, con đã giận dỗi khi mẹ gánh hàng qua cổng trường con. Mẹ ơi! Con xin lỗi!
Không kể nắng mưa, mẹ vẫn ngược xuôi trên đường đời cùng tiếng rao buồn lạc lõng chơi vơi. Bao ngọt bùi mẹ đã sớt chia cho con được khôn lớn. Biết bao đêm con đứng bên hiên nhà nhìn mưa rơi từng giọt ngóng trông bóng mẹ trở về. Con mong sao cơn mưa kia thôi ngừng rơi để mẹ của con khỏi ướt, để mẹ về còn chút niềm vui.
Làm sao nói hết những hi sinh của mẹ, những nhọc nhằn mẹ gánh trên vai. Mẹ vẫn thường bảo: “Mẹ vất vả như vậy cũng chỉ mong sao các con được ăn học nên người chằng còn phải chịu cảnh lam lũ. Mẹ sẽ cười, sẽ hạnh phúc khi các con thành công”. Mẹ ơi! Con muốn nói ngàn lời “Cảm ơn” tới mẹ – người đã đốt cho con ngọn lửa biết yêu thương. Tình mẹ hiền ấm áp như dòng sông, như bồi đắp những bến bờ xa vắng. Mẹ là ánh sáng chiếu soi tâm hồn con.
Hạnh phúc biết bao khi con thấy mẹ cười, niềm vui hiện lên trên đôi mắt của mẹ mỗi lần con đạt học sinh giỏi, mẹ ôm con vào lòng. Mẹ biết không, những lúc đó con như được truyền thêm hơi ấm trao từ mẹ, con như được truyền thêm sức mạnh để cố gắng hơn nữa.
Với đôi gánh hàng rong mẹ đã nuôi lớn đời con, đã cho con niềm tin để vững bước trên đường đời. Mẹ vẫn luôn dõi theo bước đường con đi, vẫn luôn đứng bên cạnh cuộc đời con một cách âm thầm, lặng lẽ.
Mẹ chính là món quà vô giá nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho con trong suốt cuộc đời này. Con thầm cảm ơn vì mẹ là mẹ của con.
Mẹ biết không, giờ đây sống xa mẹ, không được mẹ chăm sóc, không được ăn những món mẹ nấu, con thấy thiếu vắng biết bao. Đã lâu rồi con không được nghe lời ru của mẹ - Tiếng ru thửa nằm nôi là tiếng ru nuôi lớn đời con.
Mẹ là thế giới của con. Con yêu mẹ nhất trên đời!
NGUYỄN THỊ LÊ DUNG
Mỗi lần nhớ về mẹ sống mũi con lại thấy cay cay. Hình ảnh mẹ với đôi gánh oằn vai bước những bước đi vội vã giữa cuộc sống nhộn nhịp, phồn hoa chốn đô thành như thấp thoáng đâu đây.
Con phố đã lên đèn, nhưng đôi chân gầy của mẹ vẫn rong ruổi khắp con đường, ngõ phố vì cuộc sống mưu sinh .Vì lo cho chị em chúng con được học hành tử tế mẹ đã một mình gánh lấy cái cực, cái khổ của cuộc đời này.
Mẹ vẫn lặng lẽ bước đi trên con phố khuya giữa dòng người hối hả của cuộc sống đời thường với bao nỗi lo toan, tất bật. Dường như đôi quang gánh trên vai mẹ ngày một thêm nặng hơn kể từ ngày bố mất. Mẹ vừa làm thiên chức của người cha, vừa làm thiên chức một người mẹ – một trụ cột trong cái gia đình nhỏ bé này. Năm tháng trôi qua, đôi vai mẹ gầy đi rất nhiều để lo cho đàn con khôn lớn thành người. Còn nhớ những lúc con bị ốm, mẹ đã thức thâu đêm, luôn bên con, lo cho con được yên giấc. Vậy mà đã có lúc con cảm thấy xấu hổ với bạn bè về cái nghề mẹ làm mỗi lúc bắt gặp mẹ trên con phố kia, con đã giận dỗi khi mẹ gánh hàng qua cổng trường con. Mẹ ơi! Con xin lỗi!
Không kể nắng mưa, mẹ vẫn ngược xuôi trên đường đời cùng tiếng rao buồn lạc lõng chơi vơi. Bao ngọt bùi mẹ đã sớt chia cho con được khôn lớn. Biết bao đêm con đứng bên hiên nhà nhìn mưa rơi từng giọt ngóng trông bóng mẹ trở về. Con mong sao cơn mưa kia thôi ngừng rơi để mẹ của con khỏi ướt, để mẹ về còn chút niềm vui.
Làm sao nói hết những hi sinh của mẹ, những nhọc nhằn mẹ gánh trên vai. Mẹ vẫn thường bảo: “Mẹ vất vả như vậy cũng chỉ mong sao các con được ăn học nên người chằng còn phải chịu cảnh lam lũ. Mẹ sẽ cười, sẽ hạnh phúc khi các con thành công”. Mẹ ơi! Con muốn nói ngàn lời “Cảm ơn” tới mẹ – người đã đốt cho con ngọn lửa biết yêu thương. Tình mẹ hiền ấm áp như dòng sông, như bồi đắp những bến bờ xa vắng. Mẹ là ánh sáng chiếu soi tâm hồn con.
Hạnh phúc biết bao khi con thấy mẹ cười, niềm vui hiện lên trên đôi mắt của mẹ mỗi lần con đạt học sinh giỏi, mẹ ôm con vào lòng. Mẹ biết không, những lúc đó con như được truyền thêm hơi ấm trao từ mẹ, con như được truyền thêm sức mạnh để cố gắng hơn nữa.
Với đôi gánh hàng rong mẹ đã nuôi lớn đời con, đã cho con niềm tin để vững bước trên đường đời. Mẹ vẫn luôn dõi theo bước đường con đi, vẫn luôn đứng bên cạnh cuộc đời con một cách âm thầm, lặng lẽ.
Mẹ chính là món quà vô giá nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho con trong suốt cuộc đời này. Con thầm cảm ơn vì mẹ là mẹ của con.
Mẹ biết không, giờ đây sống xa mẹ, không được mẹ chăm sóc, không được ăn những món mẹ nấu, con thấy thiếu vắng biết bao. Đã lâu rồi con không được nghe lời ru của mẹ - Tiếng ru thửa nằm nôi là tiếng ru nuôi lớn đời con.
Mẹ là thế giới của con. Con yêu mẹ nhất trên đời!
NGUYỄN THỊ LÊ DUNG