Kuin Sukoagoa
Yêu
- Xu
- 0
Tôi đưa tay lên trán, che chắn đôi mắt mình khỏi ánh nắng mùa hạ như thiêu đốt trên đầu. Thu năm nay đến muộn.
Tôi còn nhớ mùa thu năm ấy, khi chiếc xe ô tô riêng đỗ lại trước cửa trường, nơi mở rộng chờ tôi bước qua, đó là một ngày mưa hạ còn đọng lại. Đó là ngày đứa trẻ mười hai tuổi ấy bắt đầu một cuộc sống mới, với những điều, không thể hiểu hết.
Đó là trường. Là lớp. Là cô bạn ấy.
Tôi nhớ cô ngày đầu gặp mặt, không quá rõ ràng. Cô bé có mái tóc cột gọn sau lưng và bước đi chậm rãi.
Tôi nhớ cô ấy, cô bạn che ô đi qua sân trường những buổi sớm tinh mơ, khi mưa thu trải dài khoảng sân rộng lớn. Cũng vì tôi muốn nhìn dáng cô ấy đi lặng lẽ như thế, nên không biết từ bao giờ, đã đứng ngoài hành lang trước cửa lớp, chờ bóng chiếc ô xanh.
Tôi nhớ cô ấy, cô bạn có bàn tay rất đẹp và nhỏ, giống như nét chữ của cô. Nhưng bàn tay ấy lại luôn lạnh trong những ngày mùa đông. Lạnh cóng. Khi những ngón tay thon dài ấy đặt lên tay tôi, chỉ đơn giản là để nhấc chúng ra và xem nội dung dưới quyển vở tôi viết, trái tim nhiều khi hẫng đi một nhịp. Tôi thích sự lạnh giá ấy đến ấm lòng. Vì vậy, chưa bao giờ tô gạt bàn tay đó ra.
Tôi nhớ cô. Nhớ cách cô cười trước những trò đùa của tôi, trước vẻ ngoan ngoãn cho cô chép bài khi cô ghi quá chậm, trước những lần cô gán ghép tôi với vài nhỏ bạn khác.
Nhớ. Cả chiều thu khi cô tròn mắt nói với tôi.
- Thật hả? Mèo chỉ sống được chín năm thôi sao?
Nói về mèo, luôn là chủ đề yêu thích của cô. Cũng vì cô có thể nói cả ngày về con Lady của mình, nên tôi thường bắt chuyện bằng chủ đề ấy. Lúc ấy, cô thật sự là một người nói nhiều.
Nhưng, tôi đã bảo chưa? Cô ấy rất nhiều đối lập.
Ngày cuối cùng trước khi tôi chuyển lớp, cô lại thả trước mặt tôi một chiếc máy bay giấy màu xanh. Đó là chiếc thứ tám mươi bảy tôi nhặt về, và còn những chiếc khác, rất nhiều, mỗi ngày cô đều gấp một cái, để trong ngăn bàn của chúng tôi, tôi nhiều lúc về trước mà không lấy.
Luôn luôn rất nhiều màu. Đỏ, vàng, tím, lam, xanh..
Tôi ước rằng thứ cô đưa hôm ấy không chỉ là nụ cười vu vơ thờ ơ, mà là chỉ cần một câu “Tớ không muốn cậu đi”, dù không thể ở lại, tôi cũng sẽ rất vui.
Vui.
Ngày hôm ấy, trời đông se lại, rét thắt lòng.
Thời gian qua đi.
Con người nhiều khi rất buồn cười. Chẳng vì lý do gì mà dần xa nhau. Giống tôi với cô, dù vẫn luôn đi chung một chuyến xe bus nhưng không còn nói với nhau nhiều như trước. Giữa chúng tôi là một khoảng im lặng lững lờ, nó nhìn và cười khẩy vào tôi. Trong khi bản thân lại không muốn nói gì hết, chỉ im lặng ngồi bên nhau như thể hai người không quen biết.
Đôi lúc, cô bắt chuyện với tôi trước, chỉ toàn những chuyện vu vơ, nhưng thật ra lại ít khi dám nói với ai. Tôi cũng vậy. Và dù hiểu nhau không nhiều, nhưng ở sâu một nơi nào đó, tôi biết, đối với mình, cô đang ở nơi ấy, như một chuyện hiển nhiên, rất hiển nhiên.
Cô vẫn giữ thói quen của mình, những chiếc máy bay giấy. Chúng được gấp sẵn từ trước khi lên xe và bị bỏ lại sau khi cô đi xuống. Tôi thường đem chúng về, cất vào một cái lọ to, rồi hai cái, ba cái, năm cái, không thể đếm được số máy bay đó. Có lúc nghĩ hành động đó thật điên rồ và sến đặc, nhưng vẫn làm. Nhiều khi trí óc là kẻ thua cuộc.
Cứ như thế cho đến hết năm lớp chín. Vào ngày chia tay, cô gọi tôi từ xa, khi cô đang đứng ở phía lớp mình, và phóng một chiếc máy bay giấy về phía tôi, cười trêu trọc. Giá mà lúc ấy nắng đừng gắt quá, sân trường đừng rộng quá và cô đừng đứng xa quá, tôi đã có thể thấy rõ nụ cười ấy hơn.
Để đến bây giờ, thứ duy nhất còn rõ ràng trong tâm trí tôi là mẩu chuyện bâng quơ.
- Con mèo nhà cậu vẫn khỏe chứ?
- Ừ, khỏe re, mặc dù một nửa cuộc đời nó đã trôi qua rồi.
Cô đáp câu hỏi ngớ ngẩn ấy trong khi vẫn nhìn chăm chú vào mắt tôi, khiến tôi bối rối. Khẽ gật đầu và nói vài câu tạm biệt, tôi quay lưng đi và chạy miết.
Sân trường ngày ấy cờ hoa rải khắp bốn bề. Và nắng cứ oi ả, khiến nụ cười cô nhòa đi trong ký ức.
Thời gian qua đi.
Người ta nói, thời gian có thể thay đổi mọi thứ. Họ đúng. Nó thật có tác dụng thần kỳ. Nhưng đôi khi, tại con người quá coi thường nó chăng, khi mà để nó trôi qua một cách vô ích như thế này?
Những ngày tháng sau đó, cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn, với môi trường mới. Cái giá phải trả khi sinh ra trong gia đình như của tôi khá đắt. Điểm cao nhất, trường tốt nhất, tương lai sáng lạn nhất, tất cả phải được thực thi. Tôi đôi lúc quên đi sự tồn tại của cô bạn nhỏ, quên đi mọi thứ, trốn chạy mọi điều. Những chiếc xe bus không rõ tuyến sẽ đi đâu luôn là sự lựa chọn hoàn hảo. Tôi cần chạy trốn, cần tìm bình yên.
Những ngày mưa nặng hạt, tôi ngồi im lìm trên chiếc ghế đôi của một chiếc xe bus lạ mặt, nhìn ra ngoài phố, nơi những hàng cây, quán ăn vụt qua tầm mắt, ướt nhạt nhòa trong chiều ẩm thấp. Nó sẽ chở tôi đi hết con phố này đến con phố khác, giúp tôi trú mưa tạm thời, và ẩn nấp một thời gian dù ngắn ngủi. Sự cô độc cứ bị nhấm nháp như thế.
…Nếu cô ấy không đôi khi xuất hiện, và phá vỡ nó.
Tim tôi dường như cứ bắt nhịp hỗn loạn khi thấy cô vô tình bước lên xe, mắt mở to nhìn tôi ngạc nhiên, rồi mỉm cười lại gần, ngồi xuống bên. Dù chỉ là tình cờ, dù số lần như thế quá ít ỏi, nhưng điều đó thật hạnh phúc. Cô cắt tóc ngắn hơn, để xõa quá vai, làm tôi chợt nhận ra qua năm tháng, cô đã thay đổi rất nhiều. Không chỉ bình lặng mà còn dịu dàng hơn. Nhưng cảm xúc đó chỉ diễn ra vài giây, sau đó, bao trùm sẽ là cảm giác yên bình và an tâm.
Tôi nhận ra, dù có chạy trốn cả thế giới, tuyệt đối cũng không muốn chạy khỏi người này.
Bởi vì cô không đuổi bắt tôi, không rằng buộc cũng chẳng yêu thương. Chỉ là tình cờ ngồi chung một chuyến xe lạ mặt, đôi khi lặng lẽ quay sang và bắt gặp ánh mắt của nhau. Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Dù không vững chãi, nhưng rất bình yên như thế.
- Cậu không gấp máy bay nữa à? – Tôi gợi chuyện.
- Không.- Cô đáp.- Nhưng nếu cậu muốn, tớ sẽ gấp cho cậu.
Người ta bảo con gái là sinh vật khó hiểu nhất thế gian.
Đối với tôi, cái chớp mắt ngại ngùng bất ngờ của cô lúc đó, khó hiểu nhất vũ trụ này.
Thời gian đi qua.
Đôi lúc, khi đứng chờ ở bến đợi, tôi thường đưa mắt nhìn lên những chiếc xe, qua lớp cửa kính, cố tìm gương mặt cô. Từ lần gặp trước đã mấy tháng, hoặc là nửa năm, nhanh đến đáng sợ.
Đôi lúc, đi trên dòng người tấp nập xô bồ, tôi vẫn theo bản năng mà tìm kiếm một tấm lưng nào đó. Đến lúc nhận ra mình đã như thế gần một năm trời thì đã quá muộn để thay đổi. Trong dòng người ấy có cô không, tôi không nhìn thấy được. Cũng vì thế mà có khi đứng lặng im giữa con đường toàn người ấy, nhìn họ trôi qua mà thèm hơi ấm lạ kì.
Đôi lúc, khi tôi đang ở bên này lề đường chờ đèn đỏ, nhìn qua lề đường bên kia, thấy hình như cô đang đứng đó. Nhưng chỉ cần dụi mắt, là cô sẽ biến mất, hoàn toàn, là một ảo ảnh. Có lẽ giữa chúng tôi đã luôn luôn có một cột đèn đỏ, không thể bước qua được.
Thời gian đi qua.
Ngày Giáng sinh, sau khi đi chơi với lũ bạn Đại học về, tôi tự pha cho mình ly cà phê đen và ngồi sắp xếp lại đống đồ cũ.
Những chiếc lọ đựng máy bay giấy được lôi ra cuối cùng, không biết từ bao giờ, đã phủ bụi cả rồi. Nhưng bên trong chúng đều vẹn nguyên, sạch sẽ. Tôi đã nâng niu những tác phẩm của cô như thế. Không bao giờ phá hoại, không bao giờ mở chúng ra.
Tôi bỗng nhớ lại ngày mới vào lớp, ngày cô đưa tôi mượn chiếc bút chì, ngày cô ra dấu nhắc tôi dưới lớp khi tôi đang trả bài trên bục giảng, ngày mưa thu cô đi lững thững dưới chiếc ô xanh nhạt, ngày đông tay cô lạnh cóng đặt lên bàn tay tôi nóng sực, ngày xuân cô gấp những chiếc máy bay và thả vào ngăn bàn chung của hai đứa, ngày tốt nghiệp nắng hè oi ả che mờ nụ cười của cô…
Cay đắng làm sao, tuổi thơ ấy, chỉ là quá khứ. Bỗng thấy mình ngu ngốc khi đã để thời gian trôi đi mà không nói một lời dứt khoát nào. Chỉ biết chờ đợi mà không chủ động kiếm tìm. Chỉ biết gặp cái tình cờ mà không tự mình sắp đặt. Khi nhận ra khoảng thời gian bên nhau ngày đó không còn, và chúng tôi đã đi trên hai con đường khác biệt, không ai có thể bên tôi mãi mãi.
Bỗng khủy tay tựa vào thành bàn, làm ly cà phê đang còn đầy rung lên, màu nâu đen rớt xuống những đôi cánh giấy, ướt nóng hổi.
Phải chăng ký ức cũng đến ngày tàn phai?
Tôi tiếc nuối nâng mảnh ký ức tội nghiệp lên, nó ướt đến nhão lại. Đến lúc này thì thà mở nó ra còn hơn để nó chết đi nhăn nhúm thế này.
Trái tim tôi bỗng ngừng đập khi lớp giấy trắng bên trong lộ ra. Dù nét bút đó đã mờ đi theo năm tháng, nhưng tôi vẫn còn nhìn rất rõ, nét chữ thanh mảnh quen thuộc ấy…
Từng cánh may bay giấy khác được mở tung ra, đỏ, vàng, tím, lam, xanh…
Những ngày đó, âm thầm dội vang, không lấy lại được…
Thời gian đi qua.
Thoáng chốc, những tháng năm làm sinh viên cũng sắp qua đi. Chỉ vài ngày nữa, tôi sẽ ra trường. Những chuyến xe bus dần nằm yên trong tâm trí, không còn lặng lẽ kiếm tìm và đón nhận thất vọng nữa.
Tôi bước xuống xe khi đến trạm của mình. Trời lúc này mưa hơi nặng hạt, giống như những cơn mưa mùa thu. Xe dừng đúng gần cột đèn đỏ, còn chần chừ chưa đi tiếp. Lắc đầu vì mình quên mang dù, tôi bâng quơ nhìn qua đường bên kia.
Ô đỏ, ô vàng, ô tím, ô lam…
Ô xanh.
Cô đứng đó, quay mặt về phía tôi, đang đọc một bảng tin quảng cáo nào đó. Tôi biết đó là cô. Vì tôi đã nhớ dáng đi đó, dáng che ô đó và cả cảm xúc đó. Dù thời gian có đi qua, cũng không mang theo được.
Tôi quên mất làn mưa, chạy băng chiếc xe bus to lớn vẫn đang đứng trước vạch dừng, chẳng hề để ý rằng nó sắp đi, chẳng hề để ý đèn xanh đã bật từ bao giờ.
Có lẽ cô và tôi không thể đợi đèn đỏ mãi.
Nên tôi đã chạy băng qua.
Chạy, mà quên đi rằng, không chiếc ô tô nào có thể nhìn thấy tôi nếu chiếc xe bus kia đã che mất tầm nhìn.
Chạy, mà quên đi rằng, trời đang mưa nặng hạt.
Tấm lưng cô đang tiếp tục đi trên lề phố, chẳng hề mảy may đến vụ tai nạn dưới lòng đường, đến dòng máu của tôi đang chảy hòa vào với nước mưa trong suốt.
Tấm lưng cô mờ dần trong cơn mưa bạc màu, với chiếc ô xanh che ngang vai và mãi tóc xõa mềm…
Tấm lưng cô vẫn ở phía bên kia con đường, xa dần, xa mãi.
Nếu tôi không quá trân trọng ký ức, thì tôi đã mở chúng ra, và biết cái chớp mắt của cô hôm ấy nghĩa là gì.
Nhưng tôi đã cất chúng trong lọ, và để thời gian che phủ chúng đi thành một lớp bụi màu mưa xám.
Nếu tôi không chần chừ như thế…
Nếu…
…thời gian quay trở lại…?
“- Từ hôm nay tớ sẽ ngồi cạnh cậu. Tên cậu là gì thế?
- Nhìn nhãn vở ấy.
- Hm..Tên gì xấu thế?”
Mãi mãi, ướt nhạt nhòa.
Tôi còn nhớ mùa thu năm ấy, khi chiếc xe ô tô riêng đỗ lại trước cửa trường, nơi mở rộng chờ tôi bước qua, đó là một ngày mưa hạ còn đọng lại. Đó là ngày đứa trẻ mười hai tuổi ấy bắt đầu một cuộc sống mới, với những điều, không thể hiểu hết.
Đó là trường. Là lớp. Là cô bạn ấy.
Tôi nhớ cô ngày đầu gặp mặt, không quá rõ ràng. Cô bé có mái tóc cột gọn sau lưng và bước đi chậm rãi.
Tôi nhớ cô ấy, cô bạn che ô đi qua sân trường những buổi sớm tinh mơ, khi mưa thu trải dài khoảng sân rộng lớn. Cũng vì tôi muốn nhìn dáng cô ấy đi lặng lẽ như thế, nên không biết từ bao giờ, đã đứng ngoài hành lang trước cửa lớp, chờ bóng chiếc ô xanh.
Tôi nhớ cô ấy, cô bạn có bàn tay rất đẹp và nhỏ, giống như nét chữ của cô. Nhưng bàn tay ấy lại luôn lạnh trong những ngày mùa đông. Lạnh cóng. Khi những ngón tay thon dài ấy đặt lên tay tôi, chỉ đơn giản là để nhấc chúng ra và xem nội dung dưới quyển vở tôi viết, trái tim nhiều khi hẫng đi một nhịp. Tôi thích sự lạnh giá ấy đến ấm lòng. Vì vậy, chưa bao giờ tô gạt bàn tay đó ra.
Tôi nhớ cô. Nhớ cách cô cười trước những trò đùa của tôi, trước vẻ ngoan ngoãn cho cô chép bài khi cô ghi quá chậm, trước những lần cô gán ghép tôi với vài nhỏ bạn khác.
Nhớ. Cả chiều thu khi cô tròn mắt nói với tôi.
- Thật hả? Mèo chỉ sống được chín năm thôi sao?
Nói về mèo, luôn là chủ đề yêu thích của cô. Cũng vì cô có thể nói cả ngày về con Lady của mình, nên tôi thường bắt chuyện bằng chủ đề ấy. Lúc ấy, cô thật sự là một người nói nhiều.
Nhưng, tôi đã bảo chưa? Cô ấy rất nhiều đối lập.
Ngày cuối cùng trước khi tôi chuyển lớp, cô lại thả trước mặt tôi một chiếc máy bay giấy màu xanh. Đó là chiếc thứ tám mươi bảy tôi nhặt về, và còn những chiếc khác, rất nhiều, mỗi ngày cô đều gấp một cái, để trong ngăn bàn của chúng tôi, tôi nhiều lúc về trước mà không lấy.
Luôn luôn rất nhiều màu. Đỏ, vàng, tím, lam, xanh..
Tôi ước rằng thứ cô đưa hôm ấy không chỉ là nụ cười vu vơ thờ ơ, mà là chỉ cần một câu “Tớ không muốn cậu đi”, dù không thể ở lại, tôi cũng sẽ rất vui.
Vui.
Ngày hôm ấy, trời đông se lại, rét thắt lòng.
-----
.
.
.
.
.
Thời gian qua đi.
Con người nhiều khi rất buồn cười. Chẳng vì lý do gì mà dần xa nhau. Giống tôi với cô, dù vẫn luôn đi chung một chuyến xe bus nhưng không còn nói với nhau nhiều như trước. Giữa chúng tôi là một khoảng im lặng lững lờ, nó nhìn và cười khẩy vào tôi. Trong khi bản thân lại không muốn nói gì hết, chỉ im lặng ngồi bên nhau như thể hai người không quen biết.
Đôi lúc, cô bắt chuyện với tôi trước, chỉ toàn những chuyện vu vơ, nhưng thật ra lại ít khi dám nói với ai. Tôi cũng vậy. Và dù hiểu nhau không nhiều, nhưng ở sâu một nơi nào đó, tôi biết, đối với mình, cô đang ở nơi ấy, như một chuyện hiển nhiên, rất hiển nhiên.
Cô vẫn giữ thói quen của mình, những chiếc máy bay giấy. Chúng được gấp sẵn từ trước khi lên xe và bị bỏ lại sau khi cô đi xuống. Tôi thường đem chúng về, cất vào một cái lọ to, rồi hai cái, ba cái, năm cái, không thể đếm được số máy bay đó. Có lúc nghĩ hành động đó thật điên rồ và sến đặc, nhưng vẫn làm. Nhiều khi trí óc là kẻ thua cuộc.
Cứ như thế cho đến hết năm lớp chín. Vào ngày chia tay, cô gọi tôi từ xa, khi cô đang đứng ở phía lớp mình, và phóng một chiếc máy bay giấy về phía tôi, cười trêu trọc. Giá mà lúc ấy nắng đừng gắt quá, sân trường đừng rộng quá và cô đừng đứng xa quá, tôi đã có thể thấy rõ nụ cười ấy hơn.
Để đến bây giờ, thứ duy nhất còn rõ ràng trong tâm trí tôi là mẩu chuyện bâng quơ.
- Con mèo nhà cậu vẫn khỏe chứ?
- Ừ, khỏe re, mặc dù một nửa cuộc đời nó đã trôi qua rồi.
Cô đáp câu hỏi ngớ ngẩn ấy trong khi vẫn nhìn chăm chú vào mắt tôi, khiến tôi bối rối. Khẽ gật đầu và nói vài câu tạm biệt, tôi quay lưng đi và chạy miết.
Sân trường ngày ấy cờ hoa rải khắp bốn bề. Và nắng cứ oi ả, khiến nụ cười cô nhòa đi trong ký ức.
----
.
.
.
.
.
Thời gian qua đi.
Người ta nói, thời gian có thể thay đổi mọi thứ. Họ đúng. Nó thật có tác dụng thần kỳ. Nhưng đôi khi, tại con người quá coi thường nó chăng, khi mà để nó trôi qua một cách vô ích như thế này?
Những ngày tháng sau đó, cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn, với môi trường mới. Cái giá phải trả khi sinh ra trong gia đình như của tôi khá đắt. Điểm cao nhất, trường tốt nhất, tương lai sáng lạn nhất, tất cả phải được thực thi. Tôi đôi lúc quên đi sự tồn tại của cô bạn nhỏ, quên đi mọi thứ, trốn chạy mọi điều. Những chiếc xe bus không rõ tuyến sẽ đi đâu luôn là sự lựa chọn hoàn hảo. Tôi cần chạy trốn, cần tìm bình yên.
Những ngày mưa nặng hạt, tôi ngồi im lìm trên chiếc ghế đôi của một chiếc xe bus lạ mặt, nhìn ra ngoài phố, nơi những hàng cây, quán ăn vụt qua tầm mắt, ướt nhạt nhòa trong chiều ẩm thấp. Nó sẽ chở tôi đi hết con phố này đến con phố khác, giúp tôi trú mưa tạm thời, và ẩn nấp một thời gian dù ngắn ngủi. Sự cô độc cứ bị nhấm nháp như thế.
…Nếu cô ấy không đôi khi xuất hiện, và phá vỡ nó.
Tim tôi dường như cứ bắt nhịp hỗn loạn khi thấy cô vô tình bước lên xe, mắt mở to nhìn tôi ngạc nhiên, rồi mỉm cười lại gần, ngồi xuống bên. Dù chỉ là tình cờ, dù số lần như thế quá ít ỏi, nhưng điều đó thật hạnh phúc. Cô cắt tóc ngắn hơn, để xõa quá vai, làm tôi chợt nhận ra qua năm tháng, cô đã thay đổi rất nhiều. Không chỉ bình lặng mà còn dịu dàng hơn. Nhưng cảm xúc đó chỉ diễn ra vài giây, sau đó, bao trùm sẽ là cảm giác yên bình và an tâm.
Tôi nhận ra, dù có chạy trốn cả thế giới, tuyệt đối cũng không muốn chạy khỏi người này.
Bởi vì cô không đuổi bắt tôi, không rằng buộc cũng chẳng yêu thương. Chỉ là tình cờ ngồi chung một chuyến xe lạ mặt, đôi khi lặng lẽ quay sang và bắt gặp ánh mắt của nhau. Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Dù không vững chãi, nhưng rất bình yên như thế.
- Cậu không gấp máy bay nữa à? – Tôi gợi chuyện.
- Không.- Cô đáp.- Nhưng nếu cậu muốn, tớ sẽ gấp cho cậu.
Người ta bảo con gái là sinh vật khó hiểu nhất thế gian.
Đối với tôi, cái chớp mắt ngại ngùng bất ngờ của cô lúc đó, khó hiểu nhất vũ trụ này.
----
.
.
.
.
.
.
Thời gian đi qua.
Đôi lúc, khi đứng chờ ở bến đợi, tôi thường đưa mắt nhìn lên những chiếc xe, qua lớp cửa kính, cố tìm gương mặt cô. Từ lần gặp trước đã mấy tháng, hoặc là nửa năm, nhanh đến đáng sợ.
Đôi lúc, đi trên dòng người tấp nập xô bồ, tôi vẫn theo bản năng mà tìm kiếm một tấm lưng nào đó. Đến lúc nhận ra mình đã như thế gần một năm trời thì đã quá muộn để thay đổi. Trong dòng người ấy có cô không, tôi không nhìn thấy được. Cũng vì thế mà có khi đứng lặng im giữa con đường toàn người ấy, nhìn họ trôi qua mà thèm hơi ấm lạ kì.
Đôi lúc, khi tôi đang ở bên này lề đường chờ đèn đỏ, nhìn qua lề đường bên kia, thấy hình như cô đang đứng đó. Nhưng chỉ cần dụi mắt, là cô sẽ biến mất, hoàn toàn, là một ảo ảnh. Có lẽ giữa chúng tôi đã luôn luôn có một cột đèn đỏ, không thể bước qua được.
----
.
.
.
.
.
.
Thời gian đi qua.
Ngày Giáng sinh, sau khi đi chơi với lũ bạn Đại học về, tôi tự pha cho mình ly cà phê đen và ngồi sắp xếp lại đống đồ cũ.
Những chiếc lọ đựng máy bay giấy được lôi ra cuối cùng, không biết từ bao giờ, đã phủ bụi cả rồi. Nhưng bên trong chúng đều vẹn nguyên, sạch sẽ. Tôi đã nâng niu những tác phẩm của cô như thế. Không bao giờ phá hoại, không bao giờ mở chúng ra.
Tôi bỗng nhớ lại ngày mới vào lớp, ngày cô đưa tôi mượn chiếc bút chì, ngày cô ra dấu nhắc tôi dưới lớp khi tôi đang trả bài trên bục giảng, ngày mưa thu cô đi lững thững dưới chiếc ô xanh nhạt, ngày đông tay cô lạnh cóng đặt lên bàn tay tôi nóng sực, ngày xuân cô gấp những chiếc máy bay và thả vào ngăn bàn chung của hai đứa, ngày tốt nghiệp nắng hè oi ả che mờ nụ cười của cô…
Cay đắng làm sao, tuổi thơ ấy, chỉ là quá khứ. Bỗng thấy mình ngu ngốc khi đã để thời gian trôi đi mà không nói một lời dứt khoát nào. Chỉ biết chờ đợi mà không chủ động kiếm tìm. Chỉ biết gặp cái tình cờ mà không tự mình sắp đặt. Khi nhận ra khoảng thời gian bên nhau ngày đó không còn, và chúng tôi đã đi trên hai con đường khác biệt, không ai có thể bên tôi mãi mãi.
Bỗng khủy tay tựa vào thành bàn, làm ly cà phê đang còn đầy rung lên, màu nâu đen rớt xuống những đôi cánh giấy, ướt nóng hổi.
Phải chăng ký ức cũng đến ngày tàn phai?
Tôi tiếc nuối nâng mảnh ký ức tội nghiệp lên, nó ướt đến nhão lại. Đến lúc này thì thà mở nó ra còn hơn để nó chết đi nhăn nhúm thế này.
Trái tim tôi bỗng ngừng đập khi lớp giấy trắng bên trong lộ ra. Dù nét bút đó đã mờ đi theo năm tháng, nhưng tôi vẫn còn nhìn rất rõ, nét chữ thanh mảnh quen thuộc ấy…
“Tớ thích cậu”
Từng cánh may bay giấy khác được mở tung ra, đỏ, vàng, tím, lam, xanh…
“Tớ thích cậu”
“Tớ thích cậu”
“Tớ thích cậu”
“Tớ thích cậu”
“Tớ thích cậu”
“Tớ thích cậu”
…
…
“Tớ yêu cậu”
…
“Tớ thích cậu”
“Tớ thích cậu”
“Tớ thích cậu”
“Tớ thích cậu”
“Tớ thích cậu”
…
…
“Tớ yêu cậu”
…
Những ngày đó, âm thầm dội vang, không lấy lại được…
----
.
.
.
.
.
.
Thời gian đi qua.
Thoáng chốc, những tháng năm làm sinh viên cũng sắp qua đi. Chỉ vài ngày nữa, tôi sẽ ra trường. Những chuyến xe bus dần nằm yên trong tâm trí, không còn lặng lẽ kiếm tìm và đón nhận thất vọng nữa.
Tôi bước xuống xe khi đến trạm của mình. Trời lúc này mưa hơi nặng hạt, giống như những cơn mưa mùa thu. Xe dừng đúng gần cột đèn đỏ, còn chần chừ chưa đi tiếp. Lắc đầu vì mình quên mang dù, tôi bâng quơ nhìn qua đường bên kia.
Ô đỏ, ô vàng, ô tím, ô lam…
Ô xanh.
Cô đứng đó, quay mặt về phía tôi, đang đọc một bảng tin quảng cáo nào đó. Tôi biết đó là cô. Vì tôi đã nhớ dáng đi đó, dáng che ô đó và cả cảm xúc đó. Dù thời gian có đi qua, cũng không mang theo được.
Tôi quên mất làn mưa, chạy băng chiếc xe bus to lớn vẫn đang đứng trước vạch dừng, chẳng hề để ý rằng nó sắp đi, chẳng hề để ý đèn xanh đã bật từ bao giờ.
Có lẽ cô và tôi không thể đợi đèn đỏ mãi.
Nên tôi đã chạy băng qua.
Chạy, mà quên đi rằng, không chiếc ô tô nào có thể nhìn thấy tôi nếu chiếc xe bus kia đã che mất tầm nhìn.
Chạy, mà quên đi rằng, trời đang mưa nặng hạt.
Tấm lưng cô đang tiếp tục đi trên lề phố, chẳng hề mảy may đến vụ tai nạn dưới lòng đường, đến dòng máu của tôi đang chảy hòa vào với nước mưa trong suốt.
Tấm lưng cô mờ dần trong cơn mưa bạc màu, với chiếc ô xanh che ngang vai và mãi tóc xõa mềm…
Tấm lưng cô vẫn ở phía bên kia con đường, xa dần, xa mãi.
Nếu tôi không quá trân trọng ký ức, thì tôi đã mở chúng ra, và biết cái chớp mắt của cô hôm ấy nghĩa là gì.
Nhưng tôi đã cất chúng trong lọ, và để thời gian che phủ chúng đi thành một lớp bụi màu mưa xám.
Nếu tôi không chần chừ như thế…
Nếu…
…thời gian quay trở lại…?
“- Từ hôm nay tớ sẽ ngồi cạnh cậu. Tên cậu là gì thế?
- Nhìn nhãn vở ấy.
- Hm..Tên gì xấu thế?”
Mãi mãi, ướt nhạt nhòa.
_The End_