M.U chính thức đăng quang: 18 chức VĐ & hơn thế nữa...
(TT&VH) - Không có một chiến thắng hoành tráng như sự kỳ vọng của hàng vạn khán giả ngồi chật cứng Old Trafford, song 1 điểm mà thầy trò Ferguson giành được trước Arsenal là vừa đủ để cả thành Manchester sống trong một không khí lễ hội.
1 điểm là đủ
Lần đầu tiên ở mùa giải này, M.U đã không thể ghi nổi một bàn thắng ở Old Trafford. Đối với giới chuyên môn, trận hòa 0-0 trước Arsenal là một màn trình diễn khá nhạt nhòa. Nhưng chính tỷ số ấy lại là yếu tố quyết định giúp thầy trò Ferguson đăng quang sớm, trong sự bất lực đến tuyệt vọng của Liverpool. Tất nhiên, sẽ có không ít người dè bỉu cái cách đăng quang đó vì nó có vẻ đậm màu sắc toan tính.
Người ta từng nói đến sự nguy hiểm của Arsenal khi không phải đối mặt với sức ép lớn, và điều đó hoàn toàn đúng. Khi chẳng còn một động lực nào cụ thể, họ trở thành kẻ phá bĩnh đáng ghét của Liverpool với trận hòa 4-4 ở Anfield hồi tháng trước. Và đêm qua cũng thế, Arsenal đã mang tới Old Trafford danh dự và lòng quyết tâm để đòi lại món nợ đã vay M.U tại bán kết Champions League. Không còn hình ảnh “những cậu bé” so tài với “những người đàn ông” như cái cách hậu vệ Evra từng châm chọc, Arsenal đã thể hiện sự tiến bộ thực sự. Họ chủ động hơn trong cầm và triển khai bóng nhờ vào khả năng tranh chấp của Denilson, Diaby, kỹ thuật của Fabregas, Nasri và nhất là Arshavin, song chừng ấy vẫn không đủ để Arsenal tạo một cú sốc ở Old Trafford.
Những người yêu thích bóng đá tấn công có thể sẽ thất vọng bởi sự vô duyên của các chân sút 2 đội trong trận đấu này. Van Persie đánh đầu vọt xà trong một tư thế cực kỳ thoải mái. Rooney cũng bỏ lỡ cơ hội từ một tình huống đánh đầu tương tự. Arshavin cũng có một pha đi bóng cực kỳ nguy hiểm xộc thẳng vào vòng cấm địa, và suýt chút nữa đã đối mặt với van der Sar nếu như Evans không kịp thời lao về bọc lót. Cả Nasri, người hùng của trận lượt đi cũng không thể bén duyên khi bỏ lỡ một cơ hội khá ngon ăn.
Nhưng điều quan trọng nhất khiến Arsenal không thể giành chiến thắng chính là vì đối thủ của họ đã quá “rắn mặt” trong toan tính chủ hòa, đặc biệt khi trận đấu trôi về những phút cuối. Có thể nhận thấy rõ điều đó qua gương mặt hớn hở của Anderson lúc vào sân thay Rooney ở phút bù giờ, qua những pha đập nhả “câu giờ” rất hợp lý của van der Sar và Evans ở phần sân nhà. M.U đã quyết tâm kiếm 3 điểm trước Arsenal để tô điểm cho chức vô địch, nhưng khi cần, họ cũng thừa tỉnh táo và thực dụng để chủ động cầm hòa.
Tượng đài Premier League
Khi đưa Liverpool giành chức VĐQG lần thứ 18 trong lịch sử (mùa giải 1989-90), HLV Kenny Daglish không thể ngờ rằng vị thế của đội bóng vùng Merseyside này lại có thể bị lu mờ bởi một đối thủ như M.U. Nên nhớ ở thời điểm ấy, Ferguson vẫn hoàn toàn tay trắng tại Old Trafford, dù đã dẫn dắt đội bóng được 5 năm. Nhưng tất cả đã thay đổi chóng mặt kể từ ngày Premier League ra đời. Từ mùa giải 1992-93 tới nay, M.U thống trị thực sự với 11 chức vô địch (1993,1994,1996,1997,1999-2001,2003,2007-2009), và chỉ chịu “nhường lại” cho Blackburn (1995), Arsenal (1998, 2002, 2004), Chelsea (2005, 2006). Với những thành tích ấy, Sir Alex xứng đáng được dựng tượng ở Old Trafford ngay từ bây giờ, bởi nên nhớ, trong 115 năm lịch sử trước đó, thành tích của M.U chỉ là 7 chức VĐQG.
Người Liverpool thường tự hào về ánh hào quang quá khứ, nhưng đến bây giờ, khi nhìn lại, họ mới giật mình nhận ra rằng kỷ lục 18 chức vô địch không còn là của riêng mình nữa. Và dĩ nhiên, hoàn toàn có khả năng cột mốc ấy bị vượt qua ở mùa tới. Không chỉ lấn át Liverpool ở đấu trường quốc nội, mà M.U còn đang chứng minh quyền lực của họ ở đấu trường châu Âu. Đã giành được cú ăn ba (VĐ Cúp LĐ Anh, Cúp Thế giới các CLB và Premier League). Trước mắt đội bóng áo Đỏ là viễn cảnh giành "cú ăn Tư", nếu họ đánh bại được Barcelona trong trận chung kết của mùa giải tại Roma vào ngày 27/5 tới. Nếu thành công, đó sẽ là lần thứ 4 họ lên ngôi ở Champions League, chỉ kém Liverpool đúng 1 lần.
Cùng với việc hai lần lập hat-trick vô địch ở đấu trường quốc nội, M.U chính là đội bóng có sức thống trị kinh khủng nhất ở châu Âu. Không có một đội bóng nào trong số 5 giải VĐ hàng đầu châu Âu lại giành chức VĐQG tới 11 trong số 16 năm qua như M.U. Từ Juve, Milan (cùng 5) ở Serie A, Barcelona, Real (6) ở La Liga, Lyon (7) tại Ligue I, cho tới giàu thành tích cỡ Bayern Munich (9) ở Bundesliga.
Và bây giờ là châu Âu
Trận hòa với Arsenal vừa rồi quả thật là một mũi tên trúng 2 đích. Đầu tiên, nó giúp Sir Alex thỏa lòng mong mỏi được đăng quang trên sân nhà (trong số 10 chức vô địch trước đây, thì có tới 9 lần, ông phải đón tin vui trên sân khách). Không chỉ có thế, việc xong sớm, nghỉ sớm còn cực kỳ có ý nghĩa với M.U lúc này, vì họ còn một mục tiêu nữa lớn hơn nhiều cần chinh phục: đó là Champions League. 10 ngày nữa (27/5), họ sẽ bước vào cuộc đối đầu cực kỳ quan trọng với Barcelona, nên nhiệm vụ dưỡng quân là điều tối quan trọng.
Tối qua, Rio Ferdinand tiếp tục không phải ra sân, nhưng M.U vẫn đạt được mục tiêu của mình. Trung vệ đội trưởng này sẽ thừa sức để phục hồi, khi quỹ thời gian của anh còn tới hơn 1 tuần nữa. Cuối tuần sau, vòng đấu cuối cùng sẽ là một cuộc dạo chơi của M.U khi những gương mặt chuyên dự bị như Kuszcaks, Eckersley, Gibson, Wellbeck,… lại có cơ hội được thể hiện, còn những trụ cột thì dĩ nhiên sẽ đóng vai trò khán giả, nhằm giữ sức cho trận đấu với Barcelona.
(TT&VH) - Không có một chiến thắng hoành tráng như sự kỳ vọng của hàng vạn khán giả ngồi chật cứng Old Trafford, song 1 điểm mà thầy trò Ferguson giành được trước Arsenal là vừa đủ để cả thành Manchester sống trong một không khí lễ hội.
1 điểm là đủ
Lần đầu tiên ở mùa giải này, M.U đã không thể ghi nổi một bàn thắng ở Old Trafford. Đối với giới chuyên môn, trận hòa 0-0 trước Arsenal là một màn trình diễn khá nhạt nhòa. Nhưng chính tỷ số ấy lại là yếu tố quyết định giúp thầy trò Ferguson đăng quang sớm, trong sự bất lực đến tuyệt vọng của Liverpool. Tất nhiên, sẽ có không ít người dè bỉu cái cách đăng quang đó vì nó có vẻ đậm màu sắc toan tính.
Người ta từng nói đến sự nguy hiểm của Arsenal khi không phải đối mặt với sức ép lớn, và điều đó hoàn toàn đúng. Khi chẳng còn một động lực nào cụ thể, họ trở thành kẻ phá bĩnh đáng ghét của Liverpool với trận hòa 4-4 ở Anfield hồi tháng trước. Và đêm qua cũng thế, Arsenal đã mang tới Old Trafford danh dự và lòng quyết tâm để đòi lại món nợ đã vay M.U tại bán kết Champions League. Không còn hình ảnh “những cậu bé” so tài với “những người đàn ông” như cái cách hậu vệ Evra từng châm chọc, Arsenal đã thể hiện sự tiến bộ thực sự. Họ chủ động hơn trong cầm và triển khai bóng nhờ vào khả năng tranh chấp của Denilson, Diaby, kỹ thuật của Fabregas, Nasri và nhất là Arshavin, song chừng ấy vẫn không đủ để Arsenal tạo một cú sốc ở Old Trafford.
Những người yêu thích bóng đá tấn công có thể sẽ thất vọng bởi sự vô duyên của các chân sút 2 đội trong trận đấu này. Van Persie đánh đầu vọt xà trong một tư thế cực kỳ thoải mái. Rooney cũng bỏ lỡ cơ hội từ một tình huống đánh đầu tương tự. Arshavin cũng có một pha đi bóng cực kỳ nguy hiểm xộc thẳng vào vòng cấm địa, và suýt chút nữa đã đối mặt với van der Sar nếu như Evans không kịp thời lao về bọc lót. Cả Nasri, người hùng của trận lượt đi cũng không thể bén duyên khi bỏ lỡ một cơ hội khá ngon ăn.
Nhưng điều quan trọng nhất khiến Arsenal không thể giành chiến thắng chính là vì đối thủ của họ đã quá “rắn mặt” trong toan tính chủ hòa, đặc biệt khi trận đấu trôi về những phút cuối. Có thể nhận thấy rõ điều đó qua gương mặt hớn hở của Anderson lúc vào sân thay Rooney ở phút bù giờ, qua những pha đập nhả “câu giờ” rất hợp lý của van der Sar và Evans ở phần sân nhà. M.U đã quyết tâm kiếm 3 điểm trước Arsenal để tô điểm cho chức vô địch, nhưng khi cần, họ cũng thừa tỉnh táo và thực dụng để chủ động cầm hòa.
Tượng đài Premier League
Khi đưa Liverpool giành chức VĐQG lần thứ 18 trong lịch sử (mùa giải 1989-90), HLV Kenny Daglish không thể ngờ rằng vị thế của đội bóng vùng Merseyside này lại có thể bị lu mờ bởi một đối thủ như M.U. Nên nhớ ở thời điểm ấy, Ferguson vẫn hoàn toàn tay trắng tại Old Trafford, dù đã dẫn dắt đội bóng được 5 năm. Nhưng tất cả đã thay đổi chóng mặt kể từ ngày Premier League ra đời. Từ mùa giải 1992-93 tới nay, M.U thống trị thực sự với 11 chức vô địch (1993,1994,1996,1997,1999-2001,2003,2007-2009), và chỉ chịu “nhường lại” cho Blackburn (1995), Arsenal (1998, 2002, 2004), Chelsea (2005, 2006). Với những thành tích ấy, Sir Alex xứng đáng được dựng tượng ở Old Trafford ngay từ bây giờ, bởi nên nhớ, trong 115 năm lịch sử trước đó, thành tích của M.U chỉ là 7 chức VĐQG.
Người Liverpool thường tự hào về ánh hào quang quá khứ, nhưng đến bây giờ, khi nhìn lại, họ mới giật mình nhận ra rằng kỷ lục 18 chức vô địch không còn là của riêng mình nữa. Và dĩ nhiên, hoàn toàn có khả năng cột mốc ấy bị vượt qua ở mùa tới. Không chỉ lấn át Liverpool ở đấu trường quốc nội, mà M.U còn đang chứng minh quyền lực của họ ở đấu trường châu Âu. Đã giành được cú ăn ba (VĐ Cúp LĐ Anh, Cúp Thế giới các CLB và Premier League). Trước mắt đội bóng áo Đỏ là viễn cảnh giành "cú ăn Tư", nếu họ đánh bại được Barcelona trong trận chung kết của mùa giải tại Roma vào ngày 27/5 tới. Nếu thành công, đó sẽ là lần thứ 4 họ lên ngôi ở Champions League, chỉ kém Liverpool đúng 1 lần.
Cùng với việc hai lần lập hat-trick vô địch ở đấu trường quốc nội, M.U chính là đội bóng có sức thống trị kinh khủng nhất ở châu Âu. Không có một đội bóng nào trong số 5 giải VĐ hàng đầu châu Âu lại giành chức VĐQG tới 11 trong số 16 năm qua như M.U. Từ Juve, Milan (cùng 5) ở Serie A, Barcelona, Real (6) ở La Liga, Lyon (7) tại Ligue I, cho tới giàu thành tích cỡ Bayern Munich (9) ở Bundesliga.
Và bây giờ là châu Âu
Trận hòa với Arsenal vừa rồi quả thật là một mũi tên trúng 2 đích. Đầu tiên, nó giúp Sir Alex thỏa lòng mong mỏi được đăng quang trên sân nhà (trong số 10 chức vô địch trước đây, thì có tới 9 lần, ông phải đón tin vui trên sân khách). Không chỉ có thế, việc xong sớm, nghỉ sớm còn cực kỳ có ý nghĩa với M.U lúc này, vì họ còn một mục tiêu nữa lớn hơn nhiều cần chinh phục: đó là Champions League. 10 ngày nữa (27/5), họ sẽ bước vào cuộc đối đầu cực kỳ quan trọng với Barcelona, nên nhiệm vụ dưỡng quân là điều tối quan trọng.
Tối qua, Rio Ferdinand tiếp tục không phải ra sân, nhưng M.U vẫn đạt được mục tiêu của mình. Trung vệ đội trưởng này sẽ thừa sức để phục hồi, khi quỹ thời gian của anh còn tới hơn 1 tuần nữa. Cuối tuần sau, vòng đấu cuối cùng sẽ là một cuộc dạo chơi của M.U khi những gương mặt chuyên dự bị như Kuszcaks, Eckersley, Gibson, Wellbeck,… lại có cơ hội được thể hiện, còn những trụ cột thì dĩ nhiên sẽ đóng vai trò khán giả, nhằm giữ sức cho trận đấu với Barcelona.