ngan trang
New member
- Xu
- 159
Tản mạn, lang thang, nó nhận ra những gì gọi là thiêng liêng vẫn mãi còn hiện hữu...
Cà phê cuối tuần: Sức mạnh của Tình yêu
[SIZE=+0]hoachoctro.vn - Sau tất cả những bất tin trong cuộc đời, một lần nữa tôi tin vào tình yêu và sức mạnh của nó.
[/SIZE]Những khoảng khắc của tình yêu sáng trong và giàu nghị lực là ly cà phê đậm đà chào bạn cuối tuần
MÓN QUÀ TẠM BIỆT CỦA BILLY
Chồng tôi và tôi vừa chia tay nhau sau 14 năm chung sống, tôi thấy sự tồn tại của mình như rơi vào một hố đen và chẳng còn mong đợi điều gì ở cuộc sống nữa.
Để tự kiếm sống, tôi xin làm y tá ở khoa phẫu thuật của một bệnh viện, công việc khá tốt, bởi vậy tôi cực lực phản đối khi bị thuyên chuyển tới khoa ung thư. Nhưng người ta nói với tôi: “Chị sẽ làm việc ở đâu người ta cần chị”. Vậy là tôi đến làm việc ở cái khoa toàn những người sắp chết, và điều đó làm tôi cảm thấy chính mình cũng đang... chết.
Nhưng sau một thời gian, các bệnh nhân với tôi không còn là những số phòng nữa. Họ có những gương mặt và những cái tên. Tôi trở nên gần gũi với những bệnh nhân đặc biệt của mình. Tôi biết họ thích ăn gì, có bao nhiêu con, họ từng làm nghề gì, họ cảm thấy như thế nào về bệnh tật của mình. Và yêu quý từng người trong số họ.
Chúng tôi có bệnh nhân mới - Billy. Anh ấy là một chàng trai cao lớn, hài hước và lạc quan dù bệnh ung thư xương của anh khá nặng. Billy có một người vợ trẻ rất yêu anh. Cô chăm sóc anh ngày đêm với sự tận tâm làm tất cả mọi người phải cảm động.
Sau những lần nhập viện để làm hoá trị liệu, sức lực của Billy cạn kiệt. Lần nhập viện cuối cùng, trông anh có vẻ rất đau đớn, và người vợ trẻ của anh cũng vậy. Những đau đớn mà anh phải chịu đựng khiến chúng tôi, những người chăm sóc anh cảm thấy rất khổ tâm, bởi chúng tôi biết chúng tôi chẳng thể làm gì cho anh cả. Bệnh ung thư của anh đã đến giai đoạn cuối, và sự đau đớn của anh khủng khiếp đến mức không một thuốc nào có thể giảm được.
Gần đến lễ Tạ ơn, Billy có nhiều khách đến thăm nên vợ anh chẳng có mấy thời gian để ở một mình với chồng. Tôi thấy rất thương cô ấy.
Một đêm, gần cuối ca trực của tôi, tôi đi kiểm tra lần cuối dọc theo hành lang và ghé vào phòng của Billy. Tôi mở cửa phòng thật khẽ để không làm đánh thức anh. Ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào phòng và chiếu sáng giống như ánh trăng. Tôi nhìn về phía giường và bật kêu lên khe khẽ. Billy nằm ngửa, trong tư thế mà tôi biết là làm anh đau đớn nhất. Kế bên anh là người vợ trẻ, cuộn tròn trong vòng tay anh như một đứa trẻ nằm trong lòng mẹ. Cô ngủ rất say và tôi có thể nghe thấy tiếng cô thở đều và nhẹ. Tôi đứng đó, cảm thấy mình như một người khách không mời. Chân tôi đông cứng lại. Khi tôi đang cố gắng rút lui thì Billy bỗng mở mắt. Anh gắng gượng nở một nụ cười và nháy mắt với tôi như muốn nói "Mọi chuyện tốt cả!". Tôi đóng cửa phòng, chạy dọc theo hành lang vắng vẻ và thấy mình đang khóc.
Billy mất sau đó không lâu, nhưng anh đã cho tôi một món quà chia tay đặc biệt. Sau tất cả những bất tin trong cuộc đời, một lần nữa tôi tin vào tình yêu và sức mạnh của nó.
Susan Spence
Câu chuyện bằng hình ảnh cảm động về 2 chú chim: Trống và mái.
Một tờ báo tại Pháp sau khi mua lại và đăng tải những bức ảnh cảm động về tình yêu sinh tử của một đôi tiểu yến tử đã tiêu thụ hết sạch lượng báo xuất bản trong thời gian ngắn nhất.
Những bức ảnh vô tình được một nhiếp ảnh gia chộp lại trên đường đã tường thuật lại câu chuyện tình li biệt cảm động của đôi chim yến:
Chim mái lơ đãng xà xuống bên đường và bị xe quệt qua, chú chim bị thương
nặng không thể cất cánh!!!
Chim Trống xà xuống mang thức ăn và luôn ở bên cạnh động viên !!!
Không thể gọi chim mái dậy, chim trống cứ đứng đó thảm thiết!!! HHT-Câu chuyện ảnh trên có thể bạn xem rồi, có thể chưa, song bạn đồng ý không, Tình yêu là thứ tình cảm tuyệt với nhất, thiêng liêng nhất. Muôn loài đều có cách thể hiện riêng, ngọt ngào và thủy chung như những chú chim bé nhỏ.
Cảm xúc gọi tên Bài thơ đôi dép...
BÀI THƠ ĐÔI DÉP
Just for one person!
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tư khắng khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi
Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa
Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác
Hay cố lê bên những gì phế thải
Sống âm thầm nơi xó góc tối đen
Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn
Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn
Ngày ra đi không một người đưa tiễn
Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia
Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa
Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc
Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
Bước song hành một dạ đến ngàn thu