Thời xưa, Triệu Giản Tử ngồi xe đi trên một con đường quanh quất ruột dê nhiều dốc, lầy lội, xe đi khó, chậm.
Các quan đại thần thấy vậy, nịnh nọt xúm lại đẩy xe, riêng Hổ Hội vừa vác kích vừa đi vừa hát.
Triệu Giản Tử thấy vậy không bằng lòng, nói với Hổ Hội:
- Người là bề tôi, không đẩy xe cho ta, tức là làm nhục ta. Ngươi có biết phạm tội gì không?
Hổ Hội đáp:
- Thưa, tôi biết là mình sẽ bị tội chết và vợ con tôi cũng sẽ bị giết. Nhưng cho tôi thưa lại một câu.
Triệu Giản Tử nói:
- Ngươi cứ nói
Hổ Hội nói:
- Vua làm nhục bề tôi, xem bề tôi là những kẻ đẩy xe thì những người tài trí không hiến mưu lược kế sách cho nhà vua, những người dũng cảm sẽ không chiến đấu vì nhà vua nữa. Lúc đấy đất nước sẽ lâm nguy, dẫn đến nước mất, tội ấy nặng lắm.
Triệu Giản Tử nghe xong, nói với các quan không nên đẩy xe cho vua nữa. Lúc về, mở yến tiệc đãi các quan và tôn Hổ Hội lên làm thượng khách.
Lạm bàn:
Thời nào cũng có những bọn xu nịnh, thấy vua hay cấp trên làm gì hơi nặng nhọc một chút thì nhanh nhảu đỡ tay, đỡ chân, nhưng có biết đâu rằng không chỉ chúng đang đánh mất lòng tự trọng và phẩm giá của mình mà còn tạo cho vua hoặc người cấp trên dần quen với thói nịnh bợ. Người ta có thể bị chết nhưng không thể tự giết chết lòng tự trọng của mình.
Theo sách Thuật sống của người Trung Hoa
Các quan đại thần thấy vậy, nịnh nọt xúm lại đẩy xe, riêng Hổ Hội vừa vác kích vừa đi vừa hát.
Triệu Giản Tử thấy vậy không bằng lòng, nói với Hổ Hội:
- Người là bề tôi, không đẩy xe cho ta, tức là làm nhục ta. Ngươi có biết phạm tội gì không?
Hổ Hội đáp:
- Thưa, tôi biết là mình sẽ bị tội chết và vợ con tôi cũng sẽ bị giết. Nhưng cho tôi thưa lại một câu.
Triệu Giản Tử nói:
- Ngươi cứ nói
Hổ Hội nói:
- Vua làm nhục bề tôi, xem bề tôi là những kẻ đẩy xe thì những người tài trí không hiến mưu lược kế sách cho nhà vua, những người dũng cảm sẽ không chiến đấu vì nhà vua nữa. Lúc đấy đất nước sẽ lâm nguy, dẫn đến nước mất, tội ấy nặng lắm.
Triệu Giản Tử nghe xong, nói với các quan không nên đẩy xe cho vua nữa. Lúc về, mở yến tiệc đãi các quan và tôn Hổ Hội lên làm thượng khách.
Lạm bàn:
Thời nào cũng có những bọn xu nịnh, thấy vua hay cấp trên làm gì hơi nặng nhọc một chút thì nhanh nhảu đỡ tay, đỡ chân, nhưng có biết đâu rằng không chỉ chúng đang đánh mất lòng tự trọng và phẩm giá của mình mà còn tạo cho vua hoặc người cấp trên dần quen với thói nịnh bợ. Người ta có thể bị chết nhưng không thể tự giết chết lòng tự trọng của mình.
Theo sách Thuật sống của người Trung Hoa