p0pc0rnbaby
New member
- Xu
- 0
Đó là lời cửa miệng của hai đứa phát ra như một câu quát, hoặc để gọi yêu và đôi khi cũng là một câu cảm thán. Nhí nhố từ ngày tìm hiểu, yêu nhau cho đến lúc là con một nhà.
"Ông xã tương lai làm nghề gì thế cháu?". "Dạ, anh nhà cháu tuổi Tuất, làm đúng nghề ạ". "Làm bảo vệ mà cô". Anh nhìn tôi nghênh nghênh mặt thách thức "Cứ chờ đấy!". "Vợ làm nghề gì cháu giai?". "Vợ cháu chuyên đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành, là kế toán ạ".
Ngày hăng say chuẩn bị cho đám cưới. Đi mua nhẫn: "Ở đây bán nhẫn cưới trơn không cô?". "Sao không chọn nhẫn có mặt đá nom trẻ và sang hơn?". "Không ạ, nhẫn ấy sau này bán mất giá lắm. Tôi lườm xéo một cái, lẩm bẩm: "Nhí nha nhí nhố", trong đầu toan tính nước "trả đũa". Tiếng cô bán hàng: "Khắc chữ nhé?". Tôi nhanh nhảu: "Đừng ạ, hao mất, cứ để nguyên sau này đeo vào ngón khác không ai biết là nhẫn cưới". Anh nhìn tôi với khuôn mặt tím bầm: "Lôm ca lôm côm".
Hai đứa dắt nhau đi chụp ảnh, háo hức, hồi hộp run rẩy ngày lấy ảnh. Tôi hốt hoảng: "Khoan, chị đưa nhầm rồi, đây đâu phải em". "Nhầm sao được, tên đây gì". Anh giằng ngay cuốn Album: "Để anh xem, đúng em rồi, anh nhớ hôm ý em đeo cái nhẫn này mà".
Ra dấu hiệu nhận ra tôi chỉ là qua cái nhẫn ấy. Về đến nhà, tôi rên rỉ: "Anh mang ngay nó đi cho khuất mắt em, không khéo về bố em lại hỏi mày đứng cạnh thằng nào mà trông dị hợm làm vậy".
"Để anh mang nó xuống chuồng gà doạ cáo, kẻo sau này con nó lại hỏi: "Bố cưới cô nào mà lạ thế kia?". "Được, lần sau cưới không bao giờ em thèm đến cái cửa hiệu giời giết ấy". "Nhí nhố! Ừ, anh mà lấy vợ lần hai, lần ba cũng không thèm qua đấy cho nó lừa vài trăm kem nữa"...
... "Anh à, còn cái giường nào xấu hơn nữa không? Sao lại lôi cái tệ nhất của họ về thế?". Anh thản nhiên: "Thì để sánh bằng với bộ chăn ga gối đệm xấu hoắc em mua".
Có ai thấy đau đầu khi nghe các lời đùa nhí nhố đó chưa?
Không chỉ thế anh còn luôn biết lôm côm, pha trò đã khiến tôi cười chảy cả nước mắt, khi đó anh thật dễ thương. Lần anh hoan hỉ sau khi từ quê lên thông báo: "Con chó Mi nhà anh vừa đẻ năm con, mỗi lần đẻ là y như rằng nó trở nên dữ dằn, ghê gớm, ai lạ đến nó cũng sẵn sàng tợp cho một miếng". Sau đó anh gật gù nhìn tôi từ đầu đến chân rồi vui vẻ nói: "Nó thích nhất là món xương, gầy gò như em là hợp khẩu vị của nó lắm, nhanh nhanh chuẩn bị tuần sau về nhé, nó đói lắm rồi, đang chờ đấy". Khiến tôi đang bực mình vì anh lỡ hẹn cũng phải phì cười.
Hôm hai đứa đi bộ thì gặp một người bộ dạng nhếch nhác đang nằm ngủ, tôi sợ hãi bám chặt lấy anh, anh hùng dũng: "Em cứ yên tâm, bọn nghiện ấy yếu cực, cùng lắm nó "chích" cho mình một phát thôi, anh sẽ đứng ra che cho em, khi mũi kim tiêm tiến tới nơi sẽ né sang và thế là em... hứng trọn". Rồi anh lại cười phá lên. Tôi thấy vui.
Những tin nhắn anh gửi cũng khiến tôi bỗng nhiên bật cười. "Cái thằng lôm côm mọi khi vẫn hay làm phiền em, hôm nay lại có kế hoạch đến thăm. Em lánh nạn đi nhé!". "Có một con chuột lột vừa mới mò về đến hang. Chit chit. Lạnh quá!".
Cho đến lúc lấy nhau về, hai đứa tranh luận gì mẹ lại cau mày thắc mắc: "Tại sao chúng mày lại lấy nhau nhỉ?". Tôi nhanh miệng: "Kiếp trước chầy bửa, là chúa Chổm, nợ nần con chồng chất nên kiếp này cứ nhằng nhặc chạy theo đòi xoá nợ. Còn lâu nhé!". Anh cũng không vừa: "Chả biết đứa nào nợ đứa nào, có kẻ định quỵt tiền xe ôm, bị người ta đến tận nhà đòi bắt ký vào giấy hôn thú mới tha cho lại còn ngạo nghễ". Mẹ cười chảy cả nước mắt: "Thôi hai đứa lo mà trả nợ nhau đi".
Những tiếng cười bất chợt, những niềm vui đến bất ngờ từ những lúc pha trò ấy khiến tình cảm của chúng tôi mỗi ngày một mới, luôn vui vẻ và cảm thấy hạnh phúc. Thi thoảng tôi lại níu anh, ôm vào lòng, nói khẽ: "Em yêu anh, lôm côm ạ!". Anh lại dịu dàng: "Nhí nhố ơi, Anh yêu em nhiều lắm!". Ừ thôi, cứ nhí nhố, lôm côm mãi như thế này cũng thích, cho vui cửa vui nhà, thêm gia vị vào trong cuộc sống lứa đôi.
:sweet_kiss: :46: :25: :46: :34: :44: :59: :5:
"Ông xã tương lai làm nghề gì thế cháu?". "Dạ, anh nhà cháu tuổi Tuất, làm đúng nghề ạ". "Làm bảo vệ mà cô". Anh nhìn tôi nghênh nghênh mặt thách thức "Cứ chờ đấy!". "Vợ làm nghề gì cháu giai?". "Vợ cháu chuyên đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành, là kế toán ạ".
Ngày hăng say chuẩn bị cho đám cưới. Đi mua nhẫn: "Ở đây bán nhẫn cưới trơn không cô?". "Sao không chọn nhẫn có mặt đá nom trẻ và sang hơn?". "Không ạ, nhẫn ấy sau này bán mất giá lắm. Tôi lườm xéo một cái, lẩm bẩm: "Nhí nha nhí nhố", trong đầu toan tính nước "trả đũa". Tiếng cô bán hàng: "Khắc chữ nhé?". Tôi nhanh nhảu: "Đừng ạ, hao mất, cứ để nguyên sau này đeo vào ngón khác không ai biết là nhẫn cưới". Anh nhìn tôi với khuôn mặt tím bầm: "Lôm ca lôm côm".
Hai đứa dắt nhau đi chụp ảnh, háo hức, hồi hộp run rẩy ngày lấy ảnh. Tôi hốt hoảng: "Khoan, chị đưa nhầm rồi, đây đâu phải em". "Nhầm sao được, tên đây gì". Anh giằng ngay cuốn Album: "Để anh xem, đúng em rồi, anh nhớ hôm ý em đeo cái nhẫn này mà".
Ra dấu hiệu nhận ra tôi chỉ là qua cái nhẫn ấy. Về đến nhà, tôi rên rỉ: "Anh mang ngay nó đi cho khuất mắt em, không khéo về bố em lại hỏi mày đứng cạnh thằng nào mà trông dị hợm làm vậy".
"Để anh mang nó xuống chuồng gà doạ cáo, kẻo sau này con nó lại hỏi: "Bố cưới cô nào mà lạ thế kia?". "Được, lần sau cưới không bao giờ em thèm đến cái cửa hiệu giời giết ấy". "Nhí nhố! Ừ, anh mà lấy vợ lần hai, lần ba cũng không thèm qua đấy cho nó lừa vài trăm kem nữa"...
... "Anh à, còn cái giường nào xấu hơn nữa không? Sao lại lôi cái tệ nhất của họ về thế?". Anh thản nhiên: "Thì để sánh bằng với bộ chăn ga gối đệm xấu hoắc em mua".
Có ai thấy đau đầu khi nghe các lời đùa nhí nhố đó chưa?
Không chỉ thế anh còn luôn biết lôm côm, pha trò đã khiến tôi cười chảy cả nước mắt, khi đó anh thật dễ thương. Lần anh hoan hỉ sau khi từ quê lên thông báo: "Con chó Mi nhà anh vừa đẻ năm con, mỗi lần đẻ là y như rằng nó trở nên dữ dằn, ghê gớm, ai lạ đến nó cũng sẵn sàng tợp cho một miếng". Sau đó anh gật gù nhìn tôi từ đầu đến chân rồi vui vẻ nói: "Nó thích nhất là món xương, gầy gò như em là hợp khẩu vị của nó lắm, nhanh nhanh chuẩn bị tuần sau về nhé, nó đói lắm rồi, đang chờ đấy". Khiến tôi đang bực mình vì anh lỡ hẹn cũng phải phì cười.
Hôm hai đứa đi bộ thì gặp một người bộ dạng nhếch nhác đang nằm ngủ, tôi sợ hãi bám chặt lấy anh, anh hùng dũng: "Em cứ yên tâm, bọn nghiện ấy yếu cực, cùng lắm nó "chích" cho mình một phát thôi, anh sẽ đứng ra che cho em, khi mũi kim tiêm tiến tới nơi sẽ né sang và thế là em... hứng trọn". Rồi anh lại cười phá lên. Tôi thấy vui.
Những tin nhắn anh gửi cũng khiến tôi bỗng nhiên bật cười. "Cái thằng lôm côm mọi khi vẫn hay làm phiền em, hôm nay lại có kế hoạch đến thăm. Em lánh nạn đi nhé!". "Có một con chuột lột vừa mới mò về đến hang. Chit chit. Lạnh quá!".
Cho đến lúc lấy nhau về, hai đứa tranh luận gì mẹ lại cau mày thắc mắc: "Tại sao chúng mày lại lấy nhau nhỉ?". Tôi nhanh miệng: "Kiếp trước chầy bửa, là chúa Chổm, nợ nần con chồng chất nên kiếp này cứ nhằng nhặc chạy theo đòi xoá nợ. Còn lâu nhé!". Anh cũng không vừa: "Chả biết đứa nào nợ đứa nào, có kẻ định quỵt tiền xe ôm, bị người ta đến tận nhà đòi bắt ký vào giấy hôn thú mới tha cho lại còn ngạo nghễ". Mẹ cười chảy cả nước mắt: "Thôi hai đứa lo mà trả nợ nhau đi".
Những tiếng cười bất chợt, những niềm vui đến bất ngờ từ những lúc pha trò ấy khiến tình cảm của chúng tôi mỗi ngày một mới, luôn vui vẻ và cảm thấy hạnh phúc. Thi thoảng tôi lại níu anh, ôm vào lòng, nói khẽ: "Em yêu anh, lôm côm ạ!". Anh lại dịu dàng: "Nhí nhố ơi, Anh yêu em nhiều lắm!". Ừ thôi, cứ nhí nhố, lôm côm mãi như thế này cũng thích, cho vui cửa vui nhà, thêm gia vị vào trong cuộc sống lứa đôi.
:sweet_kiss: :46: :25: :46: :34: :44: :59: :5: