Những gì lớn lao, tốt đẹp nhất ở trên đời
Chỉ có được khi miệt mài phấn đấu
Để dựng xây và vinh danh nước chúa
Ngay cả chúa trời cũng phải trải đớn đau…!!
Muốn hái được chùm hoa thành công về sau
Hòa thượng Giám Chân đã phải vân du gian khổ
Tinh tấn tu luyện thành danh tăng độ xứ châu thổ
Thương kẻ bần hàn, thương những người ăn xin…!!
Bà cụ Tứ dạy ta phải biết vững tin:
“Rồi ra may mà ông giời cho khá..!!”
Cây hoa dại mọc giữa vùng sỏi đá
Vẫn vươn lên dâng hoa đẹp cho đời…!!
Anh Chí lưu manh tha thiết được làm người
Thị Nở xấu nhưng tâm hồn nhân hậu
Ngực đầy bội tinh: Cao Mên, Bắc Đẩu
Lại lộ nguyên hình: trơ trẽn, dâm ô…!!
Dù tài siêm phàm như Vũ Như Tô
Vẫn ảo tưởng, u mê, xa rời thực tế
Cái Đẹp chỉ trở nên đáng quý
Khi là cái Tốt lành, và có ích cho dân…!!
Cô Tuyết “ngây thơ” đáng trách trăm lần
“Có những cái sai ko thể sửa được
Không thể bên trong 1 đằng, bên ngoài 1 nẻo
Sống phải được là mình, toàn vẹn, thanh cao”…!!
Bé Liên đợi tàu với bao nỗi khát khao
Viên quản ngục - 1 tấm lòng trong thiên hạ
Chiếc thuyền ngoài xa nhắc chúng ta tỉnh táo:
Sau cái đẹp ở đời - là cái xấu, khổ đau…!!
Cung nữ Đan Thiềm biết nhìn trước nhìn sau
Để khuyên ta: “Đợi thời là thượng sách!”
Biết cái hiểm nguy của “đám đông nông nổi”
Sau mỗi trang văn bao bài học làm người…!!
Cổng trường đại học sẽ mở những chân trời
Sẽ tiếp sức cho chúng ta xây cuộc đời cao đẹp
Xuân Quỳnh dạy ta từ dòng sông nhỏ hẹp
Vẫn có thể sinh ra những con sóng phi thường…!!
Người Việt Nam ta sống mạnh mẽ can trường
Thà phải chết vẫn giữ lòng trong sạch
Như ông Trương Ba suốt 1 đời thanh sạch
Hay kẻ tử tù vẫn giữ thiên lương…!!
Việt Nam mình xinh đẹp, giàu yêu thương
Dẫu vậy còn đắng cay nhiều lắm
Đất nước nhân dân cha ông mình gửi gắm
Phải biết hiến máu xương mình cho đất nước nở hoa…!!
Biết yêu những anh hùng thơ văn đã ngợi ca
Là anh Tnú, là chị em Việt, Chiến
Biết yêu những “người lao động bình thường vùng biển”
Những người nông dân nghèo đói vẫn thương nhau…!!
Đất nước mình vẫn nghĩa nặng tình sâu
Như con sóng yêu biển xanh vỗ mãi
Như những dòng sông đất nước mình khắc khoải
Dữ dội sông Đà, tha thiết sông Hương…!!
Biết sống vì mình, vì những người thân yêu
Không được nản khi mầm chưa thành cây lá
Bởi ai dám không tin là từ những mỏm đá
Lại không thể vẫy lên những đôi cánh đại bàng…!!
Hè hè...^^ cố gắng nhiều nhé các em... Chúc các em thành công...!!
Chỉ có được khi miệt mài phấn đấu
Để dựng xây và vinh danh nước chúa
Ngay cả chúa trời cũng phải trải đớn đau…!!
Muốn hái được chùm hoa thành công về sau
Hòa thượng Giám Chân đã phải vân du gian khổ
Tinh tấn tu luyện thành danh tăng độ xứ châu thổ
Thương kẻ bần hàn, thương những người ăn xin…!!
Bà cụ Tứ dạy ta phải biết vững tin:
“Rồi ra may mà ông giời cho khá..!!”
Cây hoa dại mọc giữa vùng sỏi đá
Vẫn vươn lên dâng hoa đẹp cho đời…!!
Anh Chí lưu manh tha thiết được làm người
Thị Nở xấu nhưng tâm hồn nhân hậu
Ngực đầy bội tinh: Cao Mên, Bắc Đẩu
Lại lộ nguyên hình: trơ trẽn, dâm ô…!!
Dù tài siêm phàm như Vũ Như Tô
Vẫn ảo tưởng, u mê, xa rời thực tế
Cái Đẹp chỉ trở nên đáng quý
Khi là cái Tốt lành, và có ích cho dân…!!
Cô Tuyết “ngây thơ” đáng trách trăm lần
“Có những cái sai ko thể sửa được
Không thể bên trong 1 đằng, bên ngoài 1 nẻo
Sống phải được là mình, toàn vẹn, thanh cao”…!!
Bé Liên đợi tàu với bao nỗi khát khao
Viên quản ngục - 1 tấm lòng trong thiên hạ
Chiếc thuyền ngoài xa nhắc chúng ta tỉnh táo:
Sau cái đẹp ở đời - là cái xấu, khổ đau…!!
Cung nữ Đan Thiềm biết nhìn trước nhìn sau
Để khuyên ta: “Đợi thời là thượng sách!”
Biết cái hiểm nguy của “đám đông nông nổi”
Sau mỗi trang văn bao bài học làm người…!!
Cổng trường đại học sẽ mở những chân trời
Sẽ tiếp sức cho chúng ta xây cuộc đời cao đẹp
Xuân Quỳnh dạy ta từ dòng sông nhỏ hẹp
Vẫn có thể sinh ra những con sóng phi thường…!!
Người Việt Nam ta sống mạnh mẽ can trường
Thà phải chết vẫn giữ lòng trong sạch
Như ông Trương Ba suốt 1 đời thanh sạch
Hay kẻ tử tù vẫn giữ thiên lương…!!
Việt Nam mình xinh đẹp, giàu yêu thương
Dẫu vậy còn đắng cay nhiều lắm
Đất nước nhân dân cha ông mình gửi gắm
Phải biết hiến máu xương mình cho đất nước nở hoa…!!
Biết yêu những anh hùng thơ văn đã ngợi ca
Là anh Tnú, là chị em Việt, Chiến
Biết yêu những “người lao động bình thường vùng biển”
Những người nông dân nghèo đói vẫn thương nhau…!!
Đất nước mình vẫn nghĩa nặng tình sâu
Như con sóng yêu biển xanh vỗ mãi
Như những dòng sông đất nước mình khắc khoải
Dữ dội sông Đà, tha thiết sông Hương…!!
Biết sống vì mình, vì những người thân yêu
Không được nản khi mầm chưa thành cây lá
Bởi ai dám không tin là từ những mỏm đá
Lại không thể vẫy lên những đôi cánh đại bàng…!!
Hè hè...^^ cố gắng nhiều nhé các em... Chúc các em thành công...!!