- Ba, ba ơi! Ba đi đâu vậy? Ở lại đây với con. Ba, Ba ơi!...Ba…Ba…
Tiếng gọi của nhỏ cứ to dần, nhanh dần, nhưng Ba nhỏ cứ thế xa dần, xa dần và mất hút trong màn đêm chỉ còn lại một vài tia sáng nhỏ nhoi yếu ớt. Và đó cũng là lúc nhỏ bừng tỉnh. Nhỏ thấy mình đang nằm trên chiếc giường thân quen của nhỏ. Ngoài trời, trăng đã lên cao và nhỏ nghe rõ những tiếng côn trùng kêu não ruột. Thì ra nhỏ mơ …mơ thấy Ba nhỏ. Những giọt nước mắt nóng hỏi bỗng lăn dài trên má nhỏ. Nhỏ khóc, khóc nức nở, từng giọt nước mắt ngắn dài cứ thế thi nhau tuôn xuống chiếc gối nhỏ nằm. Có lẽ vì nhỏ nhớ Ba, nỗi nhớ ấy dâng trào trong trái tim bé bỏng của nhỏ.
Cũng đã năm năm. Kể từ ngày Ba nhỏ ra đi bỏ lại má, anh chị và nhỏ. Nhỏ không thể nào quên được cái ngày ấy – cái ngày mà Ba nhỏ mãi rời xa. Chính căn bệnh quái ác – ung thư tụy – đã cướp Ba khỏi gia đình nhỏ.
Cái ngày ấy nhỏ nhớ như in. Ba không nằm trên giường được bởi căn bệnh hoành hành nên Ba phải nằm trên võng mắc giữa nhà. Bụng Ba căng tròn và cứng. Chắc Ba đau lắm! Nhưng chẳng khi nào nhỏ và gia đình nghe Ba than thở lấy một lời. Có lẽ Ba không muốn gia đình lo lắng và Ba biết được rằng: Ba đau một thì cả nhà đau gấp trăm, ngàn lần! Đã mấy ngày trước đó, Ba không ăn được nữa, chính những muỗng nước đã giúp Ba cầm cự đến ngày hôm nay. Có lẽ đã đoán trước được ngày mình phải ra đi nên hôm đó Ba gọi mọi người lại và căn dặn mọi điều. nhỏ là út nên là người được Ba dặn sau cùng:
- Ba không thể ở bên con mãi được, vì thế con phải ráng học thật giỏi, giúp đỡ má con, má cũng già rồi. Đời Ba khỏ nhiều rồi nên con phải cố gắng học để trở thành một cô giáo có nghề nghiệp ổn định giúp bản thân con và hơn nữa giúp gia đình mình. Hãy cố gắng trong mọi hoàn cảnh, trong những ngày không có Ba. Ba sẽ luôn bên con, ủng hộ con. Quyết tâm và nghị lực sẽ giúp con vượt qua tất cả. Con hãy nhớ lấy. Nào hứa với Ba!
- Con hứa với Ba. Con sẽ cố gắng học tốt mà. Ba sẽ không sao phải không Ba? Ba sẽ ở mãi bên con và cả nhà nha Ba! Nhỏ trả lời trong nước mắt.
Dặn dò xong, Ba đưa mắt nhìn khắp lượt cả nhà rồi nở một nụ cười - nụ cười cuối đời … Thế là Ba ra đi mặc cho má, anh chị và nhỏ vừa khóc vừa gọi thế nào chăng nữa. Gia đình nhỏ cứ thế lặng đi không biết bao lâu, cứ khóc như chưa bao giờ được khóc. Nhỏ muốn ôm Ba lần cuối cùng, nhưng không, vì Ba đã dặn không để nước mắt rơi trên người Ba. Lúc đó nhỏ không hiểu sao nhưng nhỏ vẫn không làm trái lời Ba. Nhỏ chỉ biết nhìn, nhìn … rồi khóc, nhìn khuôn mặt Ba và nó sẽ khắc sâu trong tâm trí nhỏ.
Từ ngày Ba rời xa, căn nhà trở nên đìu hiu và quạnh quẽ. Nhìn bàn thờ Ba khói bay nghi ngút, nhỏ lại khóc và khóc. Năm năm không lúc nào nhỏ quên hình ảnh khuôn mặt Ba và nụ cười của Ba trước khi mất. Nỗi nhớ Ba luôn thường trực và nó như một ngọn lửa luôn âm ỉ cháy trong lòng nhỏ. Và giờ đây, giữa đêm khuya này, nỗi nhớ ấy lại dâng trào, trổi dậy mãnh liệt, ngọn lửa ấy như được một tác nhân vô hình nào đó thổi bùng lên.
Ngày Ba rời xa, nhỏ chỉ là một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên-mười hai tuổi- thế mà giờ đây nhỏ đã trở thành thiếu nữ-mười bảy tuổi-cái lứa tuổi lắm mơ nhiều mộng. Nhưng không lúc nào nhỏ không nhớ đến lời trăn trối của Ba. Nó luôn là hành trang theo nhỏ và là động lực giúp nhỏ vượt qua năm năm học qua. Nhỏ luôn là học sinh giỏi, những phần thưởng nhỏ nhận được bao giờ cũng thế, nhỏ đều đặt lên bàn thờ Ba. Nhìn Ba nhỏ khoe:
- Con ái út của Ba học giỏi không nè? Xứng đáng là con của …
Không, nhỏ cố nói hết lời nhưng không được vì đã nghe cổ mình nghẹn đắng lại những giọt nước mắt lại lăn dài. Nhưng nhỏ biết rằng Ba đang tự hào và mỉm cười sung sướng.
Ước mơ của Ba lúc còn sống là được thấy nhỏ trở thành một cô giáo dạy Anh văn. Sở dĩ như thế vì Ba rất thích nhỏ đọc tiếng Anh Ba nghe (mặc dù lúc đó nhỏ chỉ học lớp bảy, tiếng Anh chưa được nhiều chỉ những bài đọc trong sách giáo khoa cùng những câu giao tiếp thông thường).
Giờ nằm đây, trong đầu nhỏ lại miên man nghĩ đến ước mơ ấy. nhỏ vừa mừng lại vừa lo! Chỉ còn hai tháng nữa thôi nhỏ sẽ trở thành cô nữ sinh mười hai và chín tháng sau đó nhỏ bắt đầu từng bước thực hiện ước mơ của Ba. Nhưng chỉ nghĩ đến điều đó nhỏ lại sợ, sợ không thực hiện được. Nhỏ sẽ làm Ba thất vọng. Và trong lúc này đây nhiều cảm giác đến với nhỏ. Nhỏ sợ ngày đó đến gần, nhỏ không tự tin rằng mình có thể làm được. Nhỏ cảm thấy căng thẳng khi nghĩ về các kỳ thi sắp tới. Nhỏ lo lắng và thấy có một áp lực rất nặng nề đang đè lên tấm thân bé nhỏ của mình. Nhỏ không biết làm sao? Phải chi có Ba nhỏ ở đây, giờ này nhỉ ? Ba sẽ là nguồn động viên quan trọng nhất và lớn nhất cho nhỏ. Nhỏ lại khóc. Bất chợt, trong đầu nhỏ vang lên mồn một lời Ba:
- Ba sẽ luôn bên con, ủng hộ con, chỉ cần có quyết tâm và nghị lực con sẽ vượt qua tất cả!
Tiếp theo là một ý nghĩ thoáng qua trong đầu nhỏ
- Ba sẽ là động lực giúp mình vượt qua tất cả. Ba ủng hộ mình. Cố lên. Ba ơi! Con sẽ làm được!
Nghĩ thế tự dưng nhỏ không khóc nữa và thiếp đi lúc nào không biết.
- Con ơi, cố gắng lên. Ba luôn bên con ủng hộ con. Con gái út của Ba.
Hình như trong mơ nhỏ lại gặp Ba. Và môi nhỏ đang mỉm cười hạnh phúc.
Ngoài trời, gió thổi mạnh hơn, những con côn trùng vẫn dạo bản nhạc sầu muôn thưở và trăng đã lặn.
Tiếng gọi của nhỏ cứ to dần, nhanh dần, nhưng Ba nhỏ cứ thế xa dần, xa dần và mất hút trong màn đêm chỉ còn lại một vài tia sáng nhỏ nhoi yếu ớt. Và đó cũng là lúc nhỏ bừng tỉnh. Nhỏ thấy mình đang nằm trên chiếc giường thân quen của nhỏ. Ngoài trời, trăng đã lên cao và nhỏ nghe rõ những tiếng côn trùng kêu não ruột. Thì ra nhỏ mơ …mơ thấy Ba nhỏ. Những giọt nước mắt nóng hỏi bỗng lăn dài trên má nhỏ. Nhỏ khóc, khóc nức nở, từng giọt nước mắt ngắn dài cứ thế thi nhau tuôn xuống chiếc gối nhỏ nằm. Có lẽ vì nhỏ nhớ Ba, nỗi nhớ ấy dâng trào trong trái tim bé bỏng của nhỏ.
Cũng đã năm năm. Kể từ ngày Ba nhỏ ra đi bỏ lại má, anh chị và nhỏ. Nhỏ không thể nào quên được cái ngày ấy – cái ngày mà Ba nhỏ mãi rời xa. Chính căn bệnh quái ác – ung thư tụy – đã cướp Ba khỏi gia đình nhỏ.
Cái ngày ấy nhỏ nhớ như in. Ba không nằm trên giường được bởi căn bệnh hoành hành nên Ba phải nằm trên võng mắc giữa nhà. Bụng Ba căng tròn và cứng. Chắc Ba đau lắm! Nhưng chẳng khi nào nhỏ và gia đình nghe Ba than thở lấy một lời. Có lẽ Ba không muốn gia đình lo lắng và Ba biết được rằng: Ba đau một thì cả nhà đau gấp trăm, ngàn lần! Đã mấy ngày trước đó, Ba không ăn được nữa, chính những muỗng nước đã giúp Ba cầm cự đến ngày hôm nay. Có lẽ đã đoán trước được ngày mình phải ra đi nên hôm đó Ba gọi mọi người lại và căn dặn mọi điều. nhỏ là út nên là người được Ba dặn sau cùng:
- Ba không thể ở bên con mãi được, vì thế con phải ráng học thật giỏi, giúp đỡ má con, má cũng già rồi. Đời Ba khỏ nhiều rồi nên con phải cố gắng học để trở thành một cô giáo có nghề nghiệp ổn định giúp bản thân con và hơn nữa giúp gia đình mình. Hãy cố gắng trong mọi hoàn cảnh, trong những ngày không có Ba. Ba sẽ luôn bên con, ủng hộ con. Quyết tâm và nghị lực sẽ giúp con vượt qua tất cả. Con hãy nhớ lấy. Nào hứa với Ba!
- Con hứa với Ba. Con sẽ cố gắng học tốt mà. Ba sẽ không sao phải không Ba? Ba sẽ ở mãi bên con và cả nhà nha Ba! Nhỏ trả lời trong nước mắt.
Dặn dò xong, Ba đưa mắt nhìn khắp lượt cả nhà rồi nở một nụ cười - nụ cười cuối đời … Thế là Ba ra đi mặc cho má, anh chị và nhỏ vừa khóc vừa gọi thế nào chăng nữa. Gia đình nhỏ cứ thế lặng đi không biết bao lâu, cứ khóc như chưa bao giờ được khóc. Nhỏ muốn ôm Ba lần cuối cùng, nhưng không, vì Ba đã dặn không để nước mắt rơi trên người Ba. Lúc đó nhỏ không hiểu sao nhưng nhỏ vẫn không làm trái lời Ba. Nhỏ chỉ biết nhìn, nhìn … rồi khóc, nhìn khuôn mặt Ba và nó sẽ khắc sâu trong tâm trí nhỏ.
Từ ngày Ba rời xa, căn nhà trở nên đìu hiu và quạnh quẽ. Nhìn bàn thờ Ba khói bay nghi ngút, nhỏ lại khóc và khóc. Năm năm không lúc nào nhỏ quên hình ảnh khuôn mặt Ba và nụ cười của Ba trước khi mất. Nỗi nhớ Ba luôn thường trực và nó như một ngọn lửa luôn âm ỉ cháy trong lòng nhỏ. Và giờ đây, giữa đêm khuya này, nỗi nhớ ấy lại dâng trào, trổi dậy mãnh liệt, ngọn lửa ấy như được một tác nhân vô hình nào đó thổi bùng lên.
Ngày Ba rời xa, nhỏ chỉ là một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên-mười hai tuổi- thế mà giờ đây nhỏ đã trở thành thiếu nữ-mười bảy tuổi-cái lứa tuổi lắm mơ nhiều mộng. Nhưng không lúc nào nhỏ không nhớ đến lời trăn trối của Ba. Nó luôn là hành trang theo nhỏ và là động lực giúp nhỏ vượt qua năm năm học qua. Nhỏ luôn là học sinh giỏi, những phần thưởng nhỏ nhận được bao giờ cũng thế, nhỏ đều đặt lên bàn thờ Ba. Nhìn Ba nhỏ khoe:
- Con ái út của Ba học giỏi không nè? Xứng đáng là con của …
Không, nhỏ cố nói hết lời nhưng không được vì đã nghe cổ mình nghẹn đắng lại những giọt nước mắt lại lăn dài. Nhưng nhỏ biết rằng Ba đang tự hào và mỉm cười sung sướng.
Ước mơ của Ba lúc còn sống là được thấy nhỏ trở thành một cô giáo dạy Anh văn. Sở dĩ như thế vì Ba rất thích nhỏ đọc tiếng Anh Ba nghe (mặc dù lúc đó nhỏ chỉ học lớp bảy, tiếng Anh chưa được nhiều chỉ những bài đọc trong sách giáo khoa cùng những câu giao tiếp thông thường).
Giờ nằm đây, trong đầu nhỏ lại miên man nghĩ đến ước mơ ấy. nhỏ vừa mừng lại vừa lo! Chỉ còn hai tháng nữa thôi nhỏ sẽ trở thành cô nữ sinh mười hai và chín tháng sau đó nhỏ bắt đầu từng bước thực hiện ước mơ của Ba. Nhưng chỉ nghĩ đến điều đó nhỏ lại sợ, sợ không thực hiện được. Nhỏ sẽ làm Ba thất vọng. Và trong lúc này đây nhiều cảm giác đến với nhỏ. Nhỏ sợ ngày đó đến gần, nhỏ không tự tin rằng mình có thể làm được. Nhỏ cảm thấy căng thẳng khi nghĩ về các kỳ thi sắp tới. Nhỏ lo lắng và thấy có một áp lực rất nặng nề đang đè lên tấm thân bé nhỏ của mình. Nhỏ không biết làm sao? Phải chi có Ba nhỏ ở đây, giờ này nhỉ ? Ba sẽ là nguồn động viên quan trọng nhất và lớn nhất cho nhỏ. Nhỏ lại khóc. Bất chợt, trong đầu nhỏ vang lên mồn một lời Ba:
- Ba sẽ luôn bên con, ủng hộ con, chỉ cần có quyết tâm và nghị lực con sẽ vượt qua tất cả!
Tiếp theo là một ý nghĩ thoáng qua trong đầu nhỏ
- Ba sẽ là động lực giúp mình vượt qua tất cả. Ba ủng hộ mình. Cố lên. Ba ơi! Con sẽ làm được!
Nghĩ thế tự dưng nhỏ không khóc nữa và thiếp đi lúc nào không biết.
- Con ơi, cố gắng lên. Ba luôn bên con ủng hộ con. Con gái út của Ba.
Hình như trong mơ nhỏ lại gặp Ba. Và môi nhỏ đang mỉm cười hạnh phúc.
Ngoài trời, gió thổi mạnh hơn, những con côn trùng vẫn dạo bản nhạc sầu muôn thưở và trăng đã lặn.