Hoàng Thịnh
Member
- Xu
- 0
Lời giải thích đúng nhất
Có hai giáo sư về hưu, họ là một cặp vợ chồng kiểu mẫu, nghe nói hơn 30 năm sống chung họ chưa bao giờ to tiếng với nhau. Họ dù ở nơi đông người hay dù chỉ ở nơi có hai người cũng đều xưng hô rất tôn kính lẫn nhau. Sau giờ cơm tối, người ta luôn thấy họ đi dạo dưới ánh hoàng hôn. Mỗi lần họ đi qua những hòn đá bắt ngang sông, ông đều xiết chặt tay bà, sau khi đi qua, bà lại nói:” Cảm ơn ông, lại làm phiền ông rồi.”
“Cả cuộc đời chỉ luôn khách sáo như vậy có thể gọi là yêu không?” Một người học trò của họ hỏi. Nữ giáo sư nói:” Có thể cậu chưa bao giờ thấy tình yêu như vậy, nhưng đối với tôi thế là tốt lắm rồi.” Ông liền nói với bà:” Em hình như chưa nói yêu anh bao giờ nhỉ?” Nói xong hai người nhìn nhau cười một nụ cười tinh nghịch như trẻ con.
Sự ra đi của vị giáo sư làm thay đổi suy nghĩ của mọi người. Ai cũng nghĩ là bà không thể chịu nổi nỗi đau này, không ngờ bà lại vô cùng bình thản lo chuyện hậu sự cho ông. Trước khi hoàn toàn vĩnh biệt bà nói:” Em yêu anh, em đã bao lần muốn nói với anh rằng anh luôn luôn ở trong trái tim em. Em sẽ nhanh chóng đến với anh, lúc đó lại phiền anh phải nắm tay em.” Đây là lần đầu tiên bà khóc khi ông mất.
Lời bình:
Anh mãi mãi ở trong trái tim em. Hai người cùng yêu nhau, tôn trọng lẫn nhau, coi như khách. Tình yêu vĩnh cửu là khi hai người coi nhau như khách.
Có hai giáo sư về hưu, họ là một cặp vợ chồng kiểu mẫu, nghe nói hơn 30 năm sống chung họ chưa bao giờ to tiếng với nhau. Họ dù ở nơi đông người hay dù chỉ ở nơi có hai người cũng đều xưng hô rất tôn kính lẫn nhau. Sau giờ cơm tối, người ta luôn thấy họ đi dạo dưới ánh hoàng hôn. Mỗi lần họ đi qua những hòn đá bắt ngang sông, ông đều xiết chặt tay bà, sau khi đi qua, bà lại nói:” Cảm ơn ông, lại làm phiền ông rồi.”
“Cả cuộc đời chỉ luôn khách sáo như vậy có thể gọi là yêu không?” Một người học trò của họ hỏi. Nữ giáo sư nói:” Có thể cậu chưa bao giờ thấy tình yêu như vậy, nhưng đối với tôi thế là tốt lắm rồi.” Ông liền nói với bà:” Em hình như chưa nói yêu anh bao giờ nhỉ?” Nói xong hai người nhìn nhau cười một nụ cười tinh nghịch như trẻ con.
Sự ra đi của vị giáo sư làm thay đổi suy nghĩ của mọi người. Ai cũng nghĩ là bà không thể chịu nổi nỗi đau này, không ngờ bà lại vô cùng bình thản lo chuyện hậu sự cho ông. Trước khi hoàn toàn vĩnh biệt bà nói:” Em yêu anh, em đã bao lần muốn nói với anh rằng anh luôn luôn ở trong trái tim em. Em sẽ nhanh chóng đến với anh, lúc đó lại phiền anh phải nắm tay em.” Đây là lần đầu tiên bà khóc khi ông mất.
Lời bình:
Anh mãi mãi ở trong trái tim em. Hai người cùng yêu nhau, tôn trọng lẫn nhau, coi như khách. Tình yêu vĩnh cửu là khi hai người coi nhau như khách.