thutrang6384
New member
- Xu
- 0
Anh là chút muối thêm vào cuộc đời tôi cho có chút đậm đà.Nhưng có lẽ chút gia vị này cho vào không hợp lý. Chỉ làm món ăn dở hơn thôi và còn trở nên mặn chát. Tôi bỗng chốc trở thành con ngốc lúc nào mà không hề hay biết.Những buổi đi chơi sao cảm giác vui đến thế. Nhưng mỗi khi về lại thấy mình như đang bị mang ra làm trò đùa,hay lợi dụng.Cảm giác hay chính xác hơn đó là linh cảm. Một linh cảm khó sai.
Những lời hứa “Anh sẽ đưa em đi ăn pizza,hay nầm bò nướng nhé”,”ôi em toàn nghĩ xấu anh thôi”,anh không có cô nào khác,anh bận làm việc,cuối tuần này bố mẹ anh đến thăm…hàng ngàn,vô vàn lý do chỉ để giải thích tại sao không đưa tôi đi chơi được.
Những cuộc điện thoại liên tục vẫn giữ mối hòa hảo giữa hai bên.Và chẳng có chuyện gì đáng nghi xảy ra cả.Vẫn những lời nói làm yên lòng.”em yên tâm”….
Chuông điên thoại đổ,anh gọi để lại mời nhau đi chơi.Không có chuyện đi dạo đâu đó.Hầu như là như thế.(Chán)
-“Nếu 2 người là bạn của nhau,có thể chia sẽ mọi việc và đôi khi thấy nhớ có phải là yêu không”.”Chắc là phải” tôi trả lòi bừa. Hay thật tay ôm một người mà lại hỏi có phải mình yêu một người không? Nhỏ bé quá. Nhưng nếu nói tôi không buồn thì không phải nhé. Rất buồn là đằng khác.Vì cảm xúc và tình cảm xuất phát từ sự chân thành chứ đâu phải hời hợt xác thịt như ai đó đâu.”Anh yêu ai a”-“không anh nói cảm giác của anh thôi,có lẽ cô ấy yêu anh.học cùng lớp với anh”
“Sao anh lại nói với em điều này? Để em rời xa anh?”-Không anh chỉ chia sẻ với em thôi”…Đó là cuộc đới thoại giữa cặp tình nhân “Em đừng nghĩ gì nhiều nhé.Anh chỉ muốn chia sẻ vơi em thôi.”
Mấy đêm không ngủ được vì làm sao lại có kiểu và thể loại chia sẻ kiểu ấy chứ. Muốn nói gì thì có nói thẳng ra có khi còn dễ chịu. Cứ cái kiểu ỡm ờ,chẳng đáng anh hào gì cả. Cái đo chỉ làm anh nhỏ bế trong mắt tôi thôi.Thực ra tôi đã bỏ qua mọi cái để nhìn anh với con mắt “vĩ đại hơn”.Đã có làn “Anh ơi em ốm.Em chỉ có một mình.Em sợ”-“Anh xin lỗi,trời mưa quá.”
Trong khi đó có người chẳng thân thiết tơi mức như anh và tôi lại sẵn sàng đội mưa 45 phút chạy xe tới. Còn anh chỉ 5 phút chạy xe. Anh bỗng nhỏ bé hơn.
Sau cái lần anh hỏi tôi về người con gái ấy. Về anh không gọi điện hay nhắn tin gì cả. Mà cũng lạ. Cả bao lâu đi với tôi anh đầu nói chẳng có gì cả. Đùng 1 cái mới đi học được 3 ngày bỗng trở nên như thế. Chong chóng cũng thua xa,và khiến người khác phải tím tái mặt mày.
“Sao anh không gọi hay nhắn tin cho em?Sao hôm trước đang nói chuyện anh lại tắt may?”
Uh,anh ngại. Anh ngại nói chuyện với em lắm.” Tôi hiểu,tôi hiểu sao anh lại ngại.
“Anh muốn tạm xa em 1 thời gian”…những mẩu đối thoại qua internet vẫn tiếp.”Anh quyết định hẹn hò với bạn ấy rồi” Tôi không ngạc nhiên,vì cái linh cảm của tôi đã có từ lâu rồi. Nhưng vẫn hờn trách. Con người ta thật khôn lường. Chẳng thể giống những gì tôi nghĩ. Mọi cái không tốt đẹp và chân thành như tôi nghĩ.Tôi trách người ta thì ít mà trách mình thì nhiều.Sao ngu thế không biết.Để người ta dùa giỡn lợi dụng mà không hay.
-“Anh cảm thấy anh và cô ấy sẽ rất hạnh phúc,sẽ luôn vui vẻ. Mà mọi cái chỉ có một”
-“Vậy anh dến với cô ấy đi”
Tôi đã nói vậy đấy..Vì đó là hạnh phúc của anh mà. Anh cứ đến với hạnh phúc của anh. Nhưng cũng đừng vội vàng,bởi biết thế nào là hạnh phúc? Cũng như ngày hôm nay anh nói những lời làm tôi buồn chưa hẳn đã là những điều bất hạnh. Biết đâu đó tôi phải rời xa anh lại mang lại cho tôi một người tuyệt vời hơn anh. Chứ ở bên những cái không chắc chắn và đổi thay chóng vánh ấy chắc tôi sẽ chẳng tìm nổi hạnh phúc.
Anh vãn nói”đôi mắt và cái miệng em nói lên em không thông minh” đúng không thông minh nên mới bị người ta lừa dối chứ.còn anh thì khác cái miệng của anh và cái vòng 3 của anh thì lại nói lên một điều,một điều mà tôi đã từng nói cho anh biết..
Điều mà tôi vẫn sẽ cứ trách anh đó là sao lại lừa dối tôi. Làm tổn thương người khác là sở thích của các anh chàng như anh sao? Cái gì nó cũng có cái giá của nó. Tôi phải trả giá cho sự ngốc nghếch. Niềm tin đặt không đúng chỗ. Lẽ ra phải đặt cho những người xứng đáng hơn. Tại sao anh không nói chuyện thẳng thắn với nhau,mà phải làm những điều như thế?Anh chẳng lớn hơn tôi chút nào.
Cảm ơn anh dã cho tôi nhận ra giá trị cuộc sống. Tôi có được bài học đang giá đó là cách nhìn nhận về một con người. Bằng câp không định được giá trị con người.Mà cái cách xử thế mới là điều làm nên nhân cách của anh và khiến anh trở nên vĩ đại hay tầm thường. Tôi hiểu một điều rằng dù anh có 2 hay đến ngàn cái bằng đại học nhưng đôi khi một lão nông chi điền vẫn có cách cư xử hơn anh rất nhiều.
Tôi cũng xin lỗi anh vì những ngày qua tôi đã luôn tin anh,xin lỗi vì đã nghĩ quá tốt về anh.Xin lỗi ….
Anh sẽ nghĩ đây là những lời trách móc cũng không sao. Có thể anh sẽ chẳng bao giờ còn là bạn của tôi nữa cũng không sao.Vì nếu chỉ vì như vậy mà anh không còn là bạn thì với tôi cũng chẳng nên tiếc làm gì. Còn tôi tôi vẫn đang học cách sống có trước có sau,để sau này tôi sẽ không ân hận vì có cách sống tệ mà thôi.
Tôi sẽ vẫn dõi theo anh để thấy con đường anh gọi là hạnh phúc ấy.Cầu chúc cho anh và cũng cầu chúc cho riêng tôi.
thutrang'blog
Những lời hứa “Anh sẽ đưa em đi ăn pizza,hay nầm bò nướng nhé”,”ôi em toàn nghĩ xấu anh thôi”,anh không có cô nào khác,anh bận làm việc,cuối tuần này bố mẹ anh đến thăm…hàng ngàn,vô vàn lý do chỉ để giải thích tại sao không đưa tôi đi chơi được.
Những cuộc điện thoại liên tục vẫn giữ mối hòa hảo giữa hai bên.Và chẳng có chuyện gì đáng nghi xảy ra cả.Vẫn những lời nói làm yên lòng.”em yên tâm”….
Chuông điên thoại đổ,anh gọi để lại mời nhau đi chơi.Không có chuyện đi dạo đâu đó.Hầu như là như thế.(Chán)
-“Nếu 2 người là bạn của nhau,có thể chia sẽ mọi việc và đôi khi thấy nhớ có phải là yêu không”.”Chắc là phải” tôi trả lòi bừa. Hay thật tay ôm một người mà lại hỏi có phải mình yêu một người không? Nhỏ bé quá. Nhưng nếu nói tôi không buồn thì không phải nhé. Rất buồn là đằng khác.Vì cảm xúc và tình cảm xuất phát từ sự chân thành chứ đâu phải hời hợt xác thịt như ai đó đâu.”Anh yêu ai a”-“không anh nói cảm giác của anh thôi,có lẽ cô ấy yêu anh.học cùng lớp với anh”
“Sao anh lại nói với em điều này? Để em rời xa anh?”-Không anh chỉ chia sẻ với em thôi”…Đó là cuộc đới thoại giữa cặp tình nhân “Em đừng nghĩ gì nhiều nhé.Anh chỉ muốn chia sẻ vơi em thôi.”
Mấy đêm không ngủ được vì làm sao lại có kiểu và thể loại chia sẻ kiểu ấy chứ. Muốn nói gì thì có nói thẳng ra có khi còn dễ chịu. Cứ cái kiểu ỡm ờ,chẳng đáng anh hào gì cả. Cái đo chỉ làm anh nhỏ bế trong mắt tôi thôi.Thực ra tôi đã bỏ qua mọi cái để nhìn anh với con mắt “vĩ đại hơn”.Đã có làn “Anh ơi em ốm.Em chỉ có một mình.Em sợ”-“Anh xin lỗi,trời mưa quá.”
Trong khi đó có người chẳng thân thiết tơi mức như anh và tôi lại sẵn sàng đội mưa 45 phút chạy xe tới. Còn anh chỉ 5 phút chạy xe. Anh bỗng nhỏ bé hơn.
Sau cái lần anh hỏi tôi về người con gái ấy. Về anh không gọi điện hay nhắn tin gì cả. Mà cũng lạ. Cả bao lâu đi với tôi anh đầu nói chẳng có gì cả. Đùng 1 cái mới đi học được 3 ngày bỗng trở nên như thế. Chong chóng cũng thua xa,và khiến người khác phải tím tái mặt mày.
“Sao anh không gọi hay nhắn tin cho em?Sao hôm trước đang nói chuyện anh lại tắt may?”
Uh,anh ngại. Anh ngại nói chuyện với em lắm.” Tôi hiểu,tôi hiểu sao anh lại ngại.
“Anh muốn tạm xa em 1 thời gian”…những mẩu đối thoại qua internet vẫn tiếp.”Anh quyết định hẹn hò với bạn ấy rồi” Tôi không ngạc nhiên,vì cái linh cảm của tôi đã có từ lâu rồi. Nhưng vẫn hờn trách. Con người ta thật khôn lường. Chẳng thể giống những gì tôi nghĩ. Mọi cái không tốt đẹp và chân thành như tôi nghĩ.Tôi trách người ta thì ít mà trách mình thì nhiều.Sao ngu thế không biết.Để người ta dùa giỡn lợi dụng mà không hay.
-“Anh cảm thấy anh và cô ấy sẽ rất hạnh phúc,sẽ luôn vui vẻ. Mà mọi cái chỉ có một”
-“Vậy anh dến với cô ấy đi”
Tôi đã nói vậy đấy..Vì đó là hạnh phúc của anh mà. Anh cứ đến với hạnh phúc của anh. Nhưng cũng đừng vội vàng,bởi biết thế nào là hạnh phúc? Cũng như ngày hôm nay anh nói những lời làm tôi buồn chưa hẳn đã là những điều bất hạnh. Biết đâu đó tôi phải rời xa anh lại mang lại cho tôi một người tuyệt vời hơn anh. Chứ ở bên những cái không chắc chắn và đổi thay chóng vánh ấy chắc tôi sẽ chẳng tìm nổi hạnh phúc.
Anh vãn nói”đôi mắt và cái miệng em nói lên em không thông minh” đúng không thông minh nên mới bị người ta lừa dối chứ.còn anh thì khác cái miệng của anh và cái vòng 3 của anh thì lại nói lên một điều,một điều mà tôi đã từng nói cho anh biết..
Điều mà tôi vẫn sẽ cứ trách anh đó là sao lại lừa dối tôi. Làm tổn thương người khác là sở thích của các anh chàng như anh sao? Cái gì nó cũng có cái giá của nó. Tôi phải trả giá cho sự ngốc nghếch. Niềm tin đặt không đúng chỗ. Lẽ ra phải đặt cho những người xứng đáng hơn. Tại sao anh không nói chuyện thẳng thắn với nhau,mà phải làm những điều như thế?Anh chẳng lớn hơn tôi chút nào.
Cảm ơn anh dã cho tôi nhận ra giá trị cuộc sống. Tôi có được bài học đang giá đó là cách nhìn nhận về một con người. Bằng câp không định được giá trị con người.Mà cái cách xử thế mới là điều làm nên nhân cách của anh và khiến anh trở nên vĩ đại hay tầm thường. Tôi hiểu một điều rằng dù anh có 2 hay đến ngàn cái bằng đại học nhưng đôi khi một lão nông chi điền vẫn có cách cư xử hơn anh rất nhiều.
Tôi cũng xin lỗi anh vì những ngày qua tôi đã luôn tin anh,xin lỗi vì đã nghĩ quá tốt về anh.Xin lỗi ….
Anh sẽ nghĩ đây là những lời trách móc cũng không sao. Có thể anh sẽ chẳng bao giờ còn là bạn của tôi nữa cũng không sao.Vì nếu chỉ vì như vậy mà anh không còn là bạn thì với tôi cũng chẳng nên tiếc làm gì. Còn tôi tôi vẫn đang học cách sống có trước có sau,để sau này tôi sẽ không ân hận vì có cách sống tệ mà thôi.
Tôi sẽ vẫn dõi theo anh để thấy con đường anh gọi là hạnh phúc ấy.Cầu chúc cho anh và cũng cầu chúc cho riêng tôi.
thutrang'blog