Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch sử Việt Nam
Việt Nam Cổ Đại (Nguyên Thủy - Đầu thế kỷ X)
Loạn 12 sứ quân(2)
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="vuonhoang" data-source="post: 66959" data-attributes="member: 69191"><p><strong><span style="font-family: 'Arial'">II: Ngô Xương Ngập Trốn Về Nam Sách</span></strong></p><p> </p><p> </p><p><span style="font-family: 'Arial'">Đây nói về hai người con của Ngô Vương Quyền là thái tử Ngô Xương Ngập và Vương tử Ngô Xương Văn, vì thân cô thế cô nên để mặc Dương Tam Kha cướp ngôi mà không làm gì được, bèn chạy vào hậu cung gặp vương hậu. Hai người cùng khóc mà rằng :</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Mẹ xem, Dương Tam Kha là đại thần được phụ vương tin cậy, lại là cậu mà cướp cơ nghiệp của cháu, thử hỏi có đạo lý nào như thế không?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Vương hậu cũng khóc mà nói:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Hiện cậu của các con thế lực to lắm, mẹ cũng chẳng thể nào làm gì được, đành phải vâng mệnh thôi. Cha con có một lão thần hết sức trung thành và cũng là một người bạn thân là Đông Giáp tướng quân Phạm Chiêm tức là Phạm Lệnh Công, hiện đang giữ đất Nam Sách. Các con nên ngay đêm nay chạy về Nam Sách mà nương nhờ Phạm bá bá, ở đây lâu sợ rằng sẽ bị hại.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Hai vương tử vâng mệnh rồi lui về phủ chuẩn bị bỏ trốn. Nhưng Xương Văn đã kịp suy tính rằng: “nếu cả hai anh em cùng bỏ trốn thì có thể thoát hiểm, nhưng sẽ rất khó để khôi phục cơ nghiệp. Bây giờ để một mình Xương Ngập đi thì Tam Kha sẽ tập trung chú ý vào một mình Xương Ngập thôi, còn mình sẽ ở lại kinh thành mà thừa cơ hành động, thành công sẽ dễ dàng hơn”. Nghĩ vậy rồi Xương Văn liền nói với Xương Ngập:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Anh đi một mình thôi, em muốn ở lại chăm sóc mẫu hậu nữa. Anh đừng lo cho em, em có thể tự bảo vệ được mình. Khi anh gặp Phạm bá bá rồi, hãy kể hết tội trạng của Dương Tam Kha cho bá bá biết, để bá bá nghĩ cách đối phó.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Hai anh em cùng khóc rồi chia tay nhau. Xương Ngập cưỡi lên một con ngựa trắng rồi một mình chạy về cửa đông kinh thành. Quan giữ cửa thành biết đó là Xương Ngập liền mở cửa thành cho qua. Ra khỏi kinh thành, Xương Ngập nhắm thẳng hướng đông mà chạy, đường xá nửa đêm thật vắng lặng, trăng non chiếu nghiêng xuống mặt đường, nhưng lại chiếu thẳng vào lòng một người thất thế. Xương Ngập cảm thấy trong lòng thổn thức, từ một thái tử trở thành một kẻ đào tẩu, không biết rồi sẽ ra sao đây. Xương Ngập nghĩ vậy rồi bất gác rơi lệ. Vó ngựa vẫn phi đều...</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Rạng sáng hôm sau tại phủ Trà Hương quận Nam Sách, Phạm Lệnh Công đang ở trong thư phòng thì gia nhân vào báo : “có người đến tự xưng là thái tử Ngô Xương Ngập bảo đưa kim bài này cho chúa công xin yết kiến”. Phạm Lệnh công cầm kim bài xem, đúng là kim bài của thái tử, thì vô cùng sửng sốt liền vội vàng ra đại đường nghênh đón thái tử. Vừa gặp Xương Ngập, Phạm Lệnh Công cúi đầu thi lễ rồi nói :</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Thái tử từ kinh thành đến đây, lão thần không kịp nghênh đón, xin thái tử tha tội.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Xương Ngập nắm tay Phạm Lệnh Công và nói :</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Ta đến đây là có việc hệ trọng, e rằng nói chuyện ở đây không tiện.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Phạm Lệnh Công biết là có việc chẳng lành, liền dắt Xương Ngập vào thư phòng bàn việc. Phạm Lệnh Công vừa đóng cửa phòng lại thì Xương Ngập quỳ xuống vừa khóc vừa thưa rằng :</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Phụ vương vừa mất, thi thể còn chưa kịp lạnh thì tên phản thần Dương Tam Kha đã làm việc đại nghịch bất đạo, tự lập làm vua. Cháu biết rằng hắn sẽ không để yên cho cháu nên nửa đêm bỏ trốn khỏi kinh thành. Mẫu hậu của cháu nói bá bá có giao tình thân mật với phụ vương, lại là trung thần nghĩa sĩ, nên khuyên cháu chạy đến đây nương nhờ bá bá. Xin bá bá hãy thương đến cháu.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Phạm Lệnh Công đỡ Xương Ngập dậy rồi nói :</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Xin thái tử hãy tạm ở lại Trà Hương này rồi sau hãy tính tiếp, Lão thần xin hết sức bảo vệ thái tử, quyết không để phụ lòng Tiên Vương.</span></p><p> </p><p><span style="font-family: 'Arial'">Ngay lúc ấy ở kinh thành Cổ Loa, Dương Tam Kha nhận được tin báo: “đêm hôm qua Ngô Xương Ngập đã ra khỏi kinh thành và chạy về hướng đông rồi”. Dương Tam Kha tức giận nói :</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Thằng nhãi này dám bỏ trốn à? Nó định làm gì đây?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Vũ Quốc Đạt nói :</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Xin đại vương bình tĩnh, Xương Ngập chạy về phía đông chắc chắn là chạy về Nam Sách rồi. Phạm Chiêm ở Nam Sách có tiếng là người hiền sĩ, lại là công thần trung thành với nhà Ngô. Xương Ngập chạy về đấy là đúng. Tuy nhiên Xương Ngập vốn là kẻ nhút nhát, lại vô mưu, chắc chắc là có người xúi giục hắn. Xương Văn là người thông minh, lại đang ở trong cung, đây là một mối nguy hiểm lớn phải trừ ngay. Trước hết đại vương hãy gọi Xương Văn vào vương phủ, dùng cớ phạm thượng mà giết đi. Sau đó hãy cho người đến Nam Sách bắt Xương Ngập, chiếu theo tội bỏ trốn mà giết luôn. Đại vương nên nhân dịp này mà diệt luôn mầm họa, nếu để anh em họ Ngô sống thì giống như để lại bệnh trong tim phổi vậy.</span></p><p> </p><p><span style="font-family: 'Arial'">Dương Tam Kha nói:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Ta vừa mới lên ngôi, nếu giết anh em họ Ngô thì e rằng người trong thiên hạ sẽ không phục. Xương Văn và Xương Ngập là cháu ruột của ta, ta không hề muốn giết chết cháu ruột của mình. Vả lại chúng nó hiện thân cô thế cô, liệu có thể làm gì được ta nào?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Vũ Quốc Đạt nói :</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Đại vương xin hãy nghĩ lại. Nuôi giặc trong nhà là không nên.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Ta đã suy nghĩ kỹ rồi. dù sao ta cũng không có con trai, mai kia ta trăm tuổi thì sẽ trả lại cơ nghiệp cho họ Ngô. Tuy nhiên việc Xương Ngập bỏ trốn là không thể tha thứ được, ta sẽ cho người đi bắt về. Bây giờ để ta gọi Xương Văn đến xem nó đối đáp thế nào. Ngươi không cần nói thêm gì nữa, hãy đi lo việc của mình đi.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Vũ Quốc Đạt lui ra, vừa đi vừa than thở:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Nuôi giặc chẳng khác nào tự mình hại mình.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Vừa lúc ấy bộ tướng của Dương Tam Kha là Đỗ Cảnh Thạc đi đến, Thạc liền hỏi :</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Chào Thái úy có chuyện gì mà ngài than thở thế?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Chào tướng quân, ta vừa khuyên Đại vương nên giết Ngô Xương Văn, nhưng Đại vương không nghe. Bây giờ đi bắt Xương Ngập về, nếu bắt được mà giết đi thì càng làm Xương Văn thù hận, nếu không giết đi thì chẳng khác nào nuôi dưỡng thế lực cho họ Ngô.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Đỗ Cảnh Thạc không nói gì và xin cáo từ. Vũ Quốc Đạt cũng thở dài và đi về. Đỗ Cảnh Thạc là một người trí dũng có thừa, thời Dương Đình Nghệ làm tiết độ sứ, Thạc được giao trấn giữ đất Đỗ Động, sau theo Ngô Vương Quyền đánh quân Nam Hán, lập được công to, thăng đến chức chỉ huy sứ. Nay cũng được Dương Tam Kha trọng dụng vẫn cho giữ chức chỉ huy sứ cai quản quân cấm vệ thường trực. Hôm nay, sau cuộc nói chuyện với Vũ Quốc Đạt trong lòng Đỗ Cảnh Thạc đã có nhiều suy tính.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Khi ấy Dương Tam Kha đã cho gọi Xương Văn vào trong vương phủ. Vừa gặp Xương Văn, Dương Tam Kha đã tức giận hỏi:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">ta đối đãi với các con không tệ, tại sao anh Xương Ngập của con lại bỏ ta mà đi? Chẳng lẽ các con sợ ta làm hại các con hay sao? Hay là các con có hai lòng?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Xương Văn liền quỳ xuống mà đáp:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Thưa phụ vương, con chẳng bao giờ nghĩ rằng ngài sẽ làm hại chúng con, cũng chẳng bao giờ dám có hai lòng. Nguyên là hôm qua, thân mẫu vì quá thương yêu và lo lắng cho chúng con, sợ rằng ở trong kinh thành sẽ có chuyện gì bất lợi, nên đã bảo anh em chúng con chạy về Nam Sách mà ở với Phạm Chiêm. Khi nào phụ vương cho gọi thì lại quay về. Nhưng con nghĩ rằng, ở trong kinh thành là ở cùng với phụ vương, nếu có gì bất lợi thì phụ vương sẽ che chở cho con, vả lại, tự động bỏ đi là trái ý phụ vương, nên con không dám theo anh Xương Ngập, mà ở lại đây nghe phụ phương sai bảo.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Dương Tam Kha nghe Xương Văn nói rất thật, thì trong lòng cảm thấy vui vẻ. Lại nghĩ rằng Vũ Quốc Đạt quá lo xa mà trở nên đa nghi. Liền đỡ Xương Văn dậy mà an ủi rằng:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- </span><span style="font-family: 'Arial'">Xương Ngập tự ý bỏ đi khiến ta rất tức giận, tuy nhiên con là một đứa trẻ ngoan, lại thật thà, tương lai cơ nghiệp này sẽ là của con.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Xương Văn lạy tạ rồi lui ra. Từ đó Dương Tam Kha hoàn toàn tin tưởng vào Xương Văn, coi như con ruột của mình.</span></p><p> </p><p><span style="font-family: 'Arial'">Ít lâu sau có sứ giả của Hoan Châu vào cung báo việc thứ sử Hoan Châu là Đinh Công Trứ đã mất, và em trai là Đinh Thúc Dự xin nhận mệnh trấn giữ Hoan Châu. Dương Tam Kha ngạc nhiên nói :</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Sao lại là Đinh Thúc Dự? Chẳng phải là Đinh Công Trứ có một người con trai tên là Đinh Bộ Lĩnh sao?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">(còn tiếp)</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">(tác phẩm này là tâm huyết của mình, nói lên tấm lòng yêu lịch sử tha thiết của mình, các bạn đọc rồi xin cho ý kiến)</span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="vuonhoang, post: 66959, member: 69191"] [B][FONT=Arial]II: Ngô Xương Ngập Trốn Về Nam Sách[/FONT][/B] [B][FONT=Arial] [/FONT][/B] [B][FONT=Arial] [/FONT][/B] [FONT=Arial]Đây nói về hai người con của Ngô Vương Quyền là thái tử Ngô Xương Ngập và Vương tử Ngô Xương Văn, vì thân cô thế cô nên để mặc Dương Tam Kha cướp ngôi mà không làm gì được, bèn chạy vào hậu cung gặp vương hậu. Hai người cùng khóc mà rằng :[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Mẹ xem, Dương Tam Kha là đại thần được phụ vương tin cậy, lại là cậu mà cướp cơ nghiệp của cháu, thử hỏi có đạo lý nào như thế không?[/FONT] [FONT=Arial]Vương hậu cũng khóc mà nói:[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Hiện cậu của các con thế lực to lắm, mẹ cũng chẳng thể nào làm gì được, đành phải vâng mệnh thôi. Cha con có một lão thần hết sức trung thành và cũng là một người bạn thân là Đông Giáp tướng quân Phạm Chiêm tức là Phạm Lệnh Công, hiện đang giữ đất Nam Sách. Các con nên ngay đêm nay chạy về Nam Sách mà nương nhờ Phạm bá bá, ở đây lâu sợ rằng sẽ bị hại.[/FONT] [FONT=Arial]Hai vương tử vâng mệnh rồi lui về phủ chuẩn bị bỏ trốn. Nhưng Xương Văn đã kịp suy tính rằng: “nếu cả hai anh em cùng bỏ trốn thì có thể thoát hiểm, nhưng sẽ rất khó để khôi phục cơ nghiệp. Bây giờ để một mình Xương Ngập đi thì Tam Kha sẽ tập trung chú ý vào một mình Xương Ngập thôi, còn mình sẽ ở lại kinh thành mà thừa cơ hành động, thành công sẽ dễ dàng hơn”. Nghĩ vậy rồi Xương Văn liền nói với Xương Ngập:[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Anh đi một mình thôi, em muốn ở lại chăm sóc mẫu hậu nữa. Anh đừng lo cho em, em có thể tự bảo vệ được mình. Khi anh gặp Phạm bá bá rồi, hãy kể hết tội trạng của Dương Tam Kha cho bá bá biết, để bá bá nghĩ cách đối phó.[/FONT] [FONT=Arial]Hai anh em cùng khóc rồi chia tay nhau. Xương Ngập cưỡi lên một con ngựa trắng rồi một mình chạy về cửa đông kinh thành. Quan giữ cửa thành biết đó là Xương Ngập liền mở cửa thành cho qua. Ra khỏi kinh thành, Xương Ngập nhắm thẳng hướng đông mà chạy, đường xá nửa đêm thật vắng lặng, trăng non chiếu nghiêng xuống mặt đường, nhưng lại chiếu thẳng vào lòng một người thất thế. Xương Ngập cảm thấy trong lòng thổn thức, từ một thái tử trở thành một kẻ đào tẩu, không biết rồi sẽ ra sao đây. Xương Ngập nghĩ vậy rồi bất gác rơi lệ. Vó ngựa vẫn phi đều...[/FONT] [FONT=Arial]Rạng sáng hôm sau tại phủ Trà Hương quận Nam Sách, Phạm Lệnh Công đang ở trong thư phòng thì gia nhân vào báo : “có người đến tự xưng là thái tử Ngô Xương Ngập bảo đưa kim bài này cho chúa công xin yết kiến”. Phạm Lệnh công cầm kim bài xem, đúng là kim bài của thái tử, thì vô cùng sửng sốt liền vội vàng ra đại đường nghênh đón thái tử. Vừa gặp Xương Ngập, Phạm Lệnh Công cúi đầu thi lễ rồi nói :[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Thái tử từ kinh thành đến đây, lão thần không kịp nghênh đón, xin thái tử tha tội.[/FONT] [FONT=Arial]Xương Ngập nắm tay Phạm Lệnh Công và nói :[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Ta đến đây là có việc hệ trọng, e rằng nói chuyện ở đây không tiện.[/FONT] [FONT=Arial]Phạm Lệnh Công biết là có việc chẳng lành, liền dắt Xương Ngập vào thư phòng bàn việc. Phạm Lệnh Công vừa đóng cửa phòng lại thì Xương Ngập quỳ xuống vừa khóc vừa thưa rằng :[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Phụ vương vừa mất, thi thể còn chưa kịp lạnh thì tên phản thần Dương Tam Kha đã làm việc đại nghịch bất đạo, tự lập làm vua. Cháu biết rằng hắn sẽ không để yên cho cháu nên nửa đêm bỏ trốn khỏi kinh thành. Mẫu hậu của cháu nói bá bá có giao tình thân mật với phụ vương, lại là trung thần nghĩa sĩ, nên khuyên cháu chạy đến đây nương nhờ bá bá. Xin bá bá hãy thương đến cháu.[/FONT] [FONT=Arial]Phạm Lệnh Công đỡ Xương Ngập dậy rồi nói :[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Xin thái tử hãy tạm ở lại Trà Hương này rồi sau hãy tính tiếp, Lão thần xin hết sức bảo vệ thái tử, quyết không để phụ lòng Tiên Vương.[/FONT] [FONT=Arial] [/FONT] [FONT=Arial]Ngay lúc ấy ở kinh thành Cổ Loa, Dương Tam Kha nhận được tin báo: “đêm hôm qua Ngô Xương Ngập đã ra khỏi kinh thành và chạy về hướng đông rồi”. Dương Tam Kha tức giận nói :[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Thằng nhãi này dám bỏ trốn à? Nó định làm gì đây?[/FONT] [FONT=Arial]Vũ Quốc Đạt nói :[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Xin đại vương bình tĩnh, Xương Ngập chạy về phía đông chắc chắn là chạy về Nam Sách rồi. Phạm Chiêm ở Nam Sách có tiếng là người hiền sĩ, lại là công thần trung thành với nhà Ngô. Xương Ngập chạy về đấy là đúng. Tuy nhiên Xương Ngập vốn là kẻ nhút nhát, lại vô mưu, chắc chắc là có người xúi giục hắn. Xương Văn là người thông minh, lại đang ở trong cung, đây là một mối nguy hiểm lớn phải trừ ngay. Trước hết đại vương hãy gọi Xương Văn vào vương phủ, dùng cớ phạm thượng mà giết đi. Sau đó hãy cho người đến Nam Sách bắt Xương Ngập, chiếu theo tội bỏ trốn mà giết luôn. Đại vương nên nhân dịp này mà diệt luôn mầm họa, nếu để anh em họ Ngô sống thì giống như để lại bệnh trong tim phổi vậy.[/FONT] [FONT=Arial] [/FONT] [FONT=Arial]Dương Tam Kha nói:[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Ta vừa mới lên ngôi, nếu giết anh em họ Ngô thì e rằng người trong thiên hạ sẽ không phục. Xương Văn và Xương Ngập là cháu ruột của ta, ta không hề muốn giết chết cháu ruột của mình. Vả lại chúng nó hiện thân cô thế cô, liệu có thể làm gì được ta nào?[/FONT] [FONT=Arial]Vũ Quốc Đạt nói :[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Đại vương xin hãy nghĩ lại. Nuôi giặc trong nhà là không nên.[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Ta đã suy nghĩ kỹ rồi. dù sao ta cũng không có con trai, mai kia ta trăm tuổi thì sẽ trả lại cơ nghiệp cho họ Ngô. Tuy nhiên việc Xương Ngập bỏ trốn là không thể tha thứ được, ta sẽ cho người đi bắt về. Bây giờ để ta gọi Xương Văn đến xem nó đối đáp thế nào. Ngươi không cần nói thêm gì nữa, hãy đi lo việc của mình đi.[/FONT] [FONT=Arial]Vũ Quốc Đạt lui ra, vừa đi vừa than thở:[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Nuôi giặc chẳng khác nào tự mình hại mình.[/FONT] [FONT=Arial]Vừa lúc ấy bộ tướng của Dương Tam Kha là Đỗ Cảnh Thạc đi đến, Thạc liền hỏi :[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Chào Thái úy có chuyện gì mà ngài than thở thế?[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Chào tướng quân, ta vừa khuyên Đại vương nên giết Ngô Xương Văn, nhưng Đại vương không nghe. Bây giờ đi bắt Xương Ngập về, nếu bắt được mà giết đi thì càng làm Xương Văn thù hận, nếu không giết đi thì chẳng khác nào nuôi dưỡng thế lực cho họ Ngô.[/FONT] [FONT=Arial]Đỗ Cảnh Thạc không nói gì và xin cáo từ. Vũ Quốc Đạt cũng thở dài và đi về. Đỗ Cảnh Thạc là một người trí dũng có thừa, thời Dương Đình Nghệ làm tiết độ sứ, Thạc được giao trấn giữ đất Đỗ Động, sau theo Ngô Vương Quyền đánh quân Nam Hán, lập được công to, thăng đến chức chỉ huy sứ. Nay cũng được Dương Tam Kha trọng dụng vẫn cho giữ chức chỉ huy sứ cai quản quân cấm vệ thường trực. Hôm nay, sau cuộc nói chuyện với Vũ Quốc Đạt trong lòng Đỗ Cảnh Thạc đã có nhiều suy tính.[/FONT] [FONT=Arial]Khi ấy Dương Tam Kha đã cho gọi Xương Văn vào trong vương phủ. Vừa gặp Xương Văn, Dương Tam Kha đã tức giận hỏi:[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]ta đối đãi với các con không tệ, tại sao anh Xương Ngập của con lại bỏ ta mà đi? Chẳng lẽ các con sợ ta làm hại các con hay sao? Hay là các con có hai lòng?[/FONT] [FONT=Arial]Xương Văn liền quỳ xuống mà đáp:[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Thưa phụ vương, con chẳng bao giờ nghĩ rằng ngài sẽ làm hại chúng con, cũng chẳng bao giờ dám có hai lòng. Nguyên là hôm qua, thân mẫu vì quá thương yêu và lo lắng cho chúng con, sợ rằng ở trong kinh thành sẽ có chuyện gì bất lợi, nên đã bảo anh em chúng con chạy về Nam Sách mà ở với Phạm Chiêm. Khi nào phụ vương cho gọi thì lại quay về. Nhưng con nghĩ rằng, ở trong kinh thành là ở cùng với phụ vương, nếu có gì bất lợi thì phụ vương sẽ che chở cho con, vả lại, tự động bỏ đi là trái ý phụ vương, nên con không dám theo anh Xương Ngập, mà ở lại đây nghe phụ phương sai bảo.[/FONT] [FONT=Arial]Dương Tam Kha nghe Xương Văn nói rất thật, thì trong lòng cảm thấy vui vẻ. Lại nghĩ rằng Vũ Quốc Đạt quá lo xa mà trở nên đa nghi. Liền đỡ Xương Văn dậy mà an ủi rằng:[/FONT] [FONT=Arial]- [/FONT][FONT=Arial]Xương Ngập tự ý bỏ đi khiến ta rất tức giận, tuy nhiên con là một đứa trẻ ngoan, lại thật thà, tương lai cơ nghiệp này sẽ là của con.[/FONT] [FONT=Arial]Xương Văn lạy tạ rồi lui ra. Từ đó Dương Tam Kha hoàn toàn tin tưởng vào Xương Văn, coi như con ruột của mình.[/FONT] [FONT=Arial] [/FONT] [FONT=Arial]Ít lâu sau có sứ giả của Hoan Châu vào cung báo việc thứ sử Hoan Châu là Đinh Công Trứ đã mất, và em trai là Đinh Thúc Dự xin nhận mệnh trấn giữ Hoan Châu. Dương Tam Kha ngạc nhiên nói :[/FONT] [FONT=Arial]Sao lại là Đinh Thúc Dự? Chẳng phải là Đinh Công Trứ có một người con trai tên là Đinh Bộ Lĩnh sao?[/FONT] [FONT=Arial](còn tiếp)[/FONT] [FONT=Arial](tác phẩm này là tâm huyết của mình, nói lên tấm lòng yêu lịch sử tha thiết của mình, các bạn đọc rồi xin cho ý kiến)[/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Lịch sử Việt Nam
Việt Nam Cổ Đại (Nguyên Thủy - Đầu thế kỷ X)
Loạn 12 sứ quân(2)
Top