mailehoangvinh
New member
- Xu
- 0
Thông tin dự thi:
Tên: Mai Lê Hoàng Hoa
Tuổi: 21
Nghề nghiệp: Sinh viên
Truyện ngắn:
LINH MIÊU
Tôi ra trường, không được dạy gần nhà. Thôi thì, đi cho biết đó biết đây. Cha mẹ không nói gì nhưng trong lòng buồn rười rượi. Riêng nội ủ rũ, đăm chiêu. Đôi mắt nội đã trũng sâu giờ như hố đen thăm thẳm. Hai gò má vết nhăn chi chít giờ như giao thông hào hun hút. Trước lúc lên đường dấn thân làm cuộc “cách mạng” hừng hực tuổi đôi mươi nơi núi rừng xa vắng, nội xách đưa tôi một chiếc lồng xinh xắn. Trong lồng không phải chim hay gà mà là một chú mèo vàng. Tôi ngỡ ngàng, nội bảo: “con Linh Miêu đấy”.
Thấy tôi hững hờ, nội thả nỗi buồn xa lắc. Thương nội, không mang đi sao đành. Mang theo thì lỉnh kỉnh như dân tị nạn. Tôi chần chừ, do dự. Nội cười rạng rỡ: “Mẹ của nó là nàng tam thể đẹp tuyệt. Chẳng biết có phải do sắc nước hương trời không mà chàng rắn rồng quấn lấy. Người ta bảo rắn rồng giao phối với mèo sẽ sinh ra linh miêu. Cháu chịu khó mang theo, nơi rừng núi chuột bọ nhiều, nó không phụ công ơn người nuôi dưỡng, nâng niu, chăm sóc”.
Tôi tự an ủi, thôi thì có thêm bạn đồng hành thêm niềm vui, bớt nỗi buồn, nỗi nhớ nhung. Tôi cảm ơn nội và đón nhận chàng Linh Miêu như đón nhận kỉ vật. Tôi nâng niu, chăm sóc Linh Miêu rất chu đáo. Đến bữa ăn tôi phải nhai cơm, dù ít oi tôi vẫn luôn dành phần cá cho nó. Miếng cơm bằng miếng cá, chàng Linh Miêu ngày một phổng phao. Bộ lông vàng óng mượt như nhung. Chiếc mũi đỏ xinh xắn làm nổi bật khuôn mặt tròn trịa tươi tắn. Đôi mắt tròn xoe màu ngọc bích như viên bi nước, thêm những sợi ria trắng hơn cước trông thật oai vệ như chú hổ con.
Xa nhà, mọi tình thương yêu tôi đều dành cho Linh Miêu. Nó luôn quấn quít bên tôi coi bộ không chịu rời nửa bước. Tôi lên lớp, nó theo nằm trên tảng đá bên cửa sổ. Nó thường lim dim như một triết gia trầm tư suy nghĩ. Lúc thì nằm duỗi thẳng chân tay, sưởi ấm chút nắng tàn đông. Đôi khi ngồi thu mình, tai dựng đứng, mắt mở to, miệng bình thản nghe tôi giảng mới ngộ chứ. Ban đêm tôi và Hoa ngủ cùng giường, Linh Miêu thường trèo lên ngực tôi mới chịu nằm yên. Tôi bắt nằm dưới chân nó thường cựa quậy. Những lúc tôi ngồi soạn bài, nó nhè nhẹ trèo vào lòng rồi nằm yên lúc nào tôi không biết nữa. Thương Linh Miêu đến độ, tôi vẫn để yên. Nghe đâu ngày xưa nhà tiên tri vĩ đại Mohamet đã thương yêu con mèo Muezza của mình đến mức con mèo ngủ trên tay áo rộng, ông ngồi dậy không muốn làm mất giấc ngủ của con vật yêu mến, nên ông đã tự cắt tay áo trong bộ y phục đắt tiền của mình.
Một hôm, Linh Miêu cuộn tròn, thiêm thiếp trong lòng tôi. Một con chuột trên nóc nhà “chít, chít...” Linh Miêu phóng lên bàn, nhìn trừng trừng lên nơi phát ra tiếng kêu. Nó dùng phép thôi miên. Chú chuột sợ rơi xuống đất. Từ đấy phòng ở của chúng tôi chẳng còn tiếng chí cha, chí chít của lũ chuột nữa.
Miền núi sao mà dễ mưa đến vậy! Mùa mưa thì dai dẳng chẳng nói làm gì. Những ngày nắng, một đám mây chiều màu xám đục lững lờ bay ngang qua cũng mưa trắng trời, bàng bạc núi. Một trận thôi, đường lầy lội. Có tiền nhiều khi cũng chẳng biết làm sao đi chợ mua thức ăn. Ăn cơm với muối hoài nghe đắng chát cõi lòng dù không làm giảm đi lòng yêu nghề mến trẻ. Chỉ tội nghiệp Linh Miêu ăn cơm nhạt, nhai nhỏ nhẻ thật đáng thương. Một ngày nọ, mưa đã dứt nhưng nước sông còn chảy xiết. Tan trường tôi phải cõng hai đứa học trò qua sông, về nhà nhá nhem tối. Hoa đã dọn cơm chờ sẵn. Ngoài đĩa rau luộc đã nhuốm màu xanh thẫm còn có đĩa cá. Hai con cá niêng, nằm nghiêng lấp lánh vảy bạc. Tôi ngạc nhiên, Hoa cười mà nháy mắt với Linh Miêu, đố tôi: “Cá ở đâu ra?”. Tôi không tài nào đoán nổi. Đành nói như thầy bói phán hết trật: “Cá ở dưới sông”.
- Công của Linh Miêu đấy – Hoa nói nghiêm túc, không đùa nữa.
Tôi ôm Linh Miêu vào lòng, vuốt ve: “Linh Miêu tài giỏi quá!”. Hai cái đầu cá tất nhiên Linh Miêu xứng đáng được thưởng rồi. Từ đó Linh Miêu rất siêng năng xuống suối bắt cá về cải thiện bữa ăn.
Thời gian cứ thế trôi đi. Mới ngày nào khai giảng, bây giờ đã cuối tháng chạp ta rồi. Rét căm căm, sương muối bủa tấm lưới khổng lồ lên xóm nhỏ heo hút này. Tôi ngồi thả hồn về phương trời quê, chắc dạo này đang nồm hây hẩy. Không khí tết đã rạo trực đến từng ngõ nhỏ. Nơi đây vẫn yên bình, lặng lẽ. Thế mà mấy hôm nay học sinh vắng mặt nhiều. Tôi và Hoa phải đến từng nhà tìm hiểu lý do, động viên các em đi học. Nhà nào cũng cửa đóng then cài. Ra đồng mới biết các em cùng gia đình tìm mọi biện pháp để diệt chuột. Cánh đồng lúa xanh mơn mởn, đang ngậm đòng thế mà lũ chuột cắn phá nát tan. Từng vạt lúa gục ngã, thân cây còn trào nhựa sống. Hoa bàn với tôi: “Ta mang Linh Miêu đến giúp bà con thôi!”.
Tôi ở nhà, Linh Miêu đâu chịu đi xa. Thế là ban đêm, tôi mang hai cây cọc ra đóng giữa đồng, mắc võng, quấn chăn, tha hồ “ăn gió, uống sương”. Linh Miêu ra sức vẫy vùng, tả xung hữu đột, thoả chí nam nhi. Một đêm Linh Miêu lập chiến công diệt bốn năm trăm tên giặc chuột. Do chuột quá nhiều, Linh Miêu chỉ cắn chết rồi bỏ. Sáng ra mới nhâm nhi, tự thưởng cho mình vài anh chuột béo. Linh Miêu được lũ nhỏ ghiền phim chưởng phong là “sát thủ đại hiệp”. Tiếng lành đồn xa, thế là tôi và Linh Miêu phải giúp bà con diệt chuột từ cánh đồng này sang cánh đồng khác mà không thể về quê ăn tết.
Tôi buồn riêng chút ít mà mọi người vui chung lớn lao, tôi thấy hạnh phúc lắm rồi. Xúc động dâng tràn khi tôi và Linh Miêu được đài Truyền hình tỉnh làm phóng sự “Dũng sĩ diệt chuột” hẳn hoi. Niềm vui lớn gấp bội khi nội đang ốm, gắng gượng dậy xem phóng sự trên ti vi. Nội cười móm mém và khoẻ hẳn ra. Cha tôi điện thoại báo tin mừng. Tôi vui sướng đến tột cùng cảm giác.
Hậu quả của nạn chuột hoành hành, gióng hồi chuông báo động. Thế là nhà nhà nuôi mèo, người người nuôi mèo. Những đêm trăng sáng vằng vặc. Sáng đến rỡ ràng, gió núi bao la vi vút, đàn mèo tỏ tình. Ngôn ngữ của mèo biểu lộ tình cảm qua cử chỉ, con người còn có thể hiểu được. Chẳng hiểu lời tỏ tình của chúng sao mà ai oán, thảm thiết đến thế. Âm thanh từ xa vọng lại cứ như tiếng trẻ con khóc. Tôi đùa với Hoa: “Tội nghiệp, lũ mèo đực tỏ tình bằng thứ tình yêu năn nỉ, van xin!”. Tôi vuốt đầu Linh Miêu: “Sao không đi kiếm bạn tình cho vui. Đừng lọc lừa kén chọn. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa đó nghen cưng!”. Nghe thế nó rúc đầu vào lòng tôi, cong đuôi ve vẩy như bằng lòng với hiện tại.
Ngoài kia, lũ mèo tỏ tình mà như than, như khóc não nùng quá. Tôi không tài nào ngủ được bèn rủ Hoa đi ra sân ngắm trăng. Linh Miêu đi theo, nghe tiếng gọi bạn tình ở chỗ nào, nó trừng mắt về phía đó, lũ mèo khiếp vía, bỏ chạy tán loạn. Hoa ôm nó vào lòng: “Tội nghiệp, Linh Miêu chưa biết yêu”. Tôi cười, bảo: “Linh Miêu muốn yêu phải nhắm mắt lại. Lũ mèo cái nhìn ánh mắt thôi miên là bỏ chạy rồi còn đâu nói chuyện tình yêu”. Hoa cười khùng khục: “Nhắm mắt làm sao thấy đường mà yêu. Không khéo hoá ra tình yêu mù quáng!”. Linh Miêu meo, meo.. ra chiều đồng ý.
Ngày hai buổi đến trường, yêu thương học trò qua từng lời giảng. Bất chợt nhìn phía cuối rừng, từng khóm mai vàng khoe sắc. Mùa xuân sắp về. Ngày ra đi Linh Miêu là nhóc mèo con bé tí, bây giờ trở về là anh thanh niên tuấn tú khôi ngô. Bà con thăm hỏi mừng vui. Ai cũng muốn vuốt ve Linh Miêu nhưng nó không cho. Chỉ có nội mân mê là nó nằm yên nhưng tỏ ra không thân thiện. Thấy thế, Thảo ở gần nhà thường hay qua lại cũng muốn vuốt bộ lông vàng óng mượt nhưng Linh Miêu trừng mắt, Thảo phải rụt tay. Cứ thế ngày ngày Thảo thường qua tâm tình. Nhiều khi Thảo hỏi chuyện đâu đâu, tôi cười trừ mà không trả lời được.
Một hôm Thảo đến đứng bên tôi, đôi má ửng hồng, e thẹn mãi mới thốt nên lời:
- Anh Thuỷ, cho em mượn cái bật lửa ga.
- Vô bàn lấy giùm, anh đang bận - giọng tôi hờ hững.
Thảo lừng khừng rồi ngập ngừng bước đi rón rén. Linh Miêu đi theo. Chẳng biết thế nào trong đó, tôi nghe Thảo thét lên: “Ối...”. Tôi chạy vào. Bàn tay Thảo chảy máu do bị Linh Miêu cắn. Tôi vụng về sơ cứu cho em. Lần đầu tôi nhận ra ngón tay búp măng của em đẹp quá. Bàn tay nõn nà, mềm mại. Tôi như vụng dại, nắm lấy bàn tay em thật lâu. Em nhìn tôi trìu mến. Đôi mắt đen lay láy, long lanh bỗng ươn ướt. Tưởng em khóc, tôi xốn xang:
- Em đau lắm à?
- Không mà, tại em... xúc động!
Em gục đầu vào lòng tôi thủ thỉ: “Biết đâu trong sự bất hạnh có chứa mầm hạnh phúc phải không anh?”. Tôi không trả lời em, chỉ mỉm cười. Nụ cười đồng ý. Hình như Linh Miêu nhận ra mình có lỗi. Nó cọ đầu vào bàn tay Thảo, đôi mắt long lanh, dịu hiền đến lạ. Nó nhìn vào xa xăm...
Đất trời đang vào xuân! Mùa xuân hạnh phúc...
---------------------***---------------------
Tên: Mai Lê Hoàng Hoa
Tuổi: 21
Nghề nghiệp: Sinh viên
Truyện ngắn:
LINH MIÊU
Tôi ra trường, không được dạy gần nhà. Thôi thì, đi cho biết đó biết đây. Cha mẹ không nói gì nhưng trong lòng buồn rười rượi. Riêng nội ủ rũ, đăm chiêu. Đôi mắt nội đã trũng sâu giờ như hố đen thăm thẳm. Hai gò má vết nhăn chi chít giờ như giao thông hào hun hút. Trước lúc lên đường dấn thân làm cuộc “cách mạng” hừng hực tuổi đôi mươi nơi núi rừng xa vắng, nội xách đưa tôi một chiếc lồng xinh xắn. Trong lồng không phải chim hay gà mà là một chú mèo vàng. Tôi ngỡ ngàng, nội bảo: “con Linh Miêu đấy”.
Thấy tôi hững hờ, nội thả nỗi buồn xa lắc. Thương nội, không mang đi sao đành. Mang theo thì lỉnh kỉnh như dân tị nạn. Tôi chần chừ, do dự. Nội cười rạng rỡ: “Mẹ của nó là nàng tam thể đẹp tuyệt. Chẳng biết có phải do sắc nước hương trời không mà chàng rắn rồng quấn lấy. Người ta bảo rắn rồng giao phối với mèo sẽ sinh ra linh miêu. Cháu chịu khó mang theo, nơi rừng núi chuột bọ nhiều, nó không phụ công ơn người nuôi dưỡng, nâng niu, chăm sóc”.
Tôi tự an ủi, thôi thì có thêm bạn đồng hành thêm niềm vui, bớt nỗi buồn, nỗi nhớ nhung. Tôi cảm ơn nội và đón nhận chàng Linh Miêu như đón nhận kỉ vật. Tôi nâng niu, chăm sóc Linh Miêu rất chu đáo. Đến bữa ăn tôi phải nhai cơm, dù ít oi tôi vẫn luôn dành phần cá cho nó. Miếng cơm bằng miếng cá, chàng Linh Miêu ngày một phổng phao. Bộ lông vàng óng mượt như nhung. Chiếc mũi đỏ xinh xắn làm nổi bật khuôn mặt tròn trịa tươi tắn. Đôi mắt tròn xoe màu ngọc bích như viên bi nước, thêm những sợi ria trắng hơn cước trông thật oai vệ như chú hổ con.
Xa nhà, mọi tình thương yêu tôi đều dành cho Linh Miêu. Nó luôn quấn quít bên tôi coi bộ không chịu rời nửa bước. Tôi lên lớp, nó theo nằm trên tảng đá bên cửa sổ. Nó thường lim dim như một triết gia trầm tư suy nghĩ. Lúc thì nằm duỗi thẳng chân tay, sưởi ấm chút nắng tàn đông. Đôi khi ngồi thu mình, tai dựng đứng, mắt mở to, miệng bình thản nghe tôi giảng mới ngộ chứ. Ban đêm tôi và Hoa ngủ cùng giường, Linh Miêu thường trèo lên ngực tôi mới chịu nằm yên. Tôi bắt nằm dưới chân nó thường cựa quậy. Những lúc tôi ngồi soạn bài, nó nhè nhẹ trèo vào lòng rồi nằm yên lúc nào tôi không biết nữa. Thương Linh Miêu đến độ, tôi vẫn để yên. Nghe đâu ngày xưa nhà tiên tri vĩ đại Mohamet đã thương yêu con mèo Muezza của mình đến mức con mèo ngủ trên tay áo rộng, ông ngồi dậy không muốn làm mất giấc ngủ của con vật yêu mến, nên ông đã tự cắt tay áo trong bộ y phục đắt tiền của mình.
Một hôm, Linh Miêu cuộn tròn, thiêm thiếp trong lòng tôi. Một con chuột trên nóc nhà “chít, chít...” Linh Miêu phóng lên bàn, nhìn trừng trừng lên nơi phát ra tiếng kêu. Nó dùng phép thôi miên. Chú chuột sợ rơi xuống đất. Từ đấy phòng ở của chúng tôi chẳng còn tiếng chí cha, chí chít của lũ chuột nữa.
Miền núi sao mà dễ mưa đến vậy! Mùa mưa thì dai dẳng chẳng nói làm gì. Những ngày nắng, một đám mây chiều màu xám đục lững lờ bay ngang qua cũng mưa trắng trời, bàng bạc núi. Một trận thôi, đường lầy lội. Có tiền nhiều khi cũng chẳng biết làm sao đi chợ mua thức ăn. Ăn cơm với muối hoài nghe đắng chát cõi lòng dù không làm giảm đi lòng yêu nghề mến trẻ. Chỉ tội nghiệp Linh Miêu ăn cơm nhạt, nhai nhỏ nhẻ thật đáng thương. Một ngày nọ, mưa đã dứt nhưng nước sông còn chảy xiết. Tan trường tôi phải cõng hai đứa học trò qua sông, về nhà nhá nhem tối. Hoa đã dọn cơm chờ sẵn. Ngoài đĩa rau luộc đã nhuốm màu xanh thẫm còn có đĩa cá. Hai con cá niêng, nằm nghiêng lấp lánh vảy bạc. Tôi ngạc nhiên, Hoa cười mà nháy mắt với Linh Miêu, đố tôi: “Cá ở đâu ra?”. Tôi không tài nào đoán nổi. Đành nói như thầy bói phán hết trật: “Cá ở dưới sông”.
- Công của Linh Miêu đấy – Hoa nói nghiêm túc, không đùa nữa.
Tôi ôm Linh Miêu vào lòng, vuốt ve: “Linh Miêu tài giỏi quá!”. Hai cái đầu cá tất nhiên Linh Miêu xứng đáng được thưởng rồi. Từ đó Linh Miêu rất siêng năng xuống suối bắt cá về cải thiện bữa ăn.
Thời gian cứ thế trôi đi. Mới ngày nào khai giảng, bây giờ đã cuối tháng chạp ta rồi. Rét căm căm, sương muối bủa tấm lưới khổng lồ lên xóm nhỏ heo hút này. Tôi ngồi thả hồn về phương trời quê, chắc dạo này đang nồm hây hẩy. Không khí tết đã rạo trực đến từng ngõ nhỏ. Nơi đây vẫn yên bình, lặng lẽ. Thế mà mấy hôm nay học sinh vắng mặt nhiều. Tôi và Hoa phải đến từng nhà tìm hiểu lý do, động viên các em đi học. Nhà nào cũng cửa đóng then cài. Ra đồng mới biết các em cùng gia đình tìm mọi biện pháp để diệt chuột. Cánh đồng lúa xanh mơn mởn, đang ngậm đòng thế mà lũ chuột cắn phá nát tan. Từng vạt lúa gục ngã, thân cây còn trào nhựa sống. Hoa bàn với tôi: “Ta mang Linh Miêu đến giúp bà con thôi!”.
Tôi ở nhà, Linh Miêu đâu chịu đi xa. Thế là ban đêm, tôi mang hai cây cọc ra đóng giữa đồng, mắc võng, quấn chăn, tha hồ “ăn gió, uống sương”. Linh Miêu ra sức vẫy vùng, tả xung hữu đột, thoả chí nam nhi. Một đêm Linh Miêu lập chiến công diệt bốn năm trăm tên giặc chuột. Do chuột quá nhiều, Linh Miêu chỉ cắn chết rồi bỏ. Sáng ra mới nhâm nhi, tự thưởng cho mình vài anh chuột béo. Linh Miêu được lũ nhỏ ghiền phim chưởng phong là “sát thủ đại hiệp”. Tiếng lành đồn xa, thế là tôi và Linh Miêu phải giúp bà con diệt chuột từ cánh đồng này sang cánh đồng khác mà không thể về quê ăn tết.
Tôi buồn riêng chút ít mà mọi người vui chung lớn lao, tôi thấy hạnh phúc lắm rồi. Xúc động dâng tràn khi tôi và Linh Miêu được đài Truyền hình tỉnh làm phóng sự “Dũng sĩ diệt chuột” hẳn hoi. Niềm vui lớn gấp bội khi nội đang ốm, gắng gượng dậy xem phóng sự trên ti vi. Nội cười móm mém và khoẻ hẳn ra. Cha tôi điện thoại báo tin mừng. Tôi vui sướng đến tột cùng cảm giác.
Hậu quả của nạn chuột hoành hành, gióng hồi chuông báo động. Thế là nhà nhà nuôi mèo, người người nuôi mèo. Những đêm trăng sáng vằng vặc. Sáng đến rỡ ràng, gió núi bao la vi vút, đàn mèo tỏ tình. Ngôn ngữ của mèo biểu lộ tình cảm qua cử chỉ, con người còn có thể hiểu được. Chẳng hiểu lời tỏ tình của chúng sao mà ai oán, thảm thiết đến thế. Âm thanh từ xa vọng lại cứ như tiếng trẻ con khóc. Tôi đùa với Hoa: “Tội nghiệp, lũ mèo đực tỏ tình bằng thứ tình yêu năn nỉ, van xin!”. Tôi vuốt đầu Linh Miêu: “Sao không đi kiếm bạn tình cho vui. Đừng lọc lừa kén chọn. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa đó nghen cưng!”. Nghe thế nó rúc đầu vào lòng tôi, cong đuôi ve vẩy như bằng lòng với hiện tại.
Ngoài kia, lũ mèo tỏ tình mà như than, như khóc não nùng quá. Tôi không tài nào ngủ được bèn rủ Hoa đi ra sân ngắm trăng. Linh Miêu đi theo, nghe tiếng gọi bạn tình ở chỗ nào, nó trừng mắt về phía đó, lũ mèo khiếp vía, bỏ chạy tán loạn. Hoa ôm nó vào lòng: “Tội nghiệp, Linh Miêu chưa biết yêu”. Tôi cười, bảo: “Linh Miêu muốn yêu phải nhắm mắt lại. Lũ mèo cái nhìn ánh mắt thôi miên là bỏ chạy rồi còn đâu nói chuyện tình yêu”. Hoa cười khùng khục: “Nhắm mắt làm sao thấy đường mà yêu. Không khéo hoá ra tình yêu mù quáng!”. Linh Miêu meo, meo.. ra chiều đồng ý.
Ngày hai buổi đến trường, yêu thương học trò qua từng lời giảng. Bất chợt nhìn phía cuối rừng, từng khóm mai vàng khoe sắc. Mùa xuân sắp về. Ngày ra đi Linh Miêu là nhóc mèo con bé tí, bây giờ trở về là anh thanh niên tuấn tú khôi ngô. Bà con thăm hỏi mừng vui. Ai cũng muốn vuốt ve Linh Miêu nhưng nó không cho. Chỉ có nội mân mê là nó nằm yên nhưng tỏ ra không thân thiện. Thấy thế, Thảo ở gần nhà thường hay qua lại cũng muốn vuốt bộ lông vàng óng mượt nhưng Linh Miêu trừng mắt, Thảo phải rụt tay. Cứ thế ngày ngày Thảo thường qua tâm tình. Nhiều khi Thảo hỏi chuyện đâu đâu, tôi cười trừ mà không trả lời được.
Một hôm Thảo đến đứng bên tôi, đôi má ửng hồng, e thẹn mãi mới thốt nên lời:
- Anh Thuỷ, cho em mượn cái bật lửa ga.
- Vô bàn lấy giùm, anh đang bận - giọng tôi hờ hững.
Thảo lừng khừng rồi ngập ngừng bước đi rón rén. Linh Miêu đi theo. Chẳng biết thế nào trong đó, tôi nghe Thảo thét lên: “Ối...”. Tôi chạy vào. Bàn tay Thảo chảy máu do bị Linh Miêu cắn. Tôi vụng về sơ cứu cho em. Lần đầu tôi nhận ra ngón tay búp măng của em đẹp quá. Bàn tay nõn nà, mềm mại. Tôi như vụng dại, nắm lấy bàn tay em thật lâu. Em nhìn tôi trìu mến. Đôi mắt đen lay láy, long lanh bỗng ươn ướt. Tưởng em khóc, tôi xốn xang:
- Em đau lắm à?
- Không mà, tại em... xúc động!
Em gục đầu vào lòng tôi thủ thỉ: “Biết đâu trong sự bất hạnh có chứa mầm hạnh phúc phải không anh?”. Tôi không trả lời em, chỉ mỉm cười. Nụ cười đồng ý. Hình như Linh Miêu nhận ra mình có lỗi. Nó cọ đầu vào bàn tay Thảo, đôi mắt long lanh, dịu hiền đến lạ. Nó nhìn vào xa xăm...
Đất trời đang vào xuân! Mùa xuân hạnh phúc...
---------------------***---------------------