Linh hồn – khả năng giao cảm và tương tác về tinh thần
Sự Giao cảm
Một đứa trẻ dưới hai tuổi có khả năng đối thoại với Cha Mẹ chúng không ? Có ! cho dù nó không hiểu được ngôn ngữ bằng lời, những giai điệu hát ru ầu ơ…nhưng chúng cảm thụ được…ngay cả khi từ từ đi vào giấc ngủ. Cha Mẹ cũng có thể biết được tâm tính thể trạng của Bé lúc đó. Có người lớn rất thông minh, trải đời nhưng chưa chắc có được khả năng đó. Thế gọi là Giao Cảm vậy.
Ta nhìn Trời Mây, nghe tiếng suối chảy, tiếng Chim ca, có thể làm con người mình phấn chấn, khỏe mạnh hơn, lạc quan hơn…thì đó chính là sự Giao Cảm đã xảy ra trong Tinh Thần để chuyển hóa thành năng lượng vậy.
Một con vật nuôi cũng có thể giao cảm, thậm chí cùng chơi đùa, hiểu được ý chủ nhân…Điều quan trọng là trong môi trường an lành và sự đối xử thân thiện. Hay một Cây Cảnh cũng giao cảm được với Người nuôi trồng nó, vì vậy nó tươi tắn và thơm tho hơn, sống bền hơn khi Người chủ động coi nó như một Sinh Thể, chăm chút nó như là một phần trong đời sống Tinh thần của mình. Tâm địa và lối sống Người đen tốt thì Cỏ cây rũ héo, Muông thú bỏ đi…nếu không thế được thì chúng tự nhiên rất dễ làm hại đến Người khác.
Hồn là gì ? Là tiềm năng giao cảm có trong mỗi Sinh Vật, và khi điều đó thực hiện được sẽ phát sinh Tinh Thần, tương tác với Sự Sống khác ngoài nó
Nhìn một ngọn Nến đang cháy, cái lõi của nó là phần Năng lượng Sáng…lan tỏa và soi sáng thực sự. Phần quầng bên ngoài – Năng lượng Tối - chủ yếu tạo Nhiệt ra xung quanh….Và còn Tia khác nữa mắt thường không nhìn thấy thực sự phát tỏa rất xa…Vì thế, ngọn nến cháy sáng trong mệnh mông Vũ trụ, mắt thường của chúng ta có thể không nhận thấy, nhưng rõ ràng là có nó đang cháy, và Thượng Đế ( qui ước nói về Đấng Toàn năng ) nhìn thấy / nhận ra / cảm thấy bởi khả năng đặc biệt…
Trong Tự nhiên muôn vàn Sự Vật được sinh ra bởi qui luật Vật Lí thông thường – được hình thành bởi Thượng Đế, và Thượng Đế nhìn thấy / nhận ra / cảm thấy được chúng thông qua các qui luật đó, chúng có thể tương tác với nhau bởi các qui luật trong môi trường Vật chất / Năng lượng. Nhưng nếu Thượng Đế cho một số trong chúng cơ hội có thể ‘nhìn thấy’ / ‘nhận ra’ / cảm thấy được nhau không thông qua những qui luật và môi trường Vật lý ( trong những điều kiện nào đó ) mà lại sinh ra được / chuyển hóa thành trạng thái khác không phải là Vật chất / hay Năng lượng ( chúng ta gọi là Tinh Thần ) nhưng lại có ảnh hưởng tới phần Vật chất / Năng lượng của chính nó - thì những Sự Vật đó gọi là có Hồn vậy!
Như vậy, tất cả những thực thể Sống đều có Hồn nghĩa là chứa đựng trong Bản Thể - Ví như người Con dù ở xa, bi đau, Cha Mẹ ko cảm thấy đúng cái đau đó nhưng có thể cảm nhận được vấn đề của Con ( không nhất thiết phải nhìn thấy ) nhưng người khác bên cạnh nhìn thấy chưa chắc cảm được – điều đó khong theo qui luật Vật Lý.
Vì thế, như tôi đã từng viết trong một số bài, trong đó giải thích: Bất cứ một Sự sống nào (Thực vật hay Động vật ) khi sinh ra đã chứa đựng Hồn trong nó rồi. Vì sao vậy? Vì trong Sự sống không chỉ thuần túy là quá trình Sinh Hóa, mà có sự chuyển hóa đặc thù giữa Tinh Thần và Vật Chất và Năng lượng. Hay nói ngược lại ở Sự Sống nào có sự chuyển hóa giữa Tinh Thần / Năng lượng / Vật Chất ở Sự Sống đó đã chứa đựng Hồn rồi!
Linh là gì? Là khả năng của Hồn chứng giám / thấu thị / ám ảnh / hay dự báo…có ý nghĩa như nhắc nhở / răn đe / phản tỉnh cho sự tối tăm…trong Tinh Thần của Sinh Vật khác.
‘Cây Gạo có Ma, Cây Đa có Thần’ – chúng ta nên hiểu đó là cách nói ngụ ý của Dân gian. Qua một khoảng thời gian đủ dài - như tôi đã viết : kì lạ, trong khoảng 98 năm vần vũ, mọi sự vật trong Thiên nhiên đi đến sự thay đổi mang tính khác biệt hẳn về chất – Tinh Khí hay Cặn Độc của Trời / Đất / Người dường như đã tác động, ngấm vào sinh thể, mà chúng vẫn sống…thì có thể hiểu như trong chúng đã hình thành nên một thứ ‘miễn dịch’ hoặc ‘ứng cảm’ vi tế với mọi điều của môi trường xung quanh, bởi vậy bản thân những biểu hiện của chúng hay sự thay đổi nào từ chúng sẽ có tính ám ảnh hay dự báo nhất định ! Cây Đa – như biểu tượng về đề kháng miễn nhiễm với điều xấu, khó khăn. Cây Gạo – như ví von với sự phôi pha với bao nhiêu điều tủi khổ oan khuất, không hay trong đời sống – Linh là thế.
Một cách dễ hiểu: Rùa sống im lìm hàng trăm năm qua bao nhiêu biến đổi thăng trầm…nên nếu Rùa nổi lên nổi xuống mặt hồ, hoặc bỏ đi, hoặc biến mất, tệ hơn là tự nhiên lăn ra chết bất bình thường thì rõ ràng môi trường sống đã tiềm ẩn hay đang diễn ra một điều gì đó rất ghê gớm rồi – Điều đó được xem là Linh vậy. Chính thế mà có thuật bói : người cầm vào mai Rùa, hay hơi hướm của người đó tác động vào mà gây ra sự biến đổi trên mai Rùa đó thì ắt hẳn là ứng với một điều gì nhất định của người đó…
Hoặc một người sống cả trên trăm tuổi, thường kiệm nói, nhưng nói gì, nhận định gì là sự cảm nhận được đảm bảo bởi cả một bề dày trải nghiệm với dòng thời gian vần vũ. Những người già sống lâu được như thế rõ ràng do quá trình sống hoạt động nhiều và ít sai lầm và dù thế nào cũng đi đến đúc kết nên lời nói, sự khuyên nhủ, tiên lượng…của họ đều có giá trị tham khảo không nhỏ. Sự ảnh hưởng của họ mạnh về khía cạnh Tinh Thần, không mạnh nhưng bền bỉ hơn và thẩm thấu sâu hơn với những người thân ( thậm chí với nhiều người xa lạ nữa ) đang sống trong không gian gần với họ - đó là Linh vậy.
Tuy vậy:
Một Sinh Vật – như Người - vốn có Hồn…qua cách sống theo thời gian, Hồn của họ có thể Ác hay Thiêng…mà thông qua giao cảm có thể ảnh hưởng đến người khác trong Tuơng lai gần. Nhưng khi được gọi là Linh thì Hồn đó đã bay ngược được ‘Nghịch Đạo’ để có sự ‘Thuận Thiên’ rồi…bởi vậy làm kì vọng những người sống.
Người nào quá trình sống tồi tàn, đã bị ‘nhiễm bẩn’ và đã reo cái ác thì đã làm môi trường sống bị ô uế độc hại rồi. Nếu sống lâu càng hại, chết mà vẫn có năng lực ‘Ám ảnh’ / ‘xúi bẩy’, có thể ảnh hưởng xấu đến người khác – gọi là Ma Quỉ vậy!
Người nào sống hay sống tốt nên đã làm môi trường sống tốt đẹp rồi, ‘đề nguyên’ của họ được tôi luyện qua thời gian, ‘gừng càng già càng cay’. Chết mà vẫn có năng lực ‘Thấu Thị’ / ‘cảnh tỉnh’, do đó có thể mà dự báo hữu ích cho người khác – gọi là Linh Thiêng vậy!
Có điều : Sự giao cảm dễ dàng hơn khi diễn ra trong sự : đồng điệu / cộng hưởng / tương tự…. kiểu như ‘Ngưu tầm Ngưu / Mã tầm Mã’ trong thế giới Tinh Thần giữa Sinh Vật này với Sinh Vật khác hoặc giữa người Chết và người Sống vậy. Hơn nữa nếu sự ‘trở về hoàn toàn ’ của người, sau khi chết: Toàn bộ ( Vật chất / Năng lượng ) Sông của họ đã đi trọn vào Tinh Thần của họ thì Họ Linh vô cùng.
Chỉ khi sống, anh tốt đẹp và chết có ý nghĩa, Hồn anh là Thiêng… vẫn giao cảm ‘thấu thị’ được với người thân đang sống, mới có thể gọi anh về Minh Sáng mà Linh Báo hữu ích được hoặc để lại Tinh Thần Chân Thiện với những người thân đang sống. Vì thế họ vẫn khói hương thờ cúng.
Nếu anh khi sống quá xấu xa, chết không ra gì…Hồn anh là Ác… vẫn có thể giao cảm ‘ám ảnh’ được với những kẻ đang mang điều xấu, anh ẩn hiện u ám, quấy quả, làm rối trí, lạc lối những người đang sống. Vì thế không thể thờ cúng mà cần phải xua đuổi tà khí.
Đã dễ hiểu hơn nhiều là không phải ai cũng gọi Hồn được vì thế. Chị Bích Hằng gọi Hồn được người A, giao cảm được mạch lạc, trong khi Chị không thể gọi Hồn được người B, giao cảm bị đứt đoạn…là thế !
Nguyễn Tất Thịnh
Giảng viên Học viện Hành chính Quốc gia