emonhaquemoira
New member
- Xu
- 0
Johnson - người em cùng cha khác mẹ với Lincoln viết thư cho ông bảo rằng anh ta đã "sạt nghiệp", trang trại gia đình của anh ta ở bang Illinoi đang phải chịu "Một sức ép rất lớn trong kinh doanh", cho nên muốn hỏi vay một khoản tiền. Như chúng ta ngày nay, sự trả lời của Lincoln hoàn toàn có thể xứng với đòi hỏi của em mình, nhưng trong thư trả lời, ông lại tỏ ý: "Sự lãng phí thời gian vô ích đó chính là toàn bộ nguyên nhân gây nên khó khăn". Bồi dưỡng cho người khác nếp làm việc chuyên cần quan trọng hơn nhiều so với việc có được một khoản tiền.
Chúng ta hãy cùng đọc toàn văn bức thư trả lời đó:
"Johnson thân mến!
Rất đáng tiếc, tôi không cho rằng đáp ứng đòi hỏi của chú, cho chú vay 80 đồng bạc, là một ý định tốt. Trước đây, cứ mỗi lần tôi giúp chú được một việc gì, thế nào chú cũng bảo: "Thế này thì tốt quá rồi, chúng ta sẽ không gặp phải vấn đề gì nữa". Nhưng rồi chẳng được bao lâu, chú lại bị lâm vào khó khăn mới y như thế. Tình hình đó lặp đi lặp lại nhiều lần như thế thì chỉ có thể tìm nguyên nhân trong thiếu sót của hành vi chính bản thân chú. Thiếu sót ấy ở đâu? Tôi cảm thấy tôi cũng biết được đôi chút. Chú không làm biếng, nhưng chú vẫn cứ là con người ham chơi, du thủ du thực. Tôi nghĩ rằng, từ sau khi tôi gặp chú lần trước, chú đã chẳng làm được bao nhiêu công việc, bởi chú không thấy chú sẽ làm được những gì trong công việc ấy.
Sự lãng phí thời gian vô ích như thế, là toàn bộ nguyên nhân gây nên khó khăn. Chú nên thay đổi nếp nghĩ ấy đi, điều ấy sẽ có ý nghĩa vô cùng quan trọng với chú, thậm chí cả với con chú nữa. Tại sao lại có ý nghĩa quan trọng hơn với con của chú, bởi vì cuộc sống của chúng nó còn dài hơn chúng ta. Khi chúng bắt đầu bước chân vào đường đời, chúng đã vứt bỏ cái nếp sống lêu lổng, du thủ du thực đi, như thế sẽ dễ dàng hơn nhiều so với sau khi bước vào đường đời rồi chúng mới nhận ra và phải tìm cách để khắc phục.
Lúc này, chú đang cần có ngay một khoản tiền mặt, nhưng tôi thì lại chỉ có thể cho chú một lời khuyên: Chú hãy đi làm việc ngay "mang hết sức của chú ra" cho những người có thể trả cho sự lao động của chú khoản thù lao thích đáng.
Hãy để cha và bọn trẻ nhà chú trông coi mọi việc ở nhà như trồng cấy, chăm sóc mùa màng, còn chú thì hãy đi làm, tìm công việc gì có tiền lương kha khá mà làm, hoặc đi làm để lấy công trả nợ. Để đảm bảo cho chú có được khoản tiền công xứng đáng, tôi xin bảo đảm với chú, bắt đầu từ hôm nay cho đến ngày mồng một tháng năm của năm tới, chú đi làm được trả một đồng tiền công hoặc trừ được một đồng tiền nợ, thì tôi sẽ trả thêm cho chú một đồng.
Như thế, nếu chú tìm được một công việc có tiền lương mỗi tháng 10 đồng, thì chú sẽ có thêm ở chỗ tôi 10 đồng nữa, như thế là lương chú tăng gấp đôi, mỗi tháng 20 đồng. Tôi cũng chẳng đòi hỏi chú phải đi xa đến Saint Luis hay đến mỏ chì mỏ vàng ở Califonia, mà tôi chỉ đòi hỏi chú tìm ngay trong huyện nhà một công việc có tiền lương thích hợp là được.
Nếu chú làm được thế, chú sẽ lập tức trả được hết nợ, mà điều đó có ích hơn, là chú sẽ rèn được cho mình một thói quen tốt, và chú mãi mãi không bao giờ còn mắc nợ nữa. Nếu lúc này đây tôi đáp ứng đòi hỏi của chú, cho chú vay tiền, thì đến sang năm, chú còn mắc nợ nhiều hơn. Chú bảo rằng nếu chú có được nếu chú có được 70 đồng hay 80 đồng, thì chú sẽ vui lòng nhường vị trí của chú trên thiên đường cho người khác, thế thì chú hèn quá. Có thể khẳng định rằng, cộng thêm cả khảon tiền tôi thưởng cho chú, chú đi làm lấy bốn năm tháng, là chú có bảy tám chục đồng. Chú còn bao, nếu tôi cho chú vay ngần ấy tiền, chú sẽ gán hết ruộng đất cho tôi, hơn thế, nếu chú không trả được nợ choi tôi, thì chú sẽ chuyển quyền sử dụng đất cho tôi, thì chú sẽ chuyển quyền sử dụng đất cho tôi. Thật hoang đường! Bây giờ có chừng ấy đất đai, chú còn chẳng sống nổi, huống chi, không có số đất ấy thì chũ sẽ ra sao? Xưa nay chú rất tốt, lúc này đây với chú tôi cũng không phải không nói đến tình thân. Ngược lại, nếu chú chịu nghe lời khuyên của tôi, thì chú sẽ có thể thấy rằng, lời khuyên tôi nói ra đây với chú còn giá trị hơn là tôi cho chú vay tám chục đồng.
Cầu chúc chú bình an.
Anh của chú
Abraham Lincoln
"
Chúng ta hãy cùng đọc toàn văn bức thư trả lời đó:
"Johnson thân mến!
Rất đáng tiếc, tôi không cho rằng đáp ứng đòi hỏi của chú, cho chú vay 80 đồng bạc, là một ý định tốt. Trước đây, cứ mỗi lần tôi giúp chú được một việc gì, thế nào chú cũng bảo: "Thế này thì tốt quá rồi, chúng ta sẽ không gặp phải vấn đề gì nữa". Nhưng rồi chẳng được bao lâu, chú lại bị lâm vào khó khăn mới y như thế. Tình hình đó lặp đi lặp lại nhiều lần như thế thì chỉ có thể tìm nguyên nhân trong thiếu sót của hành vi chính bản thân chú. Thiếu sót ấy ở đâu? Tôi cảm thấy tôi cũng biết được đôi chút. Chú không làm biếng, nhưng chú vẫn cứ là con người ham chơi, du thủ du thực. Tôi nghĩ rằng, từ sau khi tôi gặp chú lần trước, chú đã chẳng làm được bao nhiêu công việc, bởi chú không thấy chú sẽ làm được những gì trong công việc ấy.
Sự lãng phí thời gian vô ích như thế, là toàn bộ nguyên nhân gây nên khó khăn. Chú nên thay đổi nếp nghĩ ấy đi, điều ấy sẽ có ý nghĩa vô cùng quan trọng với chú, thậm chí cả với con chú nữa. Tại sao lại có ý nghĩa quan trọng hơn với con của chú, bởi vì cuộc sống của chúng nó còn dài hơn chúng ta. Khi chúng bắt đầu bước chân vào đường đời, chúng đã vứt bỏ cái nếp sống lêu lổng, du thủ du thực đi, như thế sẽ dễ dàng hơn nhiều so với sau khi bước vào đường đời rồi chúng mới nhận ra và phải tìm cách để khắc phục.
Lúc này, chú đang cần có ngay một khoản tiền mặt, nhưng tôi thì lại chỉ có thể cho chú một lời khuyên: Chú hãy đi làm việc ngay "mang hết sức của chú ra" cho những người có thể trả cho sự lao động của chú khoản thù lao thích đáng.
Hãy để cha và bọn trẻ nhà chú trông coi mọi việc ở nhà như trồng cấy, chăm sóc mùa màng, còn chú thì hãy đi làm, tìm công việc gì có tiền lương kha khá mà làm, hoặc đi làm để lấy công trả nợ. Để đảm bảo cho chú có được khoản tiền công xứng đáng, tôi xin bảo đảm với chú, bắt đầu từ hôm nay cho đến ngày mồng một tháng năm của năm tới, chú đi làm được trả một đồng tiền công hoặc trừ được một đồng tiền nợ, thì tôi sẽ trả thêm cho chú một đồng.
Như thế, nếu chú tìm được một công việc có tiền lương mỗi tháng 10 đồng, thì chú sẽ có thêm ở chỗ tôi 10 đồng nữa, như thế là lương chú tăng gấp đôi, mỗi tháng 20 đồng. Tôi cũng chẳng đòi hỏi chú phải đi xa đến Saint Luis hay đến mỏ chì mỏ vàng ở Califonia, mà tôi chỉ đòi hỏi chú tìm ngay trong huyện nhà một công việc có tiền lương thích hợp là được.
Nếu chú làm được thế, chú sẽ lập tức trả được hết nợ, mà điều đó có ích hơn, là chú sẽ rèn được cho mình một thói quen tốt, và chú mãi mãi không bao giờ còn mắc nợ nữa. Nếu lúc này đây tôi đáp ứng đòi hỏi của chú, cho chú vay tiền, thì đến sang năm, chú còn mắc nợ nhiều hơn. Chú bảo rằng nếu chú có được nếu chú có được 70 đồng hay 80 đồng, thì chú sẽ vui lòng nhường vị trí của chú trên thiên đường cho người khác, thế thì chú hèn quá. Có thể khẳng định rằng, cộng thêm cả khảon tiền tôi thưởng cho chú, chú đi làm lấy bốn năm tháng, là chú có bảy tám chục đồng. Chú còn bao, nếu tôi cho chú vay ngần ấy tiền, chú sẽ gán hết ruộng đất cho tôi, hơn thế, nếu chú không trả được nợ choi tôi, thì chú sẽ chuyển quyền sử dụng đất cho tôi, thì chú sẽ chuyển quyền sử dụng đất cho tôi. Thật hoang đường! Bây giờ có chừng ấy đất đai, chú còn chẳng sống nổi, huống chi, không có số đất ấy thì chũ sẽ ra sao? Xưa nay chú rất tốt, lúc này đây với chú tôi cũng không phải không nói đến tình thân. Ngược lại, nếu chú chịu nghe lời khuyên của tôi, thì chú sẽ có thể thấy rằng, lời khuyên tôi nói ra đây với chú còn giá trị hơn là tôi cho chú vay tám chục đồng.
Cầu chúc chú bình an.
Anh của chú
Abraham Lincoln
"