T
Tuyền Nguyễn
Guest
ĐỊA ĐÀNG CỦA HÔM QUA
nếu một ngày nào đó
mặt trời không có lửa
thì nắng vẫn đầy trong tay em
đâu còn giới hạn giữa ngày và đêm
bàn tay ủ ấm bàn tay
tìm một địa đàng
giữa trời đất chông chênh
nếu một lúc nào đó
những âm khua loảng xoảng của ngày
những tiếng gõ long tong của phố thị
lịm tắt đi dưới một trận mưa hôn
thì chiếc xương sườn thứ bảy đã biết làm người
nếu một đêm nào đó
giữa biển ầm ào
những con còng gió ngật ngừ
không tìm thấy dấu chân của loài cúm núm
sục sạo cát khô
thì trên hành tinh của hôm qua
đã có một địa đàng
không một trái táo
không có Lucifer
chỉ còn một chiếc xương sườn bị bỏ quên
từ một ngày mặt trời không có lửa
DI TRÚ NỖI BUỒN
một nỗi buồn
dường như chưa bao giờ tường tận
giấc mơ chẳng vuông tròn
một kiếp thiêu thân
ngọn đèn đom đóm
thắp lên đằng đuôi
hoang hoải đi tìm
cái chân thật cũng vừa xuống giá
cái đắn đo cũng đã ế đò chiều
phiên chợ tình
giải chiếu hoa trên vệ cỏ
bày ra những lời đề nghị
nào lam
nào tím
nào hồng
đêm cứ mãi là đêm tối
dấu bàn chân ngủ trọ
gõ cửa nhà người
im ắng khóa then
chiếc nắp keng
ai đó đánh rơi
giữa chặng đường vui
nhặt lên
một nụ cười méo xếch
bay vào trong đêm
một linh hồn ngốc nghếch
con đom đóm buồn
như không thể buồn hơn
ĐIỀU ƯỚC CỦA EM
em ước là hạt mưa
rụng vào anh hờn dỗi
em ước là gió nội
thoảng qua anh hiền hoà
em ước là hương hoa
vấn vương làn tóc rối
em ước là ngõ tối
quyện chân anh lối về
em ước là chân đê
bên bờ anh chắn sóng
em ước là bến mộng
cho thuyền anh quay về
em ước là vườn quê
ru đời anh ấm áp
em ước là bão táp
cuốn anh về bên em
KHÚC XUÂN
nắng chưa hồng
hoa cải đã trổ ngồng
bỗng nghe tiếng chim sơn tước
lập xuân
con tằm thậm thụt lá dâu
sợi tơ non khoanh tròn trong cái kén
cá quẫy dưới ao
nòng nọc rụng đuôi tòng tành bơi theo ếch
người đi xa
muốn trở về nhà
đâu đây đã nghe hương vị tết
người ở gần
muốn xích lại gần hơn
chiếc áo mới xinh thơm vóc lụa là
lập xuân
buồng chuối sau vườn chín bói
lũ dơi lượn loi choi
cỏ xanh rì nằm im ngái ngủ
lập xuân
nỗi buồn già nua chui vào đáy tủ
chiếc gương vừa đánh bóng
soi lại mình để mà vui
vẽ một đường sin
vẽ một đường tròn
ừ nhỉ
một niềm xuân...
MỘT ĐỜI VÀ KHOẢNH KHẮC
có những đêm
trong hang tối
con dế mèn mồ côi
kéo vĩ cầm bản nhạc của Mozart
miên man tấu khúc
có những lúc
giữa dòng người chen chúc
xuôi ngược đi về
nàng thiếu phụ dừng chân lại bên lề
để thấy mình không hề hối hả
có một ta
vướng vòm trời u muội
vùi quên giữa một đời
chợt giật mình bởi tiếng khua của đôi guốc gỗ
mắt hoang mang trong tình cỏ xanh thì
có nhiều khi
ông lão lang thang
mơ một địa đàng đầy hoa và táo
bay lưng chừng
một cánh diều ôm bầu trời xanh ngắt
có những khoảnh khắc
người cho người
những giao cảm không lời
hạnh phúc và bình yên
một nụ hôn cằn cội đánh cắp từ trong tay Chúa
một thánh đường giữa sương khói mong manh