LÃO TỬ - RĂNG GÃY LƯỠI CÒN
Truyền thuyết cổ của xứ Trung Hoa nói rằng. Lão Tử là một bậc thánh hiền. Còn thầy dạy Lão Tử có tên là Thường Thu.
Một năm kia, thầy Thường Thu do tuổi cao sức yếu, lại bệnh nặng nên sắp chết.
Lão Tử nghe tin dữ, vội từ xa lại thăm thầy. Lão Tử cầm tay thầy, ngập ngừng hỏi: “Thầy sắp về chầu tổ tiên, có lời hay ý đẹp nào truyền lại cho hậu thế, có thể nói cho đệ tử biết không?”
Thầy Thường Thu chầm chậm nói:
“Con không cần hỏi, ta cũng sẽ nói cho con nghe! “Thầy Thường Thu thở dài một cái, rồi nói:
“Đi qua quê hương phải xuống xe đi bộ. Con có biết không?”
“Con biết rồi ạ!” Lão Tử trả lời, “Qua quê hương phải xuống xe, không phải là muốn nói không nên quên tình cảm cố hương ư?”
Thầy Thường Thu mỉm cười, nói:
“Đúng rồi! Vậy thì, khi đi qua những cây cầu gỗ lớn cần bước từ từ. Con có biết không?”
“Con biết!” Lão Tử nói tiếp, “Qua cầu bước chậm, ý muốn nói phải kính lão, tôn hiền phải không ạ?”
“Lại đúng nữa!” Thầy Thường Thu lại mỉm cười và gật đầu tỏ vẻ tán thưởng người học trò giỏi của mình. Nghĩ một lúc, thầy há miệng ra, hỏi Lão Tử:
“Con nhìn vào miệng ta xem, đầu lưỡi có còn không?”
“Còn ạ!” Lão Tử trả lời và ngạc nhiên hỏi lại, “Tại sao đến giờ này thầy lại hỏi chuyện đó để làm gì ạ?!”
Thầy Thường Thu không trả lời vào câu hỏi của Lão Tử, ngài tiếp tục hỏi:
“Thế con có thấy ta còn chiếc răng nào không?”
“Chẳng còn chiếc răng nào cả!” Lão Tử trả lời vẻ lơ đãng.
Thầy Thường Thu hỏi:
“Có có hiểu ý của ta qua những câu hỏi đó không?”
Lão Tử nghĩ một lúc, chợt tỉnh ngộ, thành kính trả lời:
“Bây giờ con hiểu ạ! Lưỡi còn, phải chăng vì nó mềm ạ? Còn răng gãy hết không phải vì nó quá cứng đó sao?”
Thầy Thường Thu nắm chặt tay Lão Tử mỉm cười, cảm động nói:
“Rất đúng. Việc trong thiên hạ, cách thức xử thế đãi nhân cũng nằm trong đạo lý đó. Bây giờ thầy không còn gì để dạy cho con nữa rồi!”
Nói xong, thầy thanh thản trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay người học trò xuất chúng.
(sưu tầm)
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: