Lang thang..!
Lang thang... một mình đi trên con đường, rời bỏ một cái xó xỉ nào đó, ta đi... cũng vui lắm chứ nhỉ.? đi vô định, vô hướng, vô tri, vô thức... chỉ một mình với gió, với nắng, với cây, với cảnh,.. đạp xe chầm chậm, mông lung một tí, vu vơ... ngêu ngao trên con đường, lang thang, cô độc, chỉ ta với ta...? Sao đường hôm nay hơi vắng người qua lại nhỉ? Phải chăng...? chắc là vì... vắng những ngày vui... cái ồn ào lặng lẽ đâu đó.. một cái quán nước ta mới vừa đi qua...chợt! cái lặng lẽ ấy tan đi, không còn nữa... một câu hát ở đâu đó vang ra... “... hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi về làm cát bụi, ôi... cát bụi mệt nhoài, tiếng động nào gõ nhịp khôn nguôi...” hay nhỉ? Ta chỉ là cát bụi, đi trên đường đời, cuốn theo gió, bay đi... xa mãi... còn lại cái gì trong ta đây..? một thân hình, một con người, một tâm trạng và một cuộc đời... đời ta cuốn theo ‘đời bão’... phải chăng? Đời bão giông, ta đi qua bao lần mà có lấy được gì đâu...?
Phượng nở rồi nhỉ? Uh, hè đến rồi... một năm nữa lại qua, một mùa hè, phượng thắm rơi đầy, dưới mặt đường chỉ nhìn thấy những cánh phượng đỏ thắm, bay bay, rồi rơi... theo gió... và đây, bằng lăng cũng nở rộ, cái màu tím buồn đâu đó đằng kia, đang đứng nhìn ta chăng...? tím quá bằng lăng nhỉ..? màu tím là màu buồn, lặng lẽ lắm, nhưng chợt 1 ngày lại ‘rộ’ lên như thế sao...? tím, mi hòa vào ta, trong ta cũng có màu tím đấy, vẫn cái màu buồn.. Sao hôm nay phượng rơi nhiều hơn hôm qua nhỉ? Bằng lăng cũng rũ xuống, chắc là lại vắng những màu vui...!
Hôm nay, trời không đẹp bằng ngày hôm qua nhỉ? Nắng, không còn ấm áp nữa, soi rọi vào ta, hất vào mặt.. có mạnh tay quá chăng..? len lỏi đâu đó, rồi cũng hiện ra.. ẩn nấp sau những tán cây kia, sao lại phải như thế nhỉ? Có giống cuộc đời ta quá chăng...? lúc thì ẩn lắm, có ai biết được điều gì đâu!? Ta chen chuốt sống một cuộc đời đơn độc, khôn ai hay, trong từng suy nghĩ... rồi cũng có lúc ta ‘bộc bạch’ lắm... nhưng rồi có nói ra điều gì không..? những thứ ấy vẫn còn vẹn nguyên, ta chưa hề cảm thấy được thoải mái... một mình ta vẫn lang thang... uh... thế đấy! Rồi những ‘tiếng lòng’ cũng vang lên, những câu thơ nào đó chợt hiện lên trong đầu, rồi cũng vụt đi.. ta chưa kịp lấy giấy, viết để níu nó lại.. nhanh quá nhỉ? Ta còn nhớ gì không? Biết bao câu thơ ta bỏ lạc lõng như thế...! Giấy.. cũng chẳng lưu lại được gì...! Chắc có lẽ nó quá nhỏ so với cuộc đời để khiến ta phải nhớ đến nhỉ, phải! Ta bỏ qua quá nhiều rồi đấy... nhưng làm sao nắm bắt được nó đây... vô vị..! Chắc ta chạy theo quá nhiều thứ ‘lớn lao’ quá mà bỏ qua những cái bên lề cuộc sống rồi đấy!? À... ừ..
Hôm nay, trông ta sao khác những ngày thường quá...! Ta ngông quá nhỉ...? chắc là hôm nay, vì cuộc đời vắng những niềm vui...
Phượng nở rồi nhỉ? Uh, hè đến rồi... một năm nữa lại qua, một mùa hè, phượng thắm rơi đầy, dưới mặt đường chỉ nhìn thấy những cánh phượng đỏ thắm, bay bay, rồi rơi... theo gió... và đây, bằng lăng cũng nở rộ, cái màu tím buồn đâu đó đằng kia, đang đứng nhìn ta chăng...? tím quá bằng lăng nhỉ..? màu tím là màu buồn, lặng lẽ lắm, nhưng chợt 1 ngày lại ‘rộ’ lên như thế sao...? tím, mi hòa vào ta, trong ta cũng có màu tím đấy, vẫn cái màu buồn.. Sao hôm nay phượng rơi nhiều hơn hôm qua nhỉ? Bằng lăng cũng rũ xuống, chắc là lại vắng những màu vui...!
Hôm nay, trời không đẹp bằng ngày hôm qua nhỉ? Nắng, không còn ấm áp nữa, soi rọi vào ta, hất vào mặt.. có mạnh tay quá chăng..? len lỏi đâu đó, rồi cũng hiện ra.. ẩn nấp sau những tán cây kia, sao lại phải như thế nhỉ? Có giống cuộc đời ta quá chăng...? lúc thì ẩn lắm, có ai biết được điều gì đâu!? Ta chen chuốt sống một cuộc đời đơn độc, khôn ai hay, trong từng suy nghĩ... rồi cũng có lúc ta ‘bộc bạch’ lắm... nhưng rồi có nói ra điều gì không..? những thứ ấy vẫn còn vẹn nguyên, ta chưa hề cảm thấy được thoải mái... một mình ta vẫn lang thang... uh... thế đấy! Rồi những ‘tiếng lòng’ cũng vang lên, những câu thơ nào đó chợt hiện lên trong đầu, rồi cũng vụt đi.. ta chưa kịp lấy giấy, viết để níu nó lại.. nhanh quá nhỉ? Ta còn nhớ gì không? Biết bao câu thơ ta bỏ lạc lõng như thế...! Giấy.. cũng chẳng lưu lại được gì...! Chắc có lẽ nó quá nhỏ so với cuộc đời để khiến ta phải nhớ đến nhỉ, phải! Ta bỏ qua quá nhiều rồi đấy... nhưng làm sao nắm bắt được nó đây... vô vị..! Chắc ta chạy theo quá nhiều thứ ‘lớn lao’ quá mà bỏ qua những cái bên lề cuộc sống rồi đấy!? À... ừ..
Hôm nay, trông ta sao khác những ngày thường quá...! Ta ngông quá nhỉ...? chắc là hôm nay, vì cuộc đời vắng những niềm vui...
Bạch Việt.