vienngocden777
New member
- Xu
- 0
Đã lâu lắm ròi không lật lật quyển sách văn nào đó ra xem, nó dường như nghĩ mình đã hoàn toàn quên hẳn nó là người đam mê văn học đến như thế nào. Vậy mà tình cờ quét dọn lại căn phòng bừa bộn, nhìn đống sách văn_ kho báu đối với nó, trong nó lại nhớ về những kỉ niệm ngày nào khi đuọec học dưới mái trường chuyên tỉnh Khánh Hòa. Tất cả như chỉ mới ngày hôm qua, mọi thứ như còn rất mới mẻ nhưng khoảng cách thì đã quá xa rồi và không thể nào quay đầu lại với những điều đã vụt mất khỏi tầm tay.
Mr. Chu Xuân Bình_đó là tên của thầy giáo dạy căn của nó, cũng là cách gọi mà nó hay thốt ra mỗi khi nhắc đến thầy. Với nó, thầy luôn là điều bí ẩn mà nó muốn khám phá, bí ẩn đến mức mà dù tải qua ba năm học, nó vẫn không thể hiểu hết được về thầy.
Nhớ lại buổi học đầu tiên tại mái trường chuyên_nơi đầy áp lức học hành, danh tiếng mà ai cũng muốn bon chen thi vào học,nó lại cười một mình.Buổi sáng hôm đó cũng là lần đầu tiên nó cùng toàn thể 23 nhân mạng còn lại được diện kiến thầy. Đứa nào cũng lo lắng thể hiện ra cả khuôn mặt, có lẽ lúc ấy với những đứa như nó, nỗi lo lắng ấy lại là thứ kết nối chúng lại với nhau. Chẳng bao lâu phút giây hồi hợp nhất đã đến, người quan trọng nhất cũng đã đến, thầy bước vào phòng chậm rãi điềm nhiên trước 48 con mắt đổ dồn về phía mình. Có vài đứa cuối đầu không dám nhìn nữa khi thầy bát đầu ngồi xuống ghế, cái uy nghiêm của một người thầy nổi tiếng nhất của tổ văn bộc lộ rõ qua khuôn mặt và hành đọng của thầy. Cả buổi học hôm ấy thấy không dạy bài mới mà dành thời gian làm quen với cả lớp. Nói là làm quen thôi nhưng nó thấy phần giới thiệu về bản thân thì ít mà phần cách dạy và các yêu cầu đòi hỏi của thầy thì nhiều. Cả lớp nó nghe mà xị mặt xuống ảo não. Một đứa nổi tiếng là quỷ nhỏ siêu quậy như nó mà cũng thấy ngán ngán ứ nghẹn trong cổ họng rồi. Tiết thứ nhất qua đi dài như một thế kỉ với tụi chúng nó, dù thật sự là chẳng phải học gì.........
Tiết thứ hai thầy bước vào lớp cũng vẻ uy nghiêm đó nhưng đôi môi đã mỉm cười. Ôi nụ cười đó như là cứu tinh giúp tụi nó không nghẹt thở và hóa ra thầy cũng biết cười (mà đó là điều đương nhiên rồi)...Thầy lại giới thiệu về mình, như hẳn chưa từng có gì xảy ra. Nhưng phần sau đó lại khác,không phải những yêu cầu khác khe, nhưng điều chúng nó phải làm, mà là niềm vui của thầy mỗi khi chấm bài..... chẳng may tí nào khi bài của nó bị chê là viết không logic trong kì thi tuyển xét tuyển vừa rồi,ấy thế mà nó vẫn đậu, dường như là may mắn hay là vì tuy lủng củng nhưng thầy phát hiện ra điều gì ở nó chăng?? Với nó lúc lại giống như là địa ngục, cầm tấm bằng đỏ chót khen thưởng giải nhì văn cấp tỉnh lớp 9 mà lên cấp 3 đã bị chê không ra gì, cmar giác lâng lâng khi được làm tân học sinh của trường chuyên còn chưa dứt, với nó lời nhận xét của thầy như nó đang đứng trên đỉnh núi mà hất nhẹ một cái té xuống vực sâu. Mặt nó đỏ bừng nhưng cũng may là thây nhận xét hết bài tất cả lớp và bài của bạn nó cũng chẳng hơn gì..24 nhân mạng cuối gầm mặt xuống xấu hổ, rồi từ xấu hổ mà đâm ra sợ thầy, thầy khó quá chăng??
Ất vậy mà lòng tự trọng của quỷ nhỏ siêu quậy như nó lại bộc phát mạnh mẽ, nó ngẩn đàu lên nhìn thẳng vào thầy.(tất nhiên trừ 23 cái đàu còn lại). Nó không phải tự kiêu, cũng không phải chuẩn bị phản hồi ý kiến sau những lời chê bai ngặng nề của thầy, nó chỉ thấy mình phỉa ngẩng đàu lên đới diện với thầy. Nó hiểu từ cấp 2 sang cấp 3 là một bước ngoặc lớn, nó phải làm quen với nhiều điều nặng nề hơn nó từng trải qua suốt 4 năm cấp 2 học hành là 9 ăn chơi là 10. Nó biết nó phải vứt bỏ toàn bộ nhứng gì nó đạt được để bước đến vạch xuất phát một cách nhẹ nhõm và giờ đây nó đã sẵn sàng tinh thần để tiếp thu những điều mà nó nghĩ rất thú vị từ người thầy này...Nó mừng thầm khi thầy luôn quan sát chú ý cả lớp và bát gặp ánh mắt của nó, thấy mỉm cười.
Buổi học hôm ấy ra về mà đứa nào cũng ủ rủ, lo lắng khi nghĩ mình sẽ phỉa học thầy khó suót 3 năm học, còn gì là những con điểm 7,8,9 mà tụi nó hay đạt được hồi học lớp dưới nữa.Ai cũng nhăn nhó than phiền,chỉ có nó thì không. Nó dường như là đứa ra vể cuối cùng và cũng là đứa duy nhất ra về mà nụ cười tươi hiện rõ trên khuôn mặt. Có thể với lũ bạn cùng lớp của nó, thầy là người nghiêm khắc,đòi hỏi quá cao thì với nó thầy như một thử thách> chính nhứng điều thầy nói hôm đó đã khiến nó suy nghĩ như vậy. Bản tính thích thử thách của nó cùng với nụ cười đó của thầy đã làm nó thay đổi những suy nghĩ về một ngườ thầy khó tính. Nó nể phục thầy và muốn thực hiện được những khó khăn mà thầy yêu cầu. Nó muốn làm như thế bởi nó ham chiến thắng và ban giám khảo chính là thầy. Nó muồn như thế bởi nó lại muốn lần nữa đạt được những danh hiệu mà nó mơ ước từ khi rất nhỏ, bởi nó muốn một đièu đơn giản: lại được nhìn thấy nụ cười hài lòng của thầy giồng như trong khoảnh khắc chỉ có mỗ mình nó ngẩn đầu lên nhìn thầy nói phía dưới đám học trò." Điều gì mà mình phải vượt qua đây?"
Câu hỏi đó giờ đây khi ngồi nhìn đống sách vở trong phòng, nó đã có câu trả lời. Cái nó học được chính là lòng nhiệt huyết và tâm hồn "viết văn phải có hồn, học văn phải có ngọn lủa đam mê và ngọn lửa đó không được bao giờ lụi tắt" ; là lối tư duy hình tượng, là khả năng logic mà những đứa say văn phải học hỏi từ lũ chuyên toán; văn phải luôn rèn luyện "gắn tư duy hình tượng với tư duy logic".Từng lòi nói của thậy vang vọng bên tai nó như có thầy đứng cạnh nhắc nhở, nó thấy mắt nó cay cay. Nó còn học được từ thầy biết bao thứ khác nữa, thầy đã bắt nó đững đạy khi nó vấp ngã trong bài viết số 1 với con 3 xấu xí, lúc ấy nó không khóc như vài đưa bạn của nó, nhưng nhìn ánh mắt của thầy, nó biết thầy hiểu nó nghĩ gì. Thầy đã cho nó hiểu thế nào là học văn mà trước giờ với nó chỉ là khái niệm mơ hồ. Thầy đã dạy nó dù có như thế nào cũng phải biết tiến về phía trước, phải luôn có gắng vì điều mình mong mỏi giồng như chính thầy vẫn chống lại nỗi đau bệnh gout mỗi khi trái gió để đến với giảng đường.
Thầy và nó dường như không nói chuyện riêng với nhau, chỉ trừ vài lần khíc lê, lũ bạn của chúng cũng vậy. Nhưng nó biết thầy hiểu hết tất cả học sinh của thầy, về tính cách, về sở thích, về quan điẻm ssongs và cả ước mơ....chỉ qua những bài văn mà chúng nó viết.
Ba năm để thầy hiểu hết chúng nó, ủng hộ chúng nó những điều cần thiết cho từng đứa một trong buổi học cuối cùng. Nhưng ba năm chỉ đủ để một đứa được mệnh danh là người hiểu thấy, là con cưng của thầy như nó hiểu được không quá một nửa về thầy. Thầy với nó luôn cười với nhau mỗi khi trong lớp có điều gì đó khó hiểu mà chỉ có hai người hiểu, nó đã trải qua những thử thách yêu cầu của thầy, có những điều nó hoàn thành rất mĩ mãn, lại có rát nhiều thứ nó biết mình chưa đạt được trong mắt thầy. Thầy với nó là đại dương bao la không bao giờ nó hiểu hết, nó chỉ biết nhận từ thầy những kiến thức vào đời bổ ích, những kĩ năng học tốt cũng như sự diều dắt kĩ càng để phát triển một đứa có khả năng như nó. Nó không thăm thầy vào ngày 20/11 cùng với lớp nó dù chỉ là một lần, nó chỉ đáp trả lại bằng cách cố gắng thể hiện hết năng lực của mình và nó biết điều thầy cần chình là ở đó.
Nó lại nén nước mắt lần nữa giống như nén nước mắt vào buổi học cuối cùng để nó trở thành đứa học sinh không khóc trong suốt 3 năm học trong mắt thầy. Nó biết thầy sẽ không trách đâu nếu một lúc nào đó nó gục ngã hay thất bại nặng nề, nó biết thầy chỉ cần nó đứng lên khi nó đau khổ nhất. Vài ngày nữa là bước vào năm học mới ở ngôi trường đại học xa lạ, Rồi đây những thử thách mới sẽ chờ đợi nó, nhưng nó tự tin, đầy tự tin không phải vì năng lực, mà đầy tự tin vì niềm tin mà vòa cuộc sống mà nó nhận được người thầy đáng kính, đáng yêu của nó.
Hình ảnh dáng thầy to lón ngồi trên chiếc xe ga màu đỏ chót hiện lên trong ánh mắt, nó nhoẻn miệng cười.
Con cảm ơn đại dương của con,bầu trời kiến thức của con. Con cảm ơn "bé bự" (cái biệt danh mà cả lớp thống nhất đặt cho thầy). Con cảm ơn Mr Chu Xuân Bình_cái tên quen thuộc con hay gọi. Con cảm ơn thầy của con. Mãi là học trò của thầy dù con đi đến đâu, con đạt được những gì trong cuộc sống này...........
Học trò "quỷ nhỏ siêu quậy"
.
Mr. Chu Xuân Bình_đó là tên của thầy giáo dạy căn của nó, cũng là cách gọi mà nó hay thốt ra mỗi khi nhắc đến thầy. Với nó, thầy luôn là điều bí ẩn mà nó muốn khám phá, bí ẩn đến mức mà dù tải qua ba năm học, nó vẫn không thể hiểu hết được về thầy.
Nhớ lại buổi học đầu tiên tại mái trường chuyên_nơi đầy áp lức học hành, danh tiếng mà ai cũng muốn bon chen thi vào học,nó lại cười một mình.Buổi sáng hôm đó cũng là lần đầu tiên nó cùng toàn thể 23 nhân mạng còn lại được diện kiến thầy. Đứa nào cũng lo lắng thể hiện ra cả khuôn mặt, có lẽ lúc ấy với những đứa như nó, nỗi lo lắng ấy lại là thứ kết nối chúng lại với nhau. Chẳng bao lâu phút giây hồi hợp nhất đã đến, người quan trọng nhất cũng đã đến, thầy bước vào phòng chậm rãi điềm nhiên trước 48 con mắt đổ dồn về phía mình. Có vài đứa cuối đầu không dám nhìn nữa khi thầy bát đầu ngồi xuống ghế, cái uy nghiêm của một người thầy nổi tiếng nhất của tổ văn bộc lộ rõ qua khuôn mặt và hành đọng của thầy. Cả buổi học hôm ấy thấy không dạy bài mới mà dành thời gian làm quen với cả lớp. Nói là làm quen thôi nhưng nó thấy phần giới thiệu về bản thân thì ít mà phần cách dạy và các yêu cầu đòi hỏi của thầy thì nhiều. Cả lớp nó nghe mà xị mặt xuống ảo não. Một đứa nổi tiếng là quỷ nhỏ siêu quậy như nó mà cũng thấy ngán ngán ứ nghẹn trong cổ họng rồi. Tiết thứ nhất qua đi dài như một thế kỉ với tụi chúng nó, dù thật sự là chẳng phải học gì.........
Tiết thứ hai thầy bước vào lớp cũng vẻ uy nghiêm đó nhưng đôi môi đã mỉm cười. Ôi nụ cười đó như là cứu tinh giúp tụi nó không nghẹt thở và hóa ra thầy cũng biết cười (mà đó là điều đương nhiên rồi)...Thầy lại giới thiệu về mình, như hẳn chưa từng có gì xảy ra. Nhưng phần sau đó lại khác,không phải những yêu cầu khác khe, nhưng điều chúng nó phải làm, mà là niềm vui của thầy mỗi khi chấm bài..... chẳng may tí nào khi bài của nó bị chê là viết không logic trong kì thi tuyển xét tuyển vừa rồi,ấy thế mà nó vẫn đậu, dường như là may mắn hay là vì tuy lủng củng nhưng thầy phát hiện ra điều gì ở nó chăng?? Với nó lúc lại giống như là địa ngục, cầm tấm bằng đỏ chót khen thưởng giải nhì văn cấp tỉnh lớp 9 mà lên cấp 3 đã bị chê không ra gì, cmar giác lâng lâng khi được làm tân học sinh của trường chuyên còn chưa dứt, với nó lời nhận xét của thầy như nó đang đứng trên đỉnh núi mà hất nhẹ một cái té xuống vực sâu. Mặt nó đỏ bừng nhưng cũng may là thây nhận xét hết bài tất cả lớp và bài của bạn nó cũng chẳng hơn gì..24 nhân mạng cuối gầm mặt xuống xấu hổ, rồi từ xấu hổ mà đâm ra sợ thầy, thầy khó quá chăng??
Ất vậy mà lòng tự trọng của quỷ nhỏ siêu quậy như nó lại bộc phát mạnh mẽ, nó ngẩn đàu lên nhìn thẳng vào thầy.(tất nhiên trừ 23 cái đàu còn lại). Nó không phải tự kiêu, cũng không phải chuẩn bị phản hồi ý kiến sau những lời chê bai ngặng nề của thầy, nó chỉ thấy mình phỉa ngẩng đàu lên đới diện với thầy. Nó hiểu từ cấp 2 sang cấp 3 là một bước ngoặc lớn, nó phải làm quen với nhiều điều nặng nề hơn nó từng trải qua suốt 4 năm cấp 2 học hành là 9 ăn chơi là 10. Nó biết nó phải vứt bỏ toàn bộ nhứng gì nó đạt được để bước đến vạch xuất phát một cách nhẹ nhõm và giờ đây nó đã sẵn sàng tinh thần để tiếp thu những điều mà nó nghĩ rất thú vị từ người thầy này...Nó mừng thầm khi thầy luôn quan sát chú ý cả lớp và bát gặp ánh mắt của nó, thấy mỉm cười.
Buổi học hôm ấy ra về mà đứa nào cũng ủ rủ, lo lắng khi nghĩ mình sẽ phỉa học thầy khó suót 3 năm học, còn gì là những con điểm 7,8,9 mà tụi nó hay đạt được hồi học lớp dưới nữa.Ai cũng nhăn nhó than phiền,chỉ có nó thì không. Nó dường như là đứa ra vể cuối cùng và cũng là đứa duy nhất ra về mà nụ cười tươi hiện rõ trên khuôn mặt. Có thể với lũ bạn cùng lớp của nó, thầy là người nghiêm khắc,đòi hỏi quá cao thì với nó thầy như một thử thách> chính nhứng điều thầy nói hôm đó đã khiến nó suy nghĩ như vậy. Bản tính thích thử thách của nó cùng với nụ cười đó của thầy đã làm nó thay đổi những suy nghĩ về một ngườ thầy khó tính. Nó nể phục thầy và muốn thực hiện được những khó khăn mà thầy yêu cầu. Nó muốn làm như thế bởi nó ham chiến thắng và ban giám khảo chính là thầy. Nó muồn như thế bởi nó lại muốn lần nữa đạt được những danh hiệu mà nó mơ ước từ khi rất nhỏ, bởi nó muốn một đièu đơn giản: lại được nhìn thấy nụ cười hài lòng của thầy giồng như trong khoảnh khắc chỉ có mỗ mình nó ngẩn đầu lên nhìn thầy nói phía dưới đám học trò." Điều gì mà mình phải vượt qua đây?"
Câu hỏi đó giờ đây khi ngồi nhìn đống sách vở trong phòng, nó đã có câu trả lời. Cái nó học được chính là lòng nhiệt huyết và tâm hồn "viết văn phải có hồn, học văn phải có ngọn lủa đam mê và ngọn lửa đó không được bao giờ lụi tắt" ; là lối tư duy hình tượng, là khả năng logic mà những đứa say văn phải học hỏi từ lũ chuyên toán; văn phải luôn rèn luyện "gắn tư duy hình tượng với tư duy logic".Từng lòi nói của thậy vang vọng bên tai nó như có thầy đứng cạnh nhắc nhở, nó thấy mắt nó cay cay. Nó còn học được từ thầy biết bao thứ khác nữa, thầy đã bắt nó đững đạy khi nó vấp ngã trong bài viết số 1 với con 3 xấu xí, lúc ấy nó không khóc như vài đưa bạn của nó, nhưng nhìn ánh mắt của thầy, nó biết thầy hiểu nó nghĩ gì. Thầy đã cho nó hiểu thế nào là học văn mà trước giờ với nó chỉ là khái niệm mơ hồ. Thầy đã dạy nó dù có như thế nào cũng phải biết tiến về phía trước, phải luôn có gắng vì điều mình mong mỏi giồng như chính thầy vẫn chống lại nỗi đau bệnh gout mỗi khi trái gió để đến với giảng đường.
Thầy và nó dường như không nói chuyện riêng với nhau, chỉ trừ vài lần khíc lê, lũ bạn của chúng cũng vậy. Nhưng nó biết thầy hiểu hết tất cả học sinh của thầy, về tính cách, về sở thích, về quan điẻm ssongs và cả ước mơ....chỉ qua những bài văn mà chúng nó viết.
Ba năm để thầy hiểu hết chúng nó, ủng hộ chúng nó những điều cần thiết cho từng đứa một trong buổi học cuối cùng. Nhưng ba năm chỉ đủ để một đứa được mệnh danh là người hiểu thấy, là con cưng của thầy như nó hiểu được không quá một nửa về thầy. Thầy với nó luôn cười với nhau mỗi khi trong lớp có điều gì đó khó hiểu mà chỉ có hai người hiểu, nó đã trải qua những thử thách yêu cầu của thầy, có những điều nó hoàn thành rất mĩ mãn, lại có rát nhiều thứ nó biết mình chưa đạt được trong mắt thầy. Thầy với nó là đại dương bao la không bao giờ nó hiểu hết, nó chỉ biết nhận từ thầy những kiến thức vào đời bổ ích, những kĩ năng học tốt cũng như sự diều dắt kĩ càng để phát triển một đứa có khả năng như nó. Nó không thăm thầy vào ngày 20/11 cùng với lớp nó dù chỉ là một lần, nó chỉ đáp trả lại bằng cách cố gắng thể hiện hết năng lực của mình và nó biết điều thầy cần chình là ở đó.
Nó lại nén nước mắt lần nữa giống như nén nước mắt vào buổi học cuối cùng để nó trở thành đứa học sinh không khóc trong suốt 3 năm học trong mắt thầy. Nó biết thầy sẽ không trách đâu nếu một lúc nào đó nó gục ngã hay thất bại nặng nề, nó biết thầy chỉ cần nó đứng lên khi nó đau khổ nhất. Vài ngày nữa là bước vào năm học mới ở ngôi trường đại học xa lạ, Rồi đây những thử thách mới sẽ chờ đợi nó, nhưng nó tự tin, đầy tự tin không phải vì năng lực, mà đầy tự tin vì niềm tin mà vòa cuộc sống mà nó nhận được người thầy đáng kính, đáng yêu của nó.
Hình ảnh dáng thầy to lón ngồi trên chiếc xe ga màu đỏ chót hiện lên trong ánh mắt, nó nhoẻn miệng cười.
Con cảm ơn đại dương của con,bầu trời kiến thức của con. Con cảm ơn "bé bự" (cái biệt danh mà cả lớp thống nhất đặt cho thầy). Con cảm ơn Mr Chu Xuân Bình_cái tên quen thuộc con hay gọi. Con cảm ơn thầy của con. Mãi là học trò của thầy dù con đi đến đâu, con đạt được những gì trong cuộc sống này...........
Học trò "quỷ nhỏ siêu quậy"
.