Theo tớ, Phật và Jesu có 2 kiểu động cơ khác nhau để đạt được mục tiêu (mục tiêu ở đây là hạnh phúc).
Phật có động cơ tập trung ngăn ngừa, tức là bạn xem xét những mục tiêu của bạn theo quan điểm của những thứ bạn phải mất. Để có hạnh phúc thì bạn phải diệt tham sân si. Phật nhấn mạnh về nỗi khổ của con người và cách tránh khổ. Tránh được đau khổ thì sẽ có hạnh phúc. Như vậy, Phật suy nghĩ theo quan điểm phòng ngừa.
Còn Jesus có động cơ tập trung đẩy mạnh. Bạn xem những mục tiêu của bạn theo quan điểm những thứ bạn có thể lấy được. Bạn quan tâm đến việc tiến lên, tối đa hóa khả năng của bạn và thu được những phần thưởng (thiên đường). Bạn không bao giờ bỏ qua 1 cơ hội để có 1 chiến thắng, ngay cả khi làm vậy nghĩa là bạn phải tin vào 1 điều gì đó chưa được chứng minh hoặc mơ hồ. Làm theo Jesus có nghĩa là bạn phải chấp nhận rủi ro để có hạnh phúc.
Theo tớ thì tuỳ từng mục tiêu mà mình áp dụng kiểu động cơ nào. Nếu phần thưởng lớn hơn cái giá phải trả thì hãy áp dụng kiểu của Jesus (chỉ tập trung vào những thứ bạn muốn lấy được và loại bỏ tất cả những ý nghĩ về những thứ bạn có thể mất). Và ngược lại.