Mình nghĩ, để hiểu được tâm lý của người khác, trước hết phải tiếp xúc và quan tâm tới họ. Khi tiếp xúc, chúng ta sẽ thấy được qua ánh mắt của họ, hiểu họ đang nghĩ như thế nào, tức là " phải biết lắng nghe bằng mắt". Trong khi giao tiếp, phải biết lắng họ nói, qua đó chúng ta sẽ "tranh thủ" phát hiện ra những nhu cầu hay mục đích, hoặc là những điều lo lắng hay vui mừng từ họ. Lúc ấy, chúng ta sẽ có những nhận xét chính xác về họ.
Đồng thời, khi phán xét một ai đó, chúng ta phải đặt mình vào trường hợp của họ. Có một câu chuyện kể rằng "có một bé trai, khi thấy em gái ngủ, nó đã dùng một vật cứng để mở mắt em ra, có thể người lớn chúng ta sẽ nghĩ, sao thằng bé này "quậy quá, ác quá đi", nhưng có ai nghĩ rằng, nó chỉ muốn đứa em của nó mở mắt ra để chơi với nó?". Vậy, khi đánh giá một ai đó, chúng ta đừng vội vàng. "Bạn đừng đánh giá hạt tiêu theo hình dáng nhỏ bé của nó, hãy nếm nó và cảm nhận nó cay thế nào" nhé.
Và một điều cũng tương đối quan trọng nữa là, khi chúng ta mong họ mở lòng thì trước hết chúng ta phải mở lòng trước đã, phải thể hiện cái "tâm" thực có nơi mình.