Quán Sapa là nơi đầu tiên hai ta có khoảng không gian riêng, có dịp chuyện trò, tìm hiểu. Chúng ta yêu nhau thật nhanh sau những lần đi chơi thật vui vẻ và em thấy mình cười nhiều hơn, an tâm và ấm áp khi ở bên anh. Cảm giác đó em không sao quên được! Anh dẫn em đi Vũng Tàu, Phan Thiết rồi Thác Giang Điền, đều là những nơi em thích vì em yêu biển. Khoảng thời gian đó thật hạnh phúc phải không anh? Em dần lớn lên bằng tình yêu thương của anh, bằng những kinh nghiệm sống mà anh từng trải.
Ta hiểu nhau nhiều hơn và những lần cãi nhau cũng tăng theo cấp số nhân... Chợt phát hiện ra mình có quá nhiều điều khác biệt! Ta cũng dần xa nhau, khoảng cách mỗi lúc một lớn. Em nhận ra anh gia trưởng, nóng nảy như ông cụ non, hay la em dù chỉ là chuyện nhỏ. Khi em làm không vừa ý một điều gì thì suốt đoạn đường chỉ 1 người nói, còn 1 người nghe, những dự định đi chơi không còn hào hứng nữa. Anh muốn em phải làm theo những điều anh cho là đúng, những sở thích của em cũng được thay thế bởi anh. Anh không còn chia sẻ những điều thầm kín trong lòng em, không còn lắng nghe và an ủi mà em chỉ nhận từ anh sự trách móc.
Em biết những điều đó chỉ vì anh muốn tốt cho em, nhưng em không muốn anh quyết định mọi thứ thay em vì em cũng muốn tự lập, em đã lớn và sẽ chịu trách nhiệm về những chuyện em làm! Từ khi quen anh, bạn bè của em cũng không còn nữa vì theo anh, ở vị trí hiện tại của em những mối quan hệ khác là không cần thiết. Anh ghen tuông vì điều ấy, em trở nên lo sợ rồi cố giấu anh nhiều chuyện, vì em ham chơi, cũng muốn vui vẻ cùng bè bạn. Em nghĩ, anh cũng có thể, sao lại cấm em? Rồi niềm tin trong anh cũng dần vơi đi vì lần nào em nói sai sự thật, anh cũng phát hiện ra. Lúc ấy, em như con chim trong lồng khao khát tự do. Em thấy mệt mỏi và có lúc muốn dừng lại, vì em sống âm thầm như 1 cái bóng bên anh, chịu đựng!
Và rồi, em muốn thoát ra khỏi sự bao bọc ấy nên đã đòi chia tay, nhưng lòng vẫn còn yêu anh nên khi thấy anh đau khổ, em không đành. Anh nói là sẽ thay đổi vì em, vì tình yêu anh dành cho em quá lớn, anh không thể sống thiếu em và mình sẽ làm lại từ đầu. Em yếu lòng nên nhiều lần như vậy đã diễn ra. Anh chỉ cố gắng 1 thời gian đầu, rồi đâu lại vào đấy! Em không còn cảm giác nữa vì có những phút xao lòng khi người khác cho em những điều mà anh không có, em so sánh anh với họ.
Những lời yêu thương ngày nào giờ chỉ là quá khứ với anh. Em đau khổ đến tuyệt vọng, những tháng ngày đó sao cứ kéo dài mãi đến tận bây giờ. Nghe anh bị tai nạn, em đang làm mà đứng ngồi không yên, trông cho mau hết giờ để chạy tới xem anh thế nào dù đã 9h tối. Em lo lắng thế nào anh biết không? Đi siêu thị mua 1 ít đồ mà đầu em cứ rối lên, chẳng biết mua gì nữa, hy vọng là đủ những thứ anh cần. Em về thì trời mưa cũng tầm tã, không biết đâu là mưa, đâu là nước mắt... Mà anh thì cứ dửng dưng... Nhiều lần, em điện thoại mà anh không bắt máy, biết anh đang bên người khác, em cứ mãi ngồi bên cái điện thoại mà lòng không yên, anh thậm chí khóa máy, thật khuya mới nhắn cho em 1 câu "anh đi công việc", có bao giờ anh như thế với em đâu, anh đâu biết em mất ngủ để đợi anh về, để biết là anh vẫn bình yên!
Em vẫn tự trách mình sao không giữ tình yêu của những ngày tươi đẹp, giờ đây em cố làm mọi chuyện để anh quay về, nhưng mỗi lần gặp nhau, anh đều lạnh lùng, nói những lời mỉa mai, anh nhìn em với những lỗi lầm trong quá khứ thì làm sao em không đau? Em không buồn? Đêm, em không thể làm chủ cảm xúc của mình, nấc lên như 1 đứa trẻ đòi kẹo. Thế nhưng em vẫn đợi, 3 năm rồi... những kỉ niệm vẫn tràn ngập tim em, hàng ngày hình ảnh anh vẫn ngự trị như anh ngày ấy, yêu thương và lo lắng cho em từng chút như trẻ con.
Em thèm được anh la mắng, thèm được trong vòng tay anh, thèm được gọi anh 1 tiếng "oxy" quen thuộc, thèm được đi lại những nơi ngày xưa mà em và anh đều thấy chán, thèm sống lại khoảng thời gian hạnh phúc vô bờ... và nhiều nữa! Anh nói là sẽ cho tình yêu của mình 1 cơ hội mà, nhưng sao thái độ anh ngược lại? Anh đừng bao giờ xa em lần nữa nhé vì em vẫn còn yêu anh như ngày nào, yêu mãi, vì em cũng không thể sống thiếu anh như anh đã từng nói với em. Cảm xúc của hai ta giống nhau, nhưng lại không cùng thời điểm. Tình yêu như trò cút bắt vậy, nhưng em vẫn hy vọng sẽ bắt được anh!
st
Ta hiểu nhau nhiều hơn và những lần cãi nhau cũng tăng theo cấp số nhân... Chợt phát hiện ra mình có quá nhiều điều khác biệt! Ta cũng dần xa nhau, khoảng cách mỗi lúc một lớn. Em nhận ra anh gia trưởng, nóng nảy như ông cụ non, hay la em dù chỉ là chuyện nhỏ. Khi em làm không vừa ý một điều gì thì suốt đoạn đường chỉ 1 người nói, còn 1 người nghe, những dự định đi chơi không còn hào hứng nữa. Anh muốn em phải làm theo những điều anh cho là đúng, những sở thích của em cũng được thay thế bởi anh. Anh không còn chia sẻ những điều thầm kín trong lòng em, không còn lắng nghe và an ủi mà em chỉ nhận từ anh sự trách móc.
Em biết những điều đó chỉ vì anh muốn tốt cho em, nhưng em không muốn anh quyết định mọi thứ thay em vì em cũng muốn tự lập, em đã lớn và sẽ chịu trách nhiệm về những chuyện em làm! Từ khi quen anh, bạn bè của em cũng không còn nữa vì theo anh, ở vị trí hiện tại của em những mối quan hệ khác là không cần thiết. Anh ghen tuông vì điều ấy, em trở nên lo sợ rồi cố giấu anh nhiều chuyện, vì em ham chơi, cũng muốn vui vẻ cùng bè bạn. Em nghĩ, anh cũng có thể, sao lại cấm em? Rồi niềm tin trong anh cũng dần vơi đi vì lần nào em nói sai sự thật, anh cũng phát hiện ra. Lúc ấy, em như con chim trong lồng khao khát tự do. Em thấy mệt mỏi và có lúc muốn dừng lại, vì em sống âm thầm như 1 cái bóng bên anh, chịu đựng!
Và rồi, em muốn thoát ra khỏi sự bao bọc ấy nên đã đòi chia tay, nhưng lòng vẫn còn yêu anh nên khi thấy anh đau khổ, em không đành. Anh nói là sẽ thay đổi vì em, vì tình yêu anh dành cho em quá lớn, anh không thể sống thiếu em và mình sẽ làm lại từ đầu. Em yếu lòng nên nhiều lần như vậy đã diễn ra. Anh chỉ cố gắng 1 thời gian đầu, rồi đâu lại vào đấy! Em không còn cảm giác nữa vì có những phút xao lòng khi người khác cho em những điều mà anh không có, em so sánh anh với họ.
Tình yêu như trò cút bắt vậy, nhưng em vẫn hy vọng sẽ bắt được anh!
Một lần anh hẹn gặp, anh nói nhớ em không chịu được và không thể đợi đến khi tóc em dài. Ngỡ là đã quên anh, nhưng sao những cảm giác yêu thương trong em lại trỗi dậy và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Em biết thời gian cũng làm anh mất dần đi tình yêu và thay thế bằng những mối quan hệ ngoài em. Nó làm em đau đớn khi phát hiện ra anh có nhiều sự quan tâm khác! Sau ngày ấy, anh khác hẳn và trốn tránh em. Em nhớ anh da diết, muốn gặp anh rồi ôm anh vào lòng thật chặt, không để anh xa em nữa. Rồi em đã làm được, nhưng anh vẫn xa, xa mãi. Phía trước em là 1 nơi tăm tối, là 1 khoảng không vô tận khi nghe chính người mình yêu thương nhất nói đã hết cảm giác với em, anh thừa nhận rằng anh không còn như trước, anh đã thay đổi...Những lời yêu thương ngày nào giờ chỉ là quá khứ với anh. Em đau khổ đến tuyệt vọng, những tháng ngày đó sao cứ kéo dài mãi đến tận bây giờ. Nghe anh bị tai nạn, em đang làm mà đứng ngồi không yên, trông cho mau hết giờ để chạy tới xem anh thế nào dù đã 9h tối. Em lo lắng thế nào anh biết không? Đi siêu thị mua 1 ít đồ mà đầu em cứ rối lên, chẳng biết mua gì nữa, hy vọng là đủ những thứ anh cần. Em về thì trời mưa cũng tầm tã, không biết đâu là mưa, đâu là nước mắt... Mà anh thì cứ dửng dưng... Nhiều lần, em điện thoại mà anh không bắt máy, biết anh đang bên người khác, em cứ mãi ngồi bên cái điện thoại mà lòng không yên, anh thậm chí khóa máy, thật khuya mới nhắn cho em 1 câu "anh đi công việc", có bao giờ anh như thế với em đâu, anh đâu biết em mất ngủ để đợi anh về, để biết là anh vẫn bình yên!
Em vẫn tự trách mình sao không giữ tình yêu của những ngày tươi đẹp, giờ đây em cố làm mọi chuyện để anh quay về, nhưng mỗi lần gặp nhau, anh đều lạnh lùng, nói những lời mỉa mai, anh nhìn em với những lỗi lầm trong quá khứ thì làm sao em không đau? Em không buồn? Đêm, em không thể làm chủ cảm xúc của mình, nấc lên như 1 đứa trẻ đòi kẹo. Thế nhưng em vẫn đợi, 3 năm rồi... những kỉ niệm vẫn tràn ngập tim em, hàng ngày hình ảnh anh vẫn ngự trị như anh ngày ấy, yêu thương và lo lắng cho em từng chút như trẻ con.
Em thèm được anh la mắng, thèm được trong vòng tay anh, thèm được gọi anh 1 tiếng "oxy" quen thuộc, thèm được đi lại những nơi ngày xưa mà em và anh đều thấy chán, thèm sống lại khoảng thời gian hạnh phúc vô bờ... và nhiều nữa! Anh nói là sẽ cho tình yêu của mình 1 cơ hội mà, nhưng sao thái độ anh ngược lại? Anh đừng bao giờ xa em lần nữa nhé vì em vẫn còn yêu anh như ngày nào, yêu mãi, vì em cũng không thể sống thiếu anh như anh đã từng nói với em. Cảm xúc của hai ta giống nhau, nhưng lại không cùng thời điểm. Tình yêu như trò cút bắt vậy, nhưng em vẫn hy vọng sẽ bắt được anh!
st