Nguyễn Ngọc Bảo Ân
New member
- Xu
- 0
....Người phụ nữ đó bỗng lại gần ba cậu ôm chầm lấy ông, ông cũng ôm lại và trào nước mắt, ông nói:'' Cuối cùng em cũng đã trở về, em đã dữ đúng lời hưá cuả mình, anh nhớ và yêu em rất nhiều!''. Bất chợt người phụ nữ đó quay sang cậu, thấy cậu đang đứng ngẩn ra đó vẻ mặt khó hiểu, bà lại gần rồi nắm tay cậu nói:'' Mẹ đã về rồi, mẹ là mẹ cuả con.'' ,rồi kể tất cả mọi chuyện cho cậu nghe. Bà nghĩ rằng cậu sẽ chạy lại ôm bà và cất tiếng gọi bà là mẹ. Nhưng không, cậu hất tay bà ra một cách lạnh lùng, cậu thét:'' Bà không phải mẹ tôi, tôi không có mẹ và cũng không cần bà ta suất hiện trong cuộc sống cuả tôi, tôi hận bà ta, bỏ tôi mười lăm năm nay giờ quay lại chỉ cần một câu truyện bà nghĩ tôi tin sao.'' Rồi cậu chạy đi trước sự ngạc nhiên cuả bà. Bà khóc nước mắt cuả bà hoà lẫn với sự đau dớn với nỗi nhớ nhung con cùng một sự thất phũ phàng- con bà ghét bà thâm chí là rất hận bà nưã. Ba cậu lại gần nắm lấy tay bà an ủi:'' Thôi em đừng khóc nưã, con nó còn nhỏ, rồi nó sẽ hiểu tình yêu cuả em dành cho nó nhường nào, và em đã hi sinh vì nó ra sao. Nó đã vắng bóng người mẹ mấy chục năm nay, giờ cái tâm thức về tình yêu cuả mẹ cũng đã phai mờ dần theo nỗi khát khao có mẹ. Hãy luôn bên con, em nhé! Rồi nó sẽ hiểu ra thôi''. Bà đứng dậy lau hết những gịot nước mắt đang làm nhoè đi đôi mắt bà, bà tự nhủ sẽ luôn bên con, bù đắp cho con:'' Mẹ sẽ làm gió ấm, ủ ấm trái tim con...luôn bên con, con trai ạ!''. Còn phần cậu, cậu chạy rồi cứ chạy, chạy khỏi cái cuôc sống này, chạy khỏi những suy nghĩ lớn dần trong đầu cậu đầu cậu. Đến mãi khuya, thì một cuộc đấu tranh tư tưởng diễn ra trong đầu cậu. Một phần cậu muốn về vì lo cho ba thức khuya đi mình, một phần không muốn về vì sợ phải chạm mặt bà ta. Nhưng rôì cậu quyết định về vì nghĩ rằng đã khuya nên sẽ không phiền cậu. Vưà bước vào nhà cậu đã thấy bà, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng, bà định chạy lại chỗ cậu nhưng một thứ gì đó đã cản bà lại, bà chỉ đứng đó nhìn con thôi. Cậu bước qua bà, ném cho bà một cái nhìn lạnh lùng rồi đi thẳng lên phòng. Bà đứng đó nhìn con, tim bà quặn thắt.....Suốt những ngày sau, bà luôn cố bên con, dành cho con tình thương cuả một người mẹ. Nhưng tất cả những gì bà nhận được chỉ vẫn là cái nhìn lạnh lùng và những lời sua đuổi, tránh né.
Một ngày chủ nhật đẹp trời cũng là ngàu sinh nhật cuả cậu, bà dậy từ rất sớm chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo và tự tay làm bánh cho con mình. Bất chợt, bà nở một nụ cười, bà cuời thật đẹp, bà cảm thấy rất hạnh phúc vì đây là sinh nhật đầu tiên bà đuợc bên con. Tối cậu đi học về, thấy đèn điện tối om cậu cất tiếng gọi ba rồi bật đèn, thì cậu thấy bà và ba cậu đang cầm chiếc bánh và hát bài hát chúc mừng mang tên cậu. Cậu cảm thấy thật xúc động vì chính cậu cũng không nhớ ngày sinh nhật được tổ chức gần đây là bao giờ nưã. Cậu chạy lại ôm lấy ba và nói:'' Con cảm ơn ba, con yêu ba.'' . Ba cậu cười nói:'' Bưã tiệc này không phải do ba tổ chức cho con đâu, ba không thể cướp công mẹ con vậy được.''. Cậu đưa ánh nhìn bà, đôi mắt có chút sao động nhưng rồi quay sang chỗ khác ngay, cậu không ghét mẹ chỉ là sự thiếu vắng cuả mẹ đã làm băng giá trái tim cậu mà thôi. Bà lại gần đút cho cậu một miếng bánh, cậu sua ra rồi nói:'' Tôi không ăn.'' Bà vẫn để đó chờ đợi con mình ăn. Cậu hất miếng bánh rồi bỏ ra ngoài. Bà đuổi theo mà cậu không hay biết. Cậu vưà đi vưà suy nghĩ, suy nghĩ về những gì bà làm cho cậu: bà đã chăm lo cho cậu từng cơn sốt, trắng đêm đợi cậu mỗi lần cậu bỏ nhà không về và luôn cho cậu những tình thương đặc biệt ấm áp... Đang suy nghĩ thì cậu bị đẩy mạnh ngã ra lề đường, cậu nghe tiếng va chạm mạnh, cậu hoà vào đám người đông đúc ấy và thấy bà đang nằm giữa vũng máu lênh láng. Cậu như không tỉnh táo cậu xô tất cả những người trươc mặt cậu rồi chạy đến chỗ bà. Cậu gào lên trong nước mắt, gào lên trong sự hối hận, cậu thét tên mẹ cậu ...Và đó cũng là lần đầu tiên cậu gọi bà được một tiếng ''Mẹ''!
....Ngày sinh nhật thứ hai mươi sáu cuả cậu, sau mười năm du học cậu lại cùng ăn sinh nhật cùng mẹ. Lần này không còn tiếng cãi vã, không còn sự lạnh lùng mà là những lời thủ thỉ bên ''nhà'' cuả mẹ. Còn họ nói gì thì không ai biết được.
Một làn gió ấm áp lướt qua nơi này....
-- Mẹ làm gió ấm, luôn bên con--
Một ngày chủ nhật đẹp trời cũng là ngàu sinh nhật cuả cậu, bà dậy từ rất sớm chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo và tự tay làm bánh cho con mình. Bất chợt, bà nở một nụ cười, bà cuời thật đẹp, bà cảm thấy rất hạnh phúc vì đây là sinh nhật đầu tiên bà đuợc bên con. Tối cậu đi học về, thấy đèn điện tối om cậu cất tiếng gọi ba rồi bật đèn, thì cậu thấy bà và ba cậu đang cầm chiếc bánh và hát bài hát chúc mừng mang tên cậu. Cậu cảm thấy thật xúc động vì chính cậu cũng không nhớ ngày sinh nhật được tổ chức gần đây là bao giờ nưã. Cậu chạy lại ôm lấy ba và nói:'' Con cảm ơn ba, con yêu ba.'' . Ba cậu cười nói:'' Bưã tiệc này không phải do ba tổ chức cho con đâu, ba không thể cướp công mẹ con vậy được.''. Cậu đưa ánh nhìn bà, đôi mắt có chút sao động nhưng rồi quay sang chỗ khác ngay, cậu không ghét mẹ chỉ là sự thiếu vắng cuả mẹ đã làm băng giá trái tim cậu mà thôi. Bà lại gần đút cho cậu một miếng bánh, cậu sua ra rồi nói:'' Tôi không ăn.'' Bà vẫn để đó chờ đợi con mình ăn. Cậu hất miếng bánh rồi bỏ ra ngoài. Bà đuổi theo mà cậu không hay biết. Cậu vưà đi vưà suy nghĩ, suy nghĩ về những gì bà làm cho cậu: bà đã chăm lo cho cậu từng cơn sốt, trắng đêm đợi cậu mỗi lần cậu bỏ nhà không về và luôn cho cậu những tình thương đặc biệt ấm áp... Đang suy nghĩ thì cậu bị đẩy mạnh ngã ra lề đường, cậu nghe tiếng va chạm mạnh, cậu hoà vào đám người đông đúc ấy và thấy bà đang nằm giữa vũng máu lênh láng. Cậu như không tỉnh táo cậu xô tất cả những người trươc mặt cậu rồi chạy đến chỗ bà. Cậu gào lên trong nước mắt, gào lên trong sự hối hận, cậu thét tên mẹ cậu ...Và đó cũng là lần đầu tiên cậu gọi bà được một tiếng ''Mẹ''!
....Ngày sinh nhật thứ hai mươi sáu cuả cậu, sau mười năm du học cậu lại cùng ăn sinh nhật cùng mẹ. Lần này không còn tiếng cãi vã, không còn sự lạnh lùng mà là những lời thủ thỉ bên ''nhà'' cuả mẹ. Còn họ nói gì thì không ai biết được.
Một làn gió ấm áp lướt qua nơi này....
-- Mẹ làm gió ấm, luôn bên con--
Sửa lần cuối: