Minh họa: Tuấn Anh
Trước ban mai, đất trời như đổi khác,
Mây chưa tan, nắng ấm đã vin cành,
Lộc mùa xuân thắp sáng mỗi đầu nhành,
Hạt sương tím long lanh như ngọc bích.
Sông trắng xóa phủ một làn khói mỏng,
Khói sương vương lãng đãng, mơ màng...
Cỏ hồi sinh hé lộ mầm xanh,
Đất thẫm đỏ màu phù sa mịn mát.
Chim trong bụi duối gai nhảy nhót,
Đua nhau ca những điệu trời cho.
Đồng mùa xuân gió mới điểm tô,
Lúa bén rễ, xanh ngần, mướt mải...
Đàn cò trắng giăng hàng bay chấp chới
Nghiêng cánh chao, sà xuống một dòng kênh...
***
Phía trong làng hương vị tết còn nguyên,Cờ ngũ sắc trên tường đình phấp phới.
Hội cờ tướng, mặt hoa cười tươi rói;
Trai thôn Đoài chen chúc ngắm hoa khôi.
Điệu ca trù, trống phách bỗng lên ngôi
Lời hát ngọt ngào, câu thơ dào dạt.
Đàn nhấn nhá, nhịp nhàng, buông bắt,
Khúc "Tầm Dương đưa khách" ngập ngừng.
Bên kia đồi, hội quan họ bâng khuâng...,
Liền chị gặp liền anh, nghiêng nón...
Lũ trẻ nhóc, chạy lên chạy xuống,
Tò mò chen, xem những trò vui.
Bắt trạch trong chum, anh ả sánh vai,
Trạch chẳng bắt, tay ôm lưng đến chặt...
Hai đô vật, vồng tay nổi bắp,
Ghì chặt nhau trong miếng khóa, miếng gồng...
Trước sân đình, người xúm đỏ, xúm đông,
Nghe nghệ sĩ nhân dân ngồi hát xẩm...
Thời hiện đại áo quần lòe loẹt lắm!
Mốt thời trang kín hở, khoe khoang...
Chỉ các cụ ông ưa nếp cũ lâu năm,
Vẫn quen lệ diện áo the, khăn đóng.
Ngày xuân, tết rộn ràng, đằm thắm,
Góc sân đình, đang thầm thì lứa - đôi...
Hoàng hôn buông thắp sáng dải đồi,
Như muốn kéo ngày vui dài chút nữa!
Ngô Văn Phú - TNO