Kiểu tha thứ của vợ
- Hằng nào? Tôi thật thà hỏi lại. Vì thật sự không thể nhớ ra.
Làm như không tin điều tôi nói, vợ tôi trề môi, trợn mắt:
- Đừng có giả vờ. Hằng cave chứ Hằng nào nữa. Nghe đâu nó bị sida hay sao ấy, dạo này người gầy rộc, hốc hác lắm. Nói ra điều này chắc có nhiều thằng lo sốt vó. Có gan ăn trộm, có gan chịu đòn. Chỉ tội cho vợ con. Trời ạ.
- Nhớ làm gì ba cái chuyện đã cũ rích cũ ri. Đúng là đàn bà.
- Đàn bà thì làm sao. Có tật thì giật mình.
- Nhưng chuyện đã qua từ lâu rồi.
- Lâu gì, bình cũ rượu mới. Ai biết ma ăn cỗ.
Biết nói qua nói lại rồi sẽ cãi nhau, không giải quyết được việc gì, tôi liền đứng dậy xách xe đi ra ngoài cho khuất mắt, khuất tai.
Đối với phụ nữ, tha thứ chỉ để tha thứ?
Chuyện xảy ra cũng đơn giản và lâu lắm rồi. Trong một lần vui vẻ với bạn bè ở quán nhậu Lan Anh trên đường Nguyễn Huệ. Tôi để ý đến một cô tiếp viên tên Hằng, có gương mặt dễ thương, làn da hơi đen nhưng rất có duyên.
Khi tiếp xúc, Hằng ăn nói rất cuốn hút. Là đàn ông ai chẳng có những phút giây vui vẻ bên ngoài. Nhưng rồi chuyện đã không dừng ở đó, Hằng gọi điện cho tôi mỗi ngày và tôi đã không thể thoát khỏi vòng vây của trò chơi tình ái. Tôi đã thậm thụt hẹn hò và đi lại với cô ta. Tôi bị bắt quả tang ngay tại chỗ khi đang ôm Hằng ngồi nhậu trong quán.
Bị vợ lôi về và chịu những trận sấm sét từ cô nàng. Vợ tôi khóc lóc một hai đòi ly dị. Van xin mãi, mời cả gia đình đến họp, cuối cùng tôi cũng được tha với lời hứa phải cạch đến già, không bao giờ tái phạm nữa.
Gần chục năm nay tôi là người đàn ông nghiêm chỉnh, đàng hoàng và chung thủy. Chuyện cũ tôi cũng chẳng còn nhớ gì nữa.
Cuộc sống gia đình cơ bản vẫn hạnh phúc, vui vẻ. Vợ tôi vẫn là người phụ nữ tôi yêu và đảm đang chiều chuộng chồng con hết mực. Chỉ có điều những gì tôi đã quên thì cô ấy vẫn nhớ. Mặc dù nói là sẽ tha thứ cho chồng tất cả, nhưng tôi có cảm giác là chưa bao giờ cô ấy quên chuyện cũ. Bởi bất cứ lúc nào, ở đâu, mỗi khi có điều gì làm cô ấy gợi nhớ, hay gặp chuyện bực mình không vừa ý với chồng là lập tức mọi chuyện lại tươi mới như cũ. Thậm chí khi vợ chồng vui vẻ, cô ấy làm như vô tình nhớ ra để đay nghiến, chì chiết tôi. Không ít lần tôi bị cụt hứng vì những pha như thế.
Như chim sợ cành cong, mỗi khi vợ chồng ngồi nói chuyện, hay có mặt bạn bè tôi luôn ở trong tâm trạng nơm nớp vì sợ cô ấy liên tưởng và nhắc lại chuyện cũ. Lúc nào tôi cũng phải chuẩn bị tinh thần phòng thủ để đánh bài chuồn.
Nhưng cũng còn điều may là vợ tôi bụng để ngoài da, nói cho hả hê rồi thôi. Không sâu cay, thâm thuý và trả thù tôi bằng nhiều cách như nhiều phụ nữ khác thường làm. Bởi vậy tức anh ách mà cứ phải cắn răng chịu đựng cho qua cơn thịnh nộ của vợ.
Có lần tôi đọc được ở đâu đó câu danh ngôn nói rằng: Đối với phụ nữ, tha thứ chỉ để tha thứ mà thôi. Tôi đã cười tỏ vẻ không tin: Làm gì có chuyện đó, phụ nữ là chúa nhẹ dạ, cả tin, chỉ cần nói ngọt vài câu là quên hết, tha thứ hết, chẳng nhớ gì đâu. Bây giờ, trải nghiệm cuộc sống, tôi mới hiểu suy nghĩ của mình là sai bét, là ấu trĩ vô cùng.
Theo TGPN