KÍ ỨC TUỔI HỌC TRÒ
Thời gian trôi nhanh quá,mới đó mà đã hơn gần 1 năm tôi rời xa ngôi trường cấp 3 của mình để bước chân vào cổng trường đại học với bao hoài bão và lạ lẫm.3 năm,khoảng thời gian tưởng chừng là dài nhưng thật ra lại rất ngắn.
Tôi còn nhớ,lúc tôi bước vào ngôi trường đó,tôi rất ghét và mệt mỏi,không muốn đi học,không muốn kết bạn và tôi đã từng ước rằng:"mong thời gian trôi thật nhanh!" bỡi lè lúc tôi còn học,đó chỉ là một ngôi trường bán công,1 ngôi trường mà đa số vì những trường hợp bất đắt dĩ mới vào.Thế nhưng,tất cả không giống như tôi tưởng tượng,mặc dù là một ngôi trường không có danh tiếng,nhưng thật sự tại đó đã dạy tôi rất nhiều điều bổ ích.Thầy cô,bạn bè,ai ai cũng hoà đồng và thân thiện.Lúc bước vào trường,tôi đã đặt một quyết tâm rất lớn là phải đậu Đại Học,tôi siêng năng học và chăm chỉ làm bài tập.Suốt 3 năm,tôi làm lớp trưởng.Đây cũng là lần đầu tiên tôi làm kể từ khi đi học đến giờ,thật sự đó là điều mà tôi cũng không ngờ đến.Việc được bầu làm ban cán sự lớp đã cho tôi nhiều bài học bổ ích,nó dạy cho tôi cách làm việc có tổ chức là như thế nào,cách quản lí,và quan trọng hơn hết đó là việc tôi sống có trách nhiệm hơn,tự tin hơn rất nhiều.Thầy cô ở trường là những giáo viên rất giỏi,họ luôn truyền đạt bài học rất tận tình cho học sinh của mình.Thường thì những người đó rất nghiêm khắc,đối với họ,học ra học,chơi ra chơi..Lúc đầu,khi những giáo viên đó bước vào lớp,tôi cảm giác mình rất không thoả mái,áp lực cứ đè nén lên người tôi..Nhưng sau một khoảng thời gian,chúng tôi lại rất thích được học với đội ngũ giáo viên đó.Tôi nhận ra rằng:học sinh chúng ta luôn nghĩ xấu về những thầy cô giáo nghiêm khắc,khó tính,nhưng khi các bạn đã kết thúc khoá học đó,các bạn mới nhận ra được rằng:đằng sau vẻ nghiêm khắc đó là một trái tim nhiệt huyết luôn sống vì học trò của mình,họ luôn muốn truyền đạt những kiến thức tốt nhất cho chúng ta.
Lớp tôi không giống như những lớp khác,khi học với nhau thì không đoàn kết,luôn luôn nghĩ xấu về nhau,do đó lớp luôn bị chia rẻ và không hoà đồng.Tuy vậy,khi chi tay,chúng tôi cảm thấy thật sự rất luyến tiếc,tôi tự đặt câu hỏi:"Tại sao lúc trước ta không đối xử với nhau tử tế hơn,ta không nhiệt tình và trách nhiệm hơn để rồi giờ không còn cơ hội để ta sửa chửa nữa"...Tôi không hiểu vì sao khi người ta mất đi một thứ gì đó,lúc đó người ta mới nhận ra thứ đó quan trọng như thế nào đối với mình.Phải chăng khi nó hiện hữu quanh ta nhiều quá,ta cảm thấy nó là đồ thừa,không quan tâm,hờ hững..Giống như không khí này vậy,ta hít thở nó mỗi ngày để rồi ta cảm thấy đó như là một điều tất yếu,sẽ luôn bên cạnh ta mãi mãi,vì thế ta không biết quý trong,không những thế ta còn phá hoại nó bằng cách gây ô nhiễm môi trường...Vì thế,tôi chỉ muốn nói với những bạn đang ngồi trên ghế nhà trường,hãy luôn quý trọng và nỗ lực hết mình,luôn quý trọng những khoảnh khắc ta ở bên nhau,luôn biết ý thức trước công việc của lớp,biết san sẻ công việc cho nhau bỡi lẽ:"Đó là việc không của riêng ai!".Riêng đối với những bạn đang học lớp 12,tôi muốn khuyên và nói với các bạn rằng:
Tuổi 18-đó là cái tuổi đệp nhất của một đời học sinh,do đó ta phải luôn biết quý trọng những gì mình đang có.
Tuổi 18,cái tuổi hoài bão,nhiệt huyết và đam mê,các bạn phải luôn suy nghĩ chín chắn trước những dự định trong con đường tương lai của mình,các bạn phải nỗ lực hết sức mình cho việc học,phải luôn tỉnh táo nên chọn ngành gì,trường gì cho thích hợp với chính bản thân mình.Đưa ra những tiêu chí,định hướng cụ thể bằng việc mình muốn những gì trong tương lai? và đâu là là trường và ngành mình đủ khả năng để vươn tới!
Tuổi 18,cái tuổi mộng mơ,hồn nhiên,và hay bị rung động.Đúng là không ai có thể ngăn cản bạn thích một người hay là yêu một ai đó,nhưng lúc này bạn hãy để lí lẽ đi trước con tim của mình nhé!Kiên định,tập trung cho tương lai của mình,bởi lẽ,khi đường sự nghiệp thành công,thì tình yêu lúc đó mới vững bền được!Bạn thử nghĩ xem,ba mẹ chúng ta,ai cũng không thích con mình yêu sớm vì sợ chúng ta sẽ xao lãng việc học...Vì thế chúng ta phải chứng minh cho ba mẹ mình thấy,họ đã sai bằng cách chúng ta phải học thật tốt cho ba mẹ vui lòng và gạt bỏ quan niệm sai lầm đó.
Tuổi 18,cũng là cái tuổi của sự bồng bột,luôn muốn thể hiện cái tôi của mình.Việc thể hiện bạn thân là điều không xấu,tuy nhiên bản thân ta phải luôn biết và ý thức được thể hiện như thế nào để người ta thích và tôn trọng,không phải là khinh thường.
Tôi chúc các bạn học sinh luôn luôn yêu đời,chăm ngoan,học giỏi.Chúc các bạn 12 sẽ đậu vào trường đại học mình yêu thích trong kì thi sắp tới ,cho dù là kết quả có được hay không thì các bạn hãy vui lên vì ta đã cố gắng hết sức mình,cơ hội luôn mỉm cười với những người lạc quan và hãy nhớ rằng:"Nơi nào có ý chí,nơi đó có con đường".
Họ và tên:Trần Thị Nhật Phương
SĐT:01262520672
Bút danh:NP
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: