Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Kí ức Dương Cầm!
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Dương Cầm" data-source="post: 88114" data-attributes="member: 132210"><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Nó bước vào trong lớp, chọn cho mình cái bàn cuối lớp. Vứt chiếc cặp xuống bàn, nó úp mặt lại và bắt đầu ngủ. Hắn cũng đã vào lớp, nhìn thấy nó nằm ngủ nên đuổi hết mọi người ra khỏi lớp để giữ sự im lặng cho nó. Hắn ngồi xuống bàn phía trên lặng lẽ quan sát nó ngủ.. Đã lâu lắm rồi hắn mới được ngắm nó kĩ như vậy kể từ ngày hôm đó. Nó vẫn vậy, vẫn xinh xắn nhưng cái nét tinh nghịch hồn nhiên lúc xưa đã thay bằng khuôn mặt lạnh lùng. Nó thay đổi nhiều quá, thay đổi đến mức hắn phải ngạc nhiên. Những ngày ở Mĩ hắn đã luôn âm thầm bảo vệ nó, những lúc nó ở bar hắn ko cho ai lại gần, lúc nó đi bão hắn cũng phóng xe đi theo.. Tất cả những gì hắn làm cũng chỉ để trả món nợ giùm ba hắn- người đàn ông phá vỡ hạnh phúc gia đình nó. Người khiến mẹ nó phải chết, khiến nó từ một đứa trẻ có cha mẹ mà trở thành trẻ mồ côi, khiến nó hằg ngày phải đối mặt với bao sợ hãi mỗi khi đêm về. Hắn muốn nói cho nó biết tất cả nhưng phải làm sao đây. Cái tên Trình Phong đối với nó bây giờ chỉ như một hạt cát nhỏ bé giữa đại dương bao la.. </span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Mẹ.. Mẹ.. đừng bỏ con.. Đừng..!</span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Nó đang gặp ác mộng cái giấc mơ đã theo nó suốt 5 năm qua. Bởi vậy nó ghét ngủ, và bar là một cách giúp nó quên đi được điều đó.. Hắn nhìn nó, lòng đau như cắt, nỗi đau mà nó chịu còn lớn hơn cả hắn, hắn mất cha- nó mất mẹ. Phải chăng hắn và nó sinh ra không dành cho nhau. Ôm nó vào lòng, hắn nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Những giọt nước mắt hiếm ai thấy được. Thấy có người ôm mình, nó cảm nhận được hơi thở quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ ( Bà này rắc rối thật ).. Nó vùng dậy, đẩy hắn ra và tát cho hắn một cái không thương tiếc ( Bà này thích tát trai ghê ) :</span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Cấm anh nói chuyện này với ai</span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Hắn không nói gì, người ngoài nhìn vào có thể nghĩ hắn bị câm nhưng thật sự hắn chưa bao giờ nói với người lạ quá năm câu. Sau một hồi im lặng hắn đành lên tiếng phá vỡ đi cái không gian ngột ngạt này :</span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Tuỳ cô </span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Nói rồi hắn quay lưng bước đi. Nó ở lại cảm thấy hơi có lỗi nhưng một đứa con gái đặt sự tự trọng lên hàng đầu thì làm sao có thể mở miệng ra xin lỗi hắn chứ. Nhìn hắn đi nó vừa cảm thấy tiếc vừa cảm thấy đau nhưng không rõ đó là cảm giác gì. Còn hắn, khi bước ra khỏi phòng thở phào một cách nhẹ nhõm vì nếu ở lại đó thêm một phút giây nào chắc hắn sẽ không kìm được lòng mình mà ôm chầm lấy nó quá.</span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: DarkGreen"> <span style="font-size: 15px">-</span> <strong> <span style="font-size: 15px">Thưa thiếu gia, tập đoàn Apple đã bắt đầu ra tay rồi, chúng ta nên làm gì- Tiếng của một tên cận vệ nói với hắn</span></strong></span></span><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: DarkGreen"> <span style="font-size: 15px">-</span> <strong> <span style="font-size: 15px">Cứ để xem ông ta làm gì, nhất định lão cáo già ấy phải trả giá – Vừa nói hắn vừa nắm chặt tay như muốn</span></strong></span></span><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Bóp chết một thứ gì đó..</span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Apple đã gây ra những gì mà hắn và nó đều muốn trả thù mọi nguời tiếp tục đón đọc nhé </span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Lúc hắn vừa ra cũng là lúc bà cô chủ nhiệm vừa vào. Bây giờ trong lớp mọi thành viên đều có chỗ ngồi trừ nó và hắn. </span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Đây là 2 thành viên mới của lớp mình. Đều ở Mĩ mới về mong các em giúp đỡ 2 bạn.</span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Khi thấy tụi nó vào lớp, bọn con gái thì rú lên ầm ĩ còn lũ con trai thì nằm ra liệt. Không khéo phòng y tế làm ăn ra quá.</span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: DarkGreen"> <span style="font-size: 15px">-</span> <strong> <span style="font-size: 15px">Chào. Tôi là Hoàng Khánh Đơn- Ngắn gọn, lạnh lùng đó là phong cách của nó. Nói rồi nó bước về phía cuối </span></strong></span></span><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">lớp.</span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: DarkGreen"> <span style="font-size: 15px">-</span> <strong> <span style="font-size: 15px">Trình Phong – Hắn cũng giới thiệu rồi bỏ về chỗ. Không biết trời xui đất khiến thế nào chỉ còn 1 cái bàn trống trong lớp nên tất nhiên chàng ngồi bên nàng ngồi bên. Thấy hắn nó có vẻ khó chịu nhưng nghĩ lại chuyện lúc sáng mình làm nên chỉ biết im lặng giả vờ không biết.</span></strong></span></span><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: DarkGreen"> <span style="font-size: 15px">-</span> <strong> <span style="font-size: 15px">Nè bạn ở Mĩ mới về hã ? – Cô bạn bàn trên quay xuống hỏi thăm nó</span></strong></span></span><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: DarkGreen"> <span style="font-size: 15px">-</span> <strong> <span style="font-size: 15px">Ừ.</span></strong></span></span><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: DarkGreen"> <span style="font-size: 15px">-</span> <strong> <span style="font-size: 15px">Bạn có vẻ ít nói nhỉ? Mình là Nguyên. Gọi mình là San cũng được- Cô bạn vui vẻ chìa tay ra bắt tay nó</span></strong></span></span><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Lâu lắm rồi mới có nguời muốn kết bạn với nó, hơi vui trong lòng nhưng ko muốn nguời khác thấy nụ cười của mình nên nó chỉ vỗ vai cô bạn rồi nói</span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Nice to meet you.. Bạn có thể gọi mình là Zun.</span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Hắn ngồi bên cạnh cũng rất bất ngờ vì theo suy đoán của hắn khi San nói vậy nó sẽ đáp lại “ Không mượn bạn quan tâm ” ( Ông này suy bụng ta ra bụng người ). Nhưng lần này nó lại cho hắn thêm một bất ngờ. Nó với hắn sao bây giờ xa vời quá. Những kí ức lúc xưa đã đi đâu mất rồi. Suốt 6 năm qua hắn đã sống một cuộc đời đầy rẫy nguy hiểm nhưng chưa bao giờ hắn thấy đau như lúc này. Lúc bị người con gái mình yêu thương xem như chưa từng gặp mặt. Phải làm sao bây giờ phải làm sao để hắn có thể đưa nó về một thời ấu thơ hồn nhiên…</span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"> - Cả 2 người đều ở đây sao. Đi ăn ko – Ken ở đâu chạy vào cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn</span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"> Hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý còn Zun thì bị cô bạn tên San kia kéo đi.. Cả 4 đi xuống canteen trường nhưng mỗi người mang một tâm trạng khác nhau. San thì hào hứng, Ken vui vẻ , duy chỉ có hắn và nó là khó chịu.</span></span></strong></span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: DarkGreen"> <span style="font-size: 15px">-</span> <strong> <span style="font-size: 15px">Eo! Em có thấy lạnh không San? - Ken quay mặt sang hỏi San làm mặt cô nàng thoáng chốc ửng hồng</span></strong></span></span><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: DarkGreen"> <span style="font-size: 15px">-</span> <strong> <span style="font-size: 15px"> Sao lạnh ạ - San ngây thơ </span></strong></span></span><span style="color: DarkGreen"></span></p><p><span style="color: DarkGreen"></span><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: DarkGreen"> <span style="font-size: 15px">-</span> <strong> <span style="font-size: 15px">Thì đi gần 2 tảng băng di động nè – Nói rồi Ken phá lên cười, San hiểu ý nên quay sang nhìn 2 người bằng một ánh mắt gian trá hết sức. Còn nó với hắn bị Ken chơi một lố chỉ biết nhăn mặt cau có. Có lẽ đây là điểm chung duy nhất giữa 2 con người kia.</span></strong></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Dương Cầm, post: 88114, member: 132210"] [COLOR=DarkGreen][B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman]Nó bước vào trong lớp, chọn cho mình cái bàn cuối lớp. Vứt chiếc cặp xuống bàn, nó úp mặt lại và bắt đầu ngủ. Hắn cũng đã vào lớp, nhìn thấy nó nằm ngủ nên đuổi hết mọi người ra khỏi lớp để giữ sự im lặng cho nó. Hắn ngồi xuống bàn phía trên lặng lẽ quan sát nó ngủ.. Đã lâu lắm rồi hắn mới được ngắm nó kĩ như vậy kể từ ngày hôm đó. Nó vẫn vậy, vẫn xinh xắn nhưng cái nét tinh nghịch hồn nhiên lúc xưa đã thay bằng khuôn mặt lạnh lùng. Nó thay đổi nhiều quá, thay đổi đến mức hắn phải ngạc nhiên. Những ngày ở Mĩ hắn đã luôn âm thầm bảo vệ nó, những lúc nó ở bar hắn ko cho ai lại gần, lúc nó đi bão hắn cũng phóng xe đi theo.. Tất cả những gì hắn làm cũng chỉ để trả món nợ giùm ba hắn- người đàn ông phá vỡ hạnh phúc gia đình nó. Người khiến mẹ nó phải chết, khiến nó từ một đứa trẻ có cha mẹ mà trở thành trẻ mồ côi, khiến nó hằg ngày phải đối mặt với bao sợ hãi mỗi khi đêm về. Hắn muốn nói cho nó biết tất cả nhưng phải làm sao đây. Cái tên Trình Phong đối với nó bây giờ chỉ như một hạt cát nhỏ bé giữa đại dương bao la.. [/FONT][/SIZE][/B] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman] - Mẹ.. Mẹ.. đừng bỏ con.. Đừng..![/FONT][/SIZE][/B] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman]Nó đang gặp ác mộng cái giấc mơ đã theo nó suốt 5 năm qua. Bởi vậy nó ghét ngủ, và bar là một cách giúp nó quên đi được điều đó.. Hắn nhìn nó, lòng đau như cắt, nỗi đau mà nó chịu còn lớn hơn cả hắn, hắn mất cha- nó mất mẹ. Phải chăng hắn và nó sinh ra không dành cho nhau. Ôm nó vào lòng, hắn nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Những giọt nước mắt hiếm ai thấy được. Thấy có người ôm mình, nó cảm nhận được hơi thở quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ ( Bà này rắc rối thật ).. Nó vùng dậy, đẩy hắn ra và tát cho hắn một cái không thương tiếc ( Bà này thích tát trai ghê ) :[/FONT][/SIZE][/B] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman] - Cấm anh nói chuyện này với ai[/FONT][/SIZE][/B] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman]Hắn không nói gì, người ngoài nhìn vào có thể nghĩ hắn bị câm nhưng thật sự hắn chưa bao giờ nói với người lạ quá năm câu. Sau một hồi im lặng hắn đành lên tiếng phá vỡ đi cái không gian ngột ngạt này :[/FONT][/SIZE][/B] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman] - Tuỳ cô [/FONT][/SIZE][/B] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman]Nói rồi hắn quay lưng bước đi. Nó ở lại cảm thấy hơi có lỗi nhưng một đứa con gái đặt sự tự trọng lên hàng đầu thì làm sao có thể mở miệng ra xin lỗi hắn chứ. Nhìn hắn đi nó vừa cảm thấy tiếc vừa cảm thấy đau nhưng không rõ đó là cảm giác gì. Còn hắn, khi bước ra khỏi phòng thở phào một cách nhẹ nhõm vì nếu ở lại đó thêm một phút giây nào chắc hắn sẽ không kìm được lòng mình mà ôm chầm lấy nó quá.[/FONT][/SIZE][/B] [/COLOR][FONT=Times New Roman][COLOR=DarkGreen] [SIZE=4]-[/SIZE] [B] [SIZE=4]Thưa thiếu gia, tập đoàn Apple đã bắt đầu ra tay rồi, chúng ta nên làm gì- Tiếng của một tên cận vệ nói với hắn[/SIZE][/B][/COLOR][/FONT][COLOR=DarkGreen] [/COLOR][FONT=Times New Roman][COLOR=DarkGreen] [SIZE=4]-[/SIZE] [B] [SIZE=4]Cứ để xem ông ta làm gì, nhất định lão cáo già ấy phải trả giá – Vừa nói hắn vừa nắm chặt tay như muốn[/SIZE][/B][/COLOR][/FONT][COLOR=DarkGreen] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman]Bóp chết một thứ gì đó..[/FONT][/SIZE][/B] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman] Apple đã gây ra những gì mà hắn và nó đều muốn trả thù mọi nguời tiếp tục đón đọc nhé [/FONT][/SIZE][/B] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman] Lúc hắn vừa ra cũng là lúc bà cô chủ nhiệm vừa vào. Bây giờ trong lớp mọi thành viên đều có chỗ ngồi trừ nó và hắn. [/FONT][/SIZE][/B] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman] - Đây là 2 thành viên mới của lớp mình. Đều ở Mĩ mới về mong các em giúp đỡ 2 bạn.[/FONT][/SIZE][/B] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman]Khi thấy tụi nó vào lớp, bọn con gái thì rú lên ầm ĩ còn lũ con trai thì nằm ra liệt. Không khéo phòng y tế làm ăn ra quá.[/FONT][/SIZE][/B] [/COLOR][FONT=Times New Roman][COLOR=DarkGreen] [SIZE=4]-[/SIZE] [B] [SIZE=4]Chào. Tôi là Hoàng Khánh Đơn- Ngắn gọn, lạnh lùng đó là phong cách của nó. Nói rồi nó bước về phía cuối [/SIZE][/B][/COLOR][/FONT][COLOR=DarkGreen] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman]lớp.[/FONT][/SIZE][/B] [/COLOR][FONT=Times New Roman][COLOR=DarkGreen] [SIZE=4]-[/SIZE] [B] [SIZE=4]Trình Phong – Hắn cũng giới thiệu rồi bỏ về chỗ. Không biết trời xui đất khiến thế nào chỉ còn 1 cái bàn trống trong lớp nên tất nhiên chàng ngồi bên nàng ngồi bên. Thấy hắn nó có vẻ khó chịu nhưng nghĩ lại chuyện lúc sáng mình làm nên chỉ biết im lặng giả vờ không biết.[/SIZE][/B][/COLOR][/FONT][COLOR=DarkGreen] [/COLOR][FONT=Times New Roman][COLOR=DarkGreen] [SIZE=4]-[/SIZE] [B] [SIZE=4]Nè bạn ở Mĩ mới về hã ? – Cô bạn bàn trên quay xuống hỏi thăm nó[/SIZE][/B][/COLOR][/FONT][COLOR=DarkGreen] [/COLOR][FONT=Times New Roman][COLOR=DarkGreen] [SIZE=4]-[/SIZE] [B] [SIZE=4]Ừ.[/SIZE][/B][/COLOR][/FONT][COLOR=DarkGreen] [/COLOR][FONT=Times New Roman][COLOR=DarkGreen] [SIZE=4]-[/SIZE] [B] [SIZE=4]Bạn có vẻ ít nói nhỉ? Mình là Nguyên. Gọi mình là San cũng được- Cô bạn vui vẻ chìa tay ra bắt tay nó[/SIZE][/B][/COLOR][/FONT][COLOR=DarkGreen] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman]Lâu lắm rồi mới có nguời muốn kết bạn với nó, hơi vui trong lòng nhưng ko muốn nguời khác thấy nụ cười của mình nên nó chỉ vỗ vai cô bạn rồi nói[/FONT][/SIZE][/B] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman] - Nice to meet you.. Bạn có thể gọi mình là Zun.[/FONT][/SIZE][/B] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman]Hắn ngồi bên cạnh cũng rất bất ngờ vì theo suy đoán của hắn khi San nói vậy nó sẽ đáp lại “ Không mượn bạn quan tâm ” ( Ông này suy bụng ta ra bụng người ). Nhưng lần này nó lại cho hắn thêm một bất ngờ. Nó với hắn sao bây giờ xa vời quá. Những kí ức lúc xưa đã đi đâu mất rồi. Suốt 6 năm qua hắn đã sống một cuộc đời đầy rẫy nguy hiểm nhưng chưa bao giờ hắn thấy đau như lúc này. Lúc bị người con gái mình yêu thương xem như chưa từng gặp mặt. Phải làm sao bây giờ phải làm sao để hắn có thể đưa nó về một thời ấu thơ hồn nhiên…[/FONT][/SIZE][/B] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman] - Cả 2 người đều ở đây sao. Đi ăn ko – Ken ở đâu chạy vào cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn[/FONT][/SIZE][/B] [B] [SIZE=4][FONT=Times New Roman] Hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý còn Zun thì bị cô bạn tên San kia kéo đi.. Cả 4 đi xuống canteen trường nhưng mỗi người mang một tâm trạng khác nhau. San thì hào hứng, Ken vui vẻ , duy chỉ có hắn và nó là khó chịu.[/FONT][/SIZE][/B] [/COLOR][FONT=Times New Roman][COLOR=DarkGreen] [SIZE=4]-[/SIZE] [B] [SIZE=4]Eo! Em có thấy lạnh không San? - Ken quay mặt sang hỏi San làm mặt cô nàng thoáng chốc ửng hồng[/SIZE][/B][/COLOR][/FONT][COLOR=DarkGreen] [/COLOR][FONT=Times New Roman][COLOR=DarkGreen] [SIZE=4]-[/SIZE] [B] [SIZE=4] Sao lạnh ạ - San ngây thơ [/SIZE][/B][/COLOR][/FONT][COLOR=DarkGreen] [/COLOR][FONT=Times New Roman][COLOR=DarkGreen] [SIZE=4]-[/SIZE] [B] [SIZE=4]Thì đi gần 2 tảng băng di động nè – Nói rồi Ken phá lên cười, San hiểu ý nên quay sang nhìn 2 người bằng một ánh mắt gian trá hết sức. Còn nó với hắn bị Ken chơi một lố chỉ biết nhăn mặt cau có. Có lẽ đây là điểm chung duy nhất giữa 2 con người kia.[/SIZE][/B][/COLOR][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Kí ức Dương Cầm!
Top