KÍ ỨC DƯƠNG CẦM!
Nó- tiểu thư của tập đoàn Apple ( chém đại ) nhưng chẳng khác gì một play girl thực thụ. Cuộc sống của nó chỉ có rượu rượu và rượu. Nói đúng hơn nó dùng rượu thay cơm, đi bar thay đi học, đi bão thay đi bộ.. nhưng cho đến một ngày..:
- Zun, mày lại đây cho tao – Tiếng ba nó gắt lên
Nó lôi từng bước chân nặng nhọc vào ngôi nhà mà nó đã từng xem là thiên đường nhưng trong mắt nó bây giờ chỉ có thể là địa ngục.Nhìn người cha mình đã từng rất sùng bái với nửa con mắt nó đáp :
- Lại xem mắt à. Ông rãnh thì đi mà xem. Xin lỗi tôi không dư thời gian..
Nói rồi nó bỏ lên phòng để cho ông Tuấn ở lại với khuôn mặt đang nóng ran vì tức giận :
- Mẹ kiếp, Con với chả cái ngày chẳng giống ai
Nó đang lê người lên cầu thang một cách mệt mỏi nghe ba mình nói vậy nó chỉ cười nhạt rồi tiếp tục chinh phục cái cầu thang dài ngằng nghèo của ngôi biệt thự mà nó đang sống, vừa đi nó vừa rủa :
- Ông già rõ ki bo. Chơi gái thì không tiếc mà bỏ tiền ra bắt thang máy thì kêu ca…
Nhưng cái gì thế này trước mắt nó bây giờ chỉ là một cái phòng trống không.. Nó tức giận chạy xuống nhà tìm ông Tuấn vì nó nghĩ chỉ có ỗng chỉ có ỗng mới có thể đối xử với nó như vậy nhưng chiếc xe đưa ỗng đã đi mất.. Nó giận tím mặt, cắn chặt môi và trong miệng lẩm nhẩm một câu gì đó, hình như là :
- Ta sẽ giết chết kẻ đã làm việc này
Nó tìm quản gia :
- Ai cho phép mọi người vào phòng tôi
- Dạ thưa tiểu thư….. – Ông quản gia già run lẩy bẩy nói vì ổng hiểu khi nó tức giận thì không có gì là nó không thể làm kể cả giết người và một trong những điều nó cấm kị nhất là việc người khác vào phòng nó mà không xin phép.
- Có phải ông ta không..- Nó chỉ ra phía cánh cổng nơi chiếc xe vừa đi khuất, đôi mắt nó long sòng sọc..
- Dạ thưa tiểu thư, ông chủ bảo sẽ cho tiểu thư về Việt Nam sinh sống nên chúng tôi.. chúng tôi..
- Tôi hiểu rồi, thôi ông đi đi – Nó lắc đầu, cười khinh bỉ. “ Ông ta đã qua khinh thường mình, đừng tưởng đưa mình về Việt Nam thì cái công ty mà mẹ mình gây dựng suốt bấy năm qua sẽ thuộc về tay ông ta.. Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu..”
Nó thu xếp lại hành lí, cất những khung ảnh của mẹ nó vào vali rồi ra xe chạy thẳng mà không thèm quay đầu nhìn lại ngôi nhà nó đã sống suốt 16 năm qua một lần cuối.. Nó phóng xe với một tốc độ đủ làm người ta nhìn thấy một bóng trắng lướt qua nhưng ko biết rõ nó là thứ gì.. Nó ghé vào một cửa hàng hoa chọn một bó hoa quỳnh hoa mà mẹ nó thích nhất rồi chạy thẳng ra nghĩa trang nơi mẹ nó đang ở đó. Đứng trước mộ của một người có cái tên rất đẹp Dương Ánh Quỳnh nó đặt bó hoa vào đó rồi ngồi bên ngôi mộ nói với một giọng buồn bã:
- Mẹ à! Người đàn ông phụ bạc đó đã nhẫn tâm đuổi con ra khỏi ngôi nhà đó rồi.. Con sẽ về Việt Nam, sẽ về đó để tìm cách lấy lại công ty cho mẹ và ông, sẽ để cho ông ta phải nếm mùi đau khổ để ông ta hiểu rằng Ác giả tức có ác báo.. Mẹ ở lại đây một mình trong thời gian tới nhé, con đã gọi cho Zac rồi nó hứa sẽ ra thăm mộ mẹ hằng ngày. Mẹ hãy tin ở con, nhất định con gái mẹ sẽ làm được.. Con đi đây. Tạm biệt mẹ..!
Nó khẽ hôn lên khuôn mặt mẹ mình rồi vẫy tay tạm biệt phần mộ. Nó ra sân bay, đặt ngay một vé đi Việt Nam lúc bước vào phòng Check-in nó chỉ kịp nhìn lại nơi này rồi vội vã nói :
- Tạm biệt nhé New- York !
- Zun, mày lại đây cho tao – Tiếng ba nó gắt lên
Nó lôi từng bước chân nặng nhọc vào ngôi nhà mà nó đã từng xem là thiên đường nhưng trong mắt nó bây giờ chỉ có thể là địa ngục.Nhìn người cha mình đã từng rất sùng bái với nửa con mắt nó đáp :
- Lại xem mắt à. Ông rãnh thì đi mà xem. Xin lỗi tôi không dư thời gian..
Nói rồi nó bỏ lên phòng để cho ông Tuấn ở lại với khuôn mặt đang nóng ran vì tức giận :
- Mẹ kiếp, Con với chả cái ngày chẳng giống ai
Nó đang lê người lên cầu thang một cách mệt mỏi nghe ba mình nói vậy nó chỉ cười nhạt rồi tiếp tục chinh phục cái cầu thang dài ngằng nghèo của ngôi biệt thự mà nó đang sống, vừa đi nó vừa rủa :
- Ông già rõ ki bo. Chơi gái thì không tiếc mà bỏ tiền ra bắt thang máy thì kêu ca…
Nhưng cái gì thế này trước mắt nó bây giờ chỉ là một cái phòng trống không.. Nó tức giận chạy xuống nhà tìm ông Tuấn vì nó nghĩ chỉ có ỗng chỉ có ỗng mới có thể đối xử với nó như vậy nhưng chiếc xe đưa ỗng đã đi mất.. Nó giận tím mặt, cắn chặt môi và trong miệng lẩm nhẩm một câu gì đó, hình như là :
- Ta sẽ giết chết kẻ đã làm việc này
Nó tìm quản gia :
- Ai cho phép mọi người vào phòng tôi
- Dạ thưa tiểu thư….. – Ông quản gia già run lẩy bẩy nói vì ổng hiểu khi nó tức giận thì không có gì là nó không thể làm kể cả giết người và một trong những điều nó cấm kị nhất là việc người khác vào phòng nó mà không xin phép.
- Có phải ông ta không..- Nó chỉ ra phía cánh cổng nơi chiếc xe vừa đi khuất, đôi mắt nó long sòng sọc..
- Dạ thưa tiểu thư, ông chủ bảo sẽ cho tiểu thư về Việt Nam sinh sống nên chúng tôi.. chúng tôi..
- Tôi hiểu rồi, thôi ông đi đi – Nó lắc đầu, cười khinh bỉ. “ Ông ta đã qua khinh thường mình, đừng tưởng đưa mình về Việt Nam thì cái công ty mà mẹ mình gây dựng suốt bấy năm qua sẽ thuộc về tay ông ta.. Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu..”
Nó thu xếp lại hành lí, cất những khung ảnh của mẹ nó vào vali rồi ra xe chạy thẳng mà không thèm quay đầu nhìn lại ngôi nhà nó đã sống suốt 16 năm qua một lần cuối.. Nó phóng xe với một tốc độ đủ làm người ta nhìn thấy một bóng trắng lướt qua nhưng ko biết rõ nó là thứ gì.. Nó ghé vào một cửa hàng hoa chọn một bó hoa quỳnh hoa mà mẹ nó thích nhất rồi chạy thẳng ra nghĩa trang nơi mẹ nó đang ở đó. Đứng trước mộ của một người có cái tên rất đẹp Dương Ánh Quỳnh nó đặt bó hoa vào đó rồi ngồi bên ngôi mộ nói với một giọng buồn bã:
- Mẹ à! Người đàn ông phụ bạc đó đã nhẫn tâm đuổi con ra khỏi ngôi nhà đó rồi.. Con sẽ về Việt Nam, sẽ về đó để tìm cách lấy lại công ty cho mẹ và ông, sẽ để cho ông ta phải nếm mùi đau khổ để ông ta hiểu rằng Ác giả tức có ác báo.. Mẹ ở lại đây một mình trong thời gian tới nhé, con đã gọi cho Zac rồi nó hứa sẽ ra thăm mộ mẹ hằng ngày. Mẹ hãy tin ở con, nhất định con gái mẹ sẽ làm được.. Con đi đây. Tạm biệt mẹ..!
Nó khẽ hôn lên khuôn mặt mẹ mình rồi vẫy tay tạm biệt phần mộ. Nó ra sân bay, đặt ngay một vé đi Việt Nam lúc bước vào phòng Check-in nó chỉ kịp nhìn lại nơi này rồi vội vã nói :
- Tạm biệt nhé New- York !