• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Kí ức Dương Cầm!

Dương Cầm

New member
Xu
0
KÍ ỨC DƯƠNG CẦM!

Nó- tiểu thư của tập đoàn Apple ( chém đại ) nhưng chẳng khác gì một play girl thực thụ. Cuộc sống của nó chỉ có rượu rượu và rượu. Nói đúng hơn nó dùng rượu thay cơm, đi bar thay đi học, đi bão thay đi bộ.. nhưng cho đến một ngày..:
- Zun, mày lại đây cho tao – Tiếng ba nó gắt lên
Nó lôi từng bước chân nặng nhọc vào ngôi nhà mà nó đã từng xem là thiên đường nhưng trong mắt nó bây giờ chỉ có thể là địa ngục.Nhìn người cha mình đã từng rất sùng bái với nửa con mắt nó đáp :
- Lại xem mắt à. Ông rãnh thì đi mà xem. Xin lỗi tôi không dư thời gian..
Nói rồi nó bỏ lên phòng để cho ông Tuấn ở lại với khuôn mặt đang nóng ran vì tức giận :
- Mẹ kiếp, Con với chả cái ngày chẳng giống ai
Nó đang lê người lên cầu thang một cách mệt mỏi nghe ba mình nói vậy nó chỉ cười nhạt rồi tiếp tục chinh phục cái cầu thang dài ngằng nghèo của ngôi biệt thự mà nó đang sống, vừa đi nó vừa rủa :
- Ông già rõ ki bo. Chơi gái thì không tiếc mà bỏ tiền ra bắt thang máy thì kêu ca…
Nhưng cái gì thế này trước mắt nó bây giờ chỉ là một cái phòng trống không.. Nó tức giận chạy xuống nhà tìm ông Tuấn vì nó nghĩ chỉ có ỗng chỉ có ỗng mới có thể đối xử với nó như vậy nhưng chiếc xe đưa ỗng đã đi mất.. Nó giận tím mặt, cắn chặt môi và trong miệng lẩm nhẩm một câu gì đó, hình như là :
- Ta sẽ giết chết kẻ đã làm việc này
Nó tìm quản gia :
- Ai cho phép mọi người vào phòng tôi
- Dạ thưa tiểu thư….. – Ông quản gia già run lẩy bẩy nói vì ổng hiểu khi nó tức giận thì không có gì là nó không thể làm kể cả giết người và một trong những điều nó cấm kị nhất là việc người khác vào phòng nó mà không xin phép.
- Có phải ông ta không..- Nó chỉ ra phía cánh cổng nơi chiếc xe vừa đi khuất, đôi mắt nó long sòng sọc..
- Dạ thưa tiểu thư, ông chủ bảo sẽ cho tiểu thư về Việt Nam sinh sống nên chúng tôi.. chúng tôi..
- Tôi hiểu rồi, thôi ông đi đi – Nó lắc đầu, cười khinh bỉ. “ Ông ta đã qua khinh thường mình, đừng tưởng đưa mình về Việt Nam thì cái công ty mà mẹ mình gây dựng suốt bấy năm qua sẽ thuộc về tay ông ta.. Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu..”
Nó thu xếp lại hành lí, cất những khung ảnh của mẹ nó vào vali rồi ra xe chạy thẳng mà không thèm quay đầu nhìn lại ngôi nhà nó đã sống suốt 16 năm qua một lần cuối.. Nó phóng xe với một tốc độ đủ làm người ta nhìn thấy một bóng trắng lướt qua nhưng ko biết rõ nó là thứ gì.. Nó ghé vào một cửa hàng hoa chọn một bó hoa quỳnh hoa mà mẹ nó thích nhất rồi chạy thẳng ra nghĩa trang nơi mẹ nó đang ở đó. Đứng trước mộ của một người có cái tên rất đẹp Dương Ánh Quỳnh nó đặt bó hoa vào đó rồi ngồi bên ngôi mộ nói với một giọng buồn bã:
- Mẹ à! Người đàn ông phụ bạc đó đã nhẫn tâm đuổi con ra khỏi ngôi nhà đó rồi.. Con sẽ về Việt Nam, sẽ về đó để tìm cách lấy lại công ty cho mẹ và ông, sẽ để cho ông ta phải nếm mùi đau khổ để ông ta hiểu rằng Ác giả tức có ác báo.. Mẹ ở lại đây một mình trong thời gian tới nhé, con đã gọi cho Zac rồi nó hứa sẽ ra thăm mộ mẹ hằng ngày. Mẹ hãy tin ở con, nhất định con gái mẹ sẽ làm được.. Con đi đây. Tạm biệt mẹ..!
Nó khẽ hôn lên khuôn mặt mẹ mình rồi vẫy tay tạm biệt phần mộ. Nó ra sân bay, đặt ngay một vé đi Việt Nam lúc bước vào phòng Check-in nó chỉ kịp nhìn lại nơi này rồi vội vã nói :
- Tạm biệt nhé New- York !
 
Tân Sơn Nhất Airport

Nó đang đứng chờ lấy hành lí tại phòng kiểm tra nhưng nó đâu hay biết rằng chính nơi này đã tạo ra cho nó biết bao nhiêu rắc rối.. Cầm trên tay ly cafê vừa mua nó đang loay hoay dò bản đồ vì đây chỉ là lần thứ 2 nó sang Việt Nam dù đây là quê hương của mẹ nó.

- Bốp. Nó vừa va vào thứ gì đó chính xác là vậy nhưng than ôi ly cafê nó cầm trên tay đã dính hết vào người lạ mặt đó.. Nó quay mặt lên nhìn định nói câu xin lỗi nhưng nó đã cứng họng vì người đứng trước mặt nó đây là một anh chàng hết sức handsome nhưng không phải vì vậy mà nó bị lôi cuốn thứ mà nó đang nhìn là đôi mắt của anh chàng kia- một đôi mắt dường như đối với nó rất quen thuộc.. Nó đang cố nhớ lại nhưng càng nhớ đầu nó càng đau cho đến khi anh chàng kia đưa nó về thực tại :
- Khốn kiếp.. Vừa về đã gặp xui xẻo.- Rồi anh ta nhìn vào mặt nó mà nói “ Biến ngay lập tức khi tôi bắt cô liếm hết café trên áo ”. Mấy tên cạnh vệ đứng cạnh anh ta trố mắt ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên anh ta đối xử với người khác một cách “nhẹ nhàng” như vậy ( Nhẹ nhàng thật ).. Nhưng đối với nó đây là một sự sỉ nhục rất lớn vì lần đầu tiên có người dám nói với nó bằng cái giọng như vậy.. Cho dù ở đâu thì nó vẫn là Zun- một đứa con gái sống không có cảm xúc ( trừ những lúc bên mẹ ) và khi ở Mĩ nó đã được mọi người ưu ái đặt cho cái tên rất đậm chất tàn nhẫn : Z-Del ( Viết tắt của từ Zun- Devil).. Vậy mà khi nó về Việt Nam lại có người dám đối xử với như vậy hỏi thử làm sao không tức :

- Nè anh kia nếu tôi sai thì tôi xin lỗi chứ không cần anh phải ra lệnh vậy đâu. Muốn tôi biến à được thôi nhưng nhớ rõ cái tên Z-Del nhé. Nhất định anh sẽ phải hối hận vì câu nói của anh.. – Nói xong nó cho anh chàng kia một tát rồi đi thẳng ra cổng.

Còn anh chàng kia khỏi phải nói.. Trố mắt ra nhìn nó. Còn bọn vệ sĩ chỉ biết nhìn cô gái vừa đi khuất bằng một đôi mắt khâm phục vì đây là lần đâu tiên có người dám đối xử với cậu chủ Trình Phong như vậy.. Hắn cũng không thấy làm lạ lắm vì hắn cũng đã từng sống ở New-York cũng từng là Ông Hoàng của thế giới đêm nên tất nhiên cái tên Z-Del đối với hắn không có gì là xa lạ cả nhưng chỉ có 1 điều làm hắn ngạc nhiên là “ Tại sao nó lại trở về Việt Nam ”.. Nhưng dòng suy nghĩ ấy đã bị cắt ngang bởi :

- Về rồi à !
Nhưng hắn không trả lời chỉ khẽ gật đầu vì đây vốn là tính cách thật của hắn : Lạnh lùng, Nhẫn tâm, Chỉ biết nhìn đời bằng con mắt khinh bỉ.. ( Ông này kiêu thật )… Bởi vì hắn sinh ra đã được định sẵn là người thừa kế của tập đoàn Trình Dương, mà đã là người như vậy thì hắn không có quyền được tự do yêu đương cũng như kết bạn.. Cuộc đời của hắn chỉ nhuộm đầy màu đỏ của thương trường khốc liệt cũng như màu máu của thế giới ngầm..

- Này ở bên đó lâu quá nên quên hết tiếng mẹ đẻ rồi hã..?
- Không chỉ đang tập trung chuyên môn thôi, mà Ken đâu sao ra đây mình vậy- Bây giờ hắn mới quay về với thực tại
- Thằng Ken nó bận đi với ghẹ rồi chỉ có mỗi thằng Vic này đi đón mày thôi được không chiến hữu- Nói rồi Vic vỗ vai hắn lôi đi xồng xộc…

Quay lại với nó, khi ra khỏi sân bay nó đang vội vã đi tìm nhà trọ rồi cả trường học nên quên bẵng đi việc lúc nãy mình làm ( Bà này đãng trí thật )… Đi suốt nửa ngày cuối cùng nó cũng tìm được một ngôi nhà nhỏ nhỏ xinh xinh… Với số tiền mẹ để lại trước lúc ra đi cũng đủ để nó sống một cuộc đời sung sướng cho đến chết mà không cần làm gì nhưng nó không muốn chi tiêu nhiều cho những việc không cần thiết vì bây giờ nó đang cần tiền để Trả Thù. Mãi lo suy nghĩ nó thiếp ngủ đi chắc có lẽ vì ngày hôm nay là một ngày rất mệt mỏi vì chưa bao giờ giấc ngủ đến với nó sớm như vậy..

Tại phòng hắn

- Điều tra ngay cho tôi nơi ở và học của người này..- Nói rồi hắn đưa hình nó cho tên quản gia

Ông ta chỉ biết gật đầu nhưng trong lòng cũng lấy làm mừng vì đây là lần đầu tiên hắn quan tâm đến người khác và người nó lại là con gái..

Đợi ông quản gia ra khỏi phòng, hắn mở điện thoại, gọi cho Ken :

- Anô, Ken đẹp trai nghe
- Bỏ ngay cái câu đó đi trước khi tao đập vỡ điện thoại mày đấy- Hắn đùa với Ken
- Nóng vậy anh bạn chuyện gì cũng phải từ từ, mà có chuyện gì không?
- Z-Del vừa về Việt Nam đấy
Bên kia đầu dây im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng

- Zun về á.. Khi nào mà sao mày biết ?
- Tao mới gặp con nhỏ lúc sáng nay.. Nó lại còn cho tao ăn tát nữa chắc nó quên tao thật rồi mày ạ

Ken cừoi to rồi châm chọc hắn :

- Mày chịu để ý đến nó rồi à.. Thế là ta sắp có kịch hay để xem……….
Không đợi Ken nói hết câu hắn tắt máy vì hắn biết Ken sắp nói gì nhưng hắn không quan tâm, bây giờ hắn chỉ quan tâm đến lí do Zun về Việt Nam… Nghĩ mãi hắn cũng ngủ khò khò chắc tại mệt giống bà kia í
 
Sáng hôm sau, nó cố gắng dậy thật sớm để đi xe Bus đến trường.. Từ ngày qua đây nó đã ý thức hơn trong việc tiết kiệm tiền bạc hơn.. Miễn cưỡng bước lên chiếc xe bus chật chội, nó tìm cho mình một chỗ ngồi bên cửa sổ rồi gắn phone vào nghe nhạc.. Có lẽ lâu lắm rồi nó mới thấy bình yên như thế kể từ ngày mẹ nó ra đi.Thoáng chốc chiếc xe đã đến trước cổng trường Kings- một trong những ngôi trường nổi tiếng khắp thế giới.. Khi nó bước vào trường mọi cặp mắt như đổ dồn vào nó. Mái tóc màu vàng hung.. Da trắng hồng. Đôi môi nhỏ. Nói chung mọi người đều nhận xét nó đẹp từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng đáp lại ánh mắt thèm muốn của lũ con trai và ánh mắt ganh ghét của bọn con gái chỉ là cái nhìn fớt lờ lạnh lùng của nó. Bước về phía phòng hiệu trưởng, nó nghe một giọng nói rất quen phát ra từ căn phòng ấy.. Là Ken, nó ngạc nhiên vì không ngờ anh chàng cũng học trường này..
- Tớ đợi cậu quá lâu rồi đấy Zun
- Sao cậu biết tớ về Việt Nam.- Nó hỏi Ken một cách ngớ ngẩn.
Ken chỉ biết mỉm cười nhìn nó, cậu bước tới ôm nó nhẹ nhàng nhưng tuyệt nhiên đối với nó không cảm xúc vì 2 từ ấm áp đã chết trong lòng nó kể từ ngày định mệnh ấy.. Ken hiểu nên cậu cũng không buồn vì thật ra trong lòng cậu nó như một đứa em gái tội nghiệp cần được quan tâm và chăm sóc... Nó cứ nằm mãi trong vòng tay Ken khi có tiếng chân người bước vào.. Là hắn Trình Phong, trước lúc vào đây hắn đã thấy cảnh này nhưng im lặng chờ xem nó và Ken sẽ làm gì tiếp theo nhưng không hiểu tại sao một lòng đố kị lại nổi lên trong lòng hắn nên hắn đành trở thành kẻ phá đám :
- Trường học không phải là nơi ôm ấp đâu đấy
Cả 2 quay đầu nhìn lại, Ken phì cười vì tính trẻ con của thằng bạn. Còn nó khỏi phải nói, tự nhiên kẻ lạ mặt hôm qua xuất hiện nên nó hơi bất ngờ nhưng chưa được 5 giây nó đã chuyển sang nhìn hắn bằng đôi mắt hình viên đạn.. Hắn không nói lời nào chỉ lặng lẽ quan sát thái độ của nó. Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt và hầm hầm sát khí. Nhìn nhau mãi cũng chán nó quay sang nói với ông hiệu trưởng :
-Lớp tôi ở đâu ?
Tội nghiệp ông hiệu trưởng già nãy giờ chỉ biết trơ mắt ra nhìn tụi nó nên khi nó hỏi luống cuống trả lời :
- Tiểu thư sẽ học lớp 11A.. Lầu 3 dãy 14 ạ..! ( ông này lễ phép kinh )
- Sau này không phải xưng hô như vậy với tôi. Cứ xem tôi như những học sinh bình thường khác và ông nhớ nếu thông tin về tôi bị lộ thì ông về mua sẵn quan tài đi đấy..
Nó nghiến răng, ông hiệu trưởng già run cầm cập cứ 1 dạ 2 vâng. Nói rồi nó quay lưng đi nhưng không quên ghé vào tai hắn nói to chỉ đủ cho nó và hắn nghe : “ Đây chỉ mới là khởi đầu ”
Hắn im lặng nhìn nó đi trong lòng tự nhiên nhói đau, thì ra đối với nó hắn chỉ vậy thôi sai chỉ là kẻ thù thôi sao còn những kí ức ngày trước kia đi đâu mất rồi……
5 năm trước
- Anh Phong nè, sau này bé Zun lớn anh Phong lấy bé Zun nhé.. – Tiếng một con nhóc 11 tuổi vang lên trong trẻo
- Nhất định rồi nhất định anh Phong sẽ lấy Zun, sẽ đem ngọn gió mát đến cho Zun mỗi ngày nhá- Vâng câu nói đó là của hắn của Trình Phong đại thiếu gia nổi tiếng khắp thế giới với tài kinh doanh và sự tàn nhẫn của mình.. Còn vì sao nó quên mất đi hắn thì đọc những chặp sau sẽ hiểu
Nó bước vào trong lớp, chọn cho mình cái bàn cuối lớp. Vứt chiếc cặp xuống bàn, nó úp mặt lại và bắt đầu ngủ. Hắn cũng đã vào lớp, nhìn thấy nó nằm ngủ nên đuổi hết mọi người ra khỏi lớp để giữ sự im lặng cho nó. Hắn ngồi xuống bàn phía trên lặng lẽ quan sát nó ngủ.. Đã lâu lắm rồi hắn mới được ngắm nó kĩ như vậy kể từ ngày hôm đó. Nó vẫn vậy, vẫn xinh xắn nhưng cái nét tinh nghịch hồn nhiên lúc xưa đã thay bằng khuôn mặt lạnh lùng. Nó thay đổi nhiều quá, thay đổi đến mức hắn phải ngạc nhiên. Những ngày ở Mĩ hắn đã luôn âm thầm bảo vệ nó, những lúc nó ở bar hắn ko cho ai lại gần, lúc nó đi bão hắn cũng phóng xe đi theo.. Tất cả những gì hắn làm cũng chỉ để trả món nợ giùm ba hắn- người đàn ông phá vỡ hạnh phúc gia đình nó. Người khiến mẹ nó phải chết, khiến nó từ một đứa trẻ có cha mẹ mà trở thành trẻ mồ côi, khiến nó hằg ngày phải đối mặt với bao sợ hãi mỗi khi đêm về. Hắn muốn nói cho nó biết tất cả nhưng phải làm sao đây. Cái tên Trình Phong đối với nó bây giờ chỉ như một hạt cát nhỏ bé giữa đại dương bao la..
- Mẹ.. Mẹ.. đừng bỏ con.. Đừng..!
Nó đang gặp ác mộng cái giấc mơ đã theo nó suốt 5 năm qua. Bởi vậy nó ghét ngủ, và bar là một cách giúp nó quên đi được điều đó.. Hắn nhìn nó, lòng đau như cắt, nỗi đau mà nó chịu còn lớn hơn cả hắn, hắn mất cha- nó mất mẹ. Phải chăng hắn và nó sinh ra không dành cho nhau. Ôm nó vào lòng, hắn nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Những giọt nước mắt hiếm ai thấy được. Thấy có người ôm mình, nó cảm nhận được hơi thở quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ ( Bà này rắc rối thật ).. Nó vùng dậy, đẩy hắn ra và tát cho hắn một cái không thương tiếc ( Bà này thích tát trai ghê ) :
- Cấm anh nói chuyện này với ai
Hắn không nói gì, người ngoài nhìn vào có thể nghĩ hắn bị câm nhưng thật sự hắn chưa bao giờ nói với người lạ quá năm câu. Sau một hồi im lặng hắn đành lên tiếng phá vỡ đi cái không gian ngột ngạt này :
- Tuỳ cô
Nói rồi hắn quay lưng bước đi. Nó ở lại cảm thấy hơi có lỗi nhưng một đứa con gái đặt sự tự trọng lên hàng đầu thì làm sao có thể mở miệng ra xin lỗi hắn chứ. Nhìn hắn đi nó vừa cảm thấy tiếc vừa cảm thấy đau nhưng không rõ đó là cảm giác gì. Còn hắn, khi bước ra khỏi phòng thở phào một cách nhẹ nhõm vì nếu ở lại đó thêm một phút giây nào chắc hắn sẽ không kìm được lòng mình mà ôm chầm lấy nó quá.
- Thưa thiếu gia, tập đoàn Apple đã bắt đầu ra tay rồi, chúng ta nên làm gì- Tiếng của một tên cận vệ nói với hắn
- Cứ để xem ông ta làm gì, nhất định lão cáo già ấy phải trả giá – Vừa nói hắn vừa nắm chặt tay như muốn
Bóp chết một thứ gì đó..
 
Nó bước vào trong lớp, chọn cho mình cái bàn cuối lớp. Vứt chiếc cặp xuống bàn, nó úp mặt lại và bắt đầu ngủ. Hắn cũng đã vào lớp, nhìn thấy nó nằm ngủ nên đuổi hết mọi người ra khỏi lớp để giữ sự im lặng cho nó. Hắn ngồi xuống bàn phía trên lặng lẽ quan sát nó ngủ.. Đã lâu lắm rồi hắn mới được ngắm nó kĩ như vậy kể từ ngày hôm đó. Nó vẫn vậy, vẫn xinh xắn nhưng cái nét tinh nghịch hồn nhiên lúc xưa đã thay bằng khuôn mặt lạnh lùng. Nó thay đổi nhiều quá, thay đổi đến mức hắn phải ngạc nhiên. Những ngày ở Mĩ hắn đã luôn âm thầm bảo vệ nó, những lúc nó ở bar hắn ko cho ai lại gần, lúc nó đi bão hắn cũng phóng xe đi theo.. Tất cả những gì hắn làm cũng chỉ để trả món nợ giùm ba hắn- người đàn ông phá vỡ hạnh phúc gia đình nó. Người khiến mẹ nó phải chết, khiến nó từ một đứa trẻ có cha mẹ mà trở thành trẻ mồ côi, khiến nó hằg ngày phải đối mặt với bao sợ hãi mỗi khi đêm về. Hắn muốn nói cho nó biết tất cả nhưng phải làm sao đây. Cái tên Trình Phong đối với nó bây giờ chỉ như một hạt cát nhỏ bé giữa đại dương bao la..
- Mẹ.. Mẹ.. đừng bỏ con.. Đừng..!
Nó đang gặp ác mộng cái giấc mơ đã theo nó suốt 5 năm qua. Bởi vậy nó ghét ngủ, và bar là một cách giúp nó quên đi được điều đó.. Hắn nhìn nó, lòng đau như cắt, nỗi đau mà nó chịu còn lớn hơn cả hắn, hắn mất cha- nó mất mẹ. Phải chăng hắn và nó sinh ra không dành cho nhau. Ôm nó vào lòng, hắn nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Những giọt nước mắt hiếm ai thấy được. Thấy có người ôm mình, nó cảm nhận được hơi thở quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ ( Bà này rắc rối thật ).. Nó vùng dậy, đẩy hắn ra và tát cho hắn một cái không thương tiếc ( Bà này thích tát trai ghê ) :
- Cấm anh nói chuyện này với ai
Hắn không nói gì, người ngoài nhìn vào có thể nghĩ hắn bị câm nhưng thật sự hắn chưa bao giờ nói với người lạ quá năm câu. Sau một hồi im lặng hắn đành lên tiếng phá vỡ đi cái không gian ngột ngạt này :
- Tuỳ cô
Nói rồi hắn quay lưng bước đi. Nó ở lại cảm thấy hơi có lỗi nhưng một đứa con gái đặt sự tự trọng lên hàng đầu thì làm sao có thể mở miệng ra xin lỗi hắn chứ. Nhìn hắn đi nó vừa cảm thấy tiếc vừa cảm thấy đau nhưng không rõ đó là cảm giác gì. Còn hắn, khi bước ra khỏi phòng thở phào một cách nhẹ nhõm vì nếu ở lại đó thêm một phút giây nào chắc hắn sẽ không kìm được lòng mình mà ôm chầm lấy nó quá.
- Thưa thiếu gia, tập đoàn Apple đã bắt đầu ra tay rồi, chúng ta nên làm gì- Tiếng của một tên cận vệ nói với hắn
- Cứ để xem ông ta làm gì, nhất định lão cáo già ấy phải trả giá – Vừa nói hắn vừa nắm chặt tay như muốn
Bóp chết một thứ gì đó..
Apple đã gây ra những gì mà hắn và nó đều muốn trả thù mọi nguời tiếp tục đón đọc nhé
Lúc hắn vừa ra cũng là lúc bà cô chủ nhiệm vừa vào. Bây giờ trong lớp mọi thành viên đều có chỗ ngồi trừ nó và hắn.
- Đây là 2 thành viên mới của lớp mình. Đều ở Mĩ mới về mong các em giúp đỡ 2 bạn.
Khi thấy tụi nó vào lớp, bọn con gái thì rú lên ầm ĩ còn lũ con trai thì nằm ra liệt. Không khéo phòng y tế làm ăn ra quá.
- Chào. Tôi là Hoàng Khánh Đơn- Ngắn gọn, lạnh lùng đó là phong cách của nó. Nói rồi nó bước về phía cuối
lớp.
- Trình Phong – Hắn cũng giới thiệu rồi bỏ về chỗ. Không biết trời xui đất khiến thế nào chỉ còn 1 cái bàn trống trong lớp nên tất nhiên chàng ngồi bên nàng ngồi bên. Thấy hắn nó có vẻ khó chịu nhưng nghĩ lại chuyện lúc sáng mình làm nên chỉ biết im lặng giả vờ không biết.
- Nè bạn ở Mĩ mới về hã ? – Cô bạn bàn trên quay xuống hỏi thăm nó
- Ừ.
- Bạn có vẻ ít nói nhỉ? Mình là Nguyên. Gọi mình là San cũng được- Cô bạn vui vẻ chìa tay ra bắt tay nó
Lâu lắm rồi mới có nguời muốn kết bạn với nó, hơi vui trong lòng nhưng ko muốn nguời khác thấy nụ cười của mình nên nó chỉ vỗ vai cô bạn rồi nói
- Nice to meet you.. Bạn có thể gọi mình là Zun.
Hắn ngồi bên cạnh cũng rất bất ngờ vì theo suy đoán của hắn khi San nói vậy nó sẽ đáp lại “ Không mượn bạn quan tâm ” ( Ông này suy bụng ta ra bụng người ). Nhưng lần này nó lại cho hắn thêm một bất ngờ. Nó với hắn sao bây giờ xa vời quá. Những kí ức lúc xưa đã đi đâu mất rồi. Suốt 6 năm qua hắn đã sống một cuộc đời đầy rẫy nguy hiểm nhưng chưa bao giờ hắn thấy đau như lúc này. Lúc bị người con gái mình yêu thương xem như chưa từng gặp mặt. Phải làm sao bây giờ phải làm sao để hắn có thể đưa nó về một thời ấu thơ hồn nhiên…
- Cả 2 người đều ở đây sao. Đi ăn ko – Ken ở đâu chạy vào cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn
Hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý còn Zun thì bị cô bạn tên San kia kéo đi.. Cả 4 đi xuống canteen trường nhưng mỗi người mang một tâm trạng khác nhau. San thì hào hứng, Ken vui vẻ , duy chỉ có hắn và nó là khó chịu.
- Eo! Em có thấy lạnh không San? - Ken quay mặt sang hỏi San làm mặt cô nàng thoáng chốc ửng hồng
- Sao lạnh ạ - San ngây thơ
- Thì đi gần 2 tảng băng di động nè – Nói rồi Ken phá lên cười, San hiểu ý nên quay sang nhìn 2 người bằng một ánh mắt gian trá hết sức. Còn nó với hắn bị Ken chơi một lố chỉ biết nhăn mặt cau có. Có lẽ đây là điểm chung duy nhất giữa 2 con người kia.
 
Cho 2 coca chị ơi- Ken nói vọng vào với chị Thảo- Phong uống gì? Zun em dùng cam hay chanh?
– Cam- Cả 2 cùng đồng thanh, nó với hắn thoáng nhìn nhau những cũng trở về vị trí như ban đầu
– Chà nhìn vậy mà có cùng sở thích ha?- Ken nhìn 2 nguời rồi nở một nụ cười vô cùg đểu – Cho em thêm 2 cam nữa nha chị.
Thế là suốt buổi chỉ có Ken và San nói chuyện còn nó với hắn thì sống theo châm ngôn : Im lặng là vàng. Có đôi lúc nó liếc lên nhìn hắn. Đôi mắt này sao quen quá, nó đã gặp ở đâu rồi. Nhất định là vậy nhưng tại sao nó không thể nào nhận ra được. Rốt cuộc hắn là ai.??? Chợt hắn quay mặt lên bốn mắt nhìn nhau. Không biết là bao lâu nhưng duờng như đối với họ nó rất dài, kí ức- hiện tại- tương lai tất cả đều hiện diện lên 2 đôi mắt đó. Và lúc này trong đầu cả 2 đều có chung 1 suy nghĩ : Sao mình lại nhìn anh/cô ta Bụp! . Tiếng động đó đã đưa 2 người về thực tại, nó và hắn đều nhìn ra kẻ phá đám kia. Là Vic cậu ấy đang đánh một thằng nào đó hình như là lớp trên mà không phải là 10 thằng mới đúng
– Vic! Mày giải quyết được không ? Ken la lớn lên vào đám kia nơi Vic đang một mình chống chọi với đám kia. Cậu ta như một chú cừu non đừng giữa bầy sói khát máu, có lẽ người ta sẽ hình dung ra cảnh con cừu non đẫm máu quỵ xuống trong niềm hên hoan vui sướng của đám kia nhưng đấy chỉ là cổ tích còn hiện tại con cừu non hiền lành kia đang hạ gục từng tên một với tất cả những gì mình đã học được : 3 đẳng karate, nhất đẳng Judo ( Tác giả không am hiểu về võ thuật lắm nên bịa càng ). Chỉ trong vòng năm phút đám sói đã nằm gục mặt trên đất, tên đầu đàn mặt không còn giọt máu nhìn con cừu kia bằng một ánh mắt thơ ngây vô số tội.
– Biến- Vic bình thản đáp lại tên đầu đàn
Cả bọn kia chạy bán mạng, chỉ còn chú cừu non là bước lại đám bạn của mìh trog vinh quang.
– Tuyệt !- Ken vỗ vai thằng bạn rồi chắp tay ra vẻ thán phục
– Cứ quá khen. Mình có thể nhận bạn vào làm đệ tử số 1 của mình- Vic tự sướng rồi anh chàng nhìn vào quanh chợt đôi mắt ấy khựng lại khi đến chỗ Zun
– Đây là….
– Zun- em gái tao từ Mĩ mới về- Ken cướp lời ( Chắc ông này bị bệnh đơm )
– Rất hân hạnh được làm quen với cậu, tớ là Vũ- gọi là Vic cũng được- Vũ nhìn nó cười âu yếm mà không biết rằng có người đang nhìn cậu bằng đôi mắt toé lửa. Anh chàng chờ cái nắm tay chào hỏi của nó nhưng đáp lại là sự hờ hững vô điều kiện. Vic tỏ ra ngạc nhiên vì từ trước đến nay chưa một ai từ chối lời làm quen của cậu như vậy. Vì sao ư? Đơn giản là Vic sở hữu một khuôn mặt thiên thần, cậu là con trai duy nhất của tập đoàn Kings nổi tiếng nhất nhì Đông Nam Á về kinh doanh bất động sản. Thế mà lại có 1 cô gái xem lời nói của cậu như gió thoảng qua. Vic tỏ ra hào hứng với cô gái này. Cậu ta nhủ thầm : Nhất định tớ phải làm cậu thuộc về tớ.. Gọi một lon 7up, Vic kéo ghế ra ngồi cạnh nó rồi vui vẻ bắt chuyện nhưng kết quả vẫn là con số 0 tròn trĩnh dành cho cậu. Chỉ có hắn là tỏ ra bất an trước thái độ của Vic. Không phải hắn sợ mất nó điều hắn sợ là sự phản bội. Hắn sợ Vic sẽ phá vỡ lời thề vì Vic luôn là người muốn cái gì là lấy cho bằng được. Liệu sự lo lắng của hắn có thành sự thật không? Tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên. Cả bọn kéo nhau lên lớp trả lại sự yên tĩnh cho cái canteen. Suốt buổi học nó chỉ nghĩ đến việc làm sao để Apple thuộc về tay nó mà không hề để ý đến mọi người xung quanh. Hắn cũng vậy, cả buổi chỉ loay hoay với chiếc Laptop. Pà cô nhìn tụi nó đến phát bực nhưng chẳng dám nói gì vì chằng có ai muốn thử lửa có nóng không? Nó khẽ nhìn sang hắn, mái tóc màu cafê nhạt, đôi mắt rất sâu cộng thêm làn da trắng tự nhiên hắn chẳng khác gì tài tử Hàn Quốc có khi còn đẹp hơn ấy chứ. Nhưng tại sao hắn lại lạnh lùng đến vậy, tại sao nhìn hắn luôn nó luôn có cảm giác quen thuộc. Câu hỏi này đã lặp đi lặp lại trong đầu nó không biết bao nhiêu lần nhưng mãi vẫn không đc giải đáp. Biết nó nhìn mình, hắn chỉ im lặng chúi mặt chăm chăm vào chiếc laptop. Hắn rất sợ bắt gặp ánh mắt của nó, rất sợ. Hắn chỉ mong sao thời gian quay lại để hắn có thể ở bên nó lâu hơn, để có thể chăm soc lo lắng cho nó. “Ngày ấy.. Ngày ấy đâu rồi.. Cho tôi tìm lại..” Bất chợt câu hát đấy hiện lên trong đầu hắn làm hắn phì cười, dạo này hắn trẻ con thật lại còn hát hò lung tung nữa. Nhưng hắn đâu biết rằng nụ cười ấy đã làm tim của một người đập lỗi nhịp. Mặt nó thoáng đỏ quay đầu vội sang chỗ khác nó tự trấn an mình : “ Chỉ là cười thôi mà, mày có cần ngạc nhiên thế không?”, “ Mày là Z-Del đấy mà đã là vậy thì không được có tình cảm” ( Ai nói Ác quỷ không có tình cảm trời ).. Thế là không khí lại dần đi vào im lặng chỉ có mỗi Ken với San là nói nhiều.. Vic nãy giờ nhìn thấy nó, lòng cậu đau như cắt, đôi với cậu nó không hề có cảm xúc vậy mà chỉ mỗi nụ cười nhạt của Phong lại làm nó ngượng ngùng đến vậy. “ Chúng ta có thuộc về nhau “, cậu tự hỏi lòng mình rồi nhìn nó bằng đôi mắt chứa đầy sầu muộn.. Cuộc tình này rồi sẽ đi đến đâu? Cùng đọc tiếp nhé!!!!!!!!
Kết thúc buổi học nó trở về nhà với dáng vẻ mệt mỏi. Lao vào bếp nấu một bát mì tôm, nó ăn như chưa từng ăn. Giải quyết xong cơn đói nó đi tìm chiếc Laptop, điều tra những thông tin gần đây của Apple nó nở một nụ cười khinh bỉ “ Còn quá sớm để ra tay”.. Không phải nó chủ quan nhưng thật sự nó rất năng khiếu trong lĩnh vực kinh doanh, ai cũng bảo nó thông minh giống mẹ- bà Dương Ánh Quỳnh. Người phụ nữ đã từng làm mưa làm gió trên thương trường thế giới đã để lại bao chấn động trong giới kinh doanh và hiện này cái chết của bà vẫn đang được dư luận quan tâm. Và nó luôn lấy bà làm mục tiêu phấn đấu, bởi vậy dù không học hành gì nhưng nó vẫn nắm vững các kiến thức cần thiết cho một cuộc chạy đua trên tuyến đường chỉ có sự dành giật và nhẫn tâm. Nó không biết mình có đến được đích không nhưng nó tin rằng : “ Người xấu không bao giờ có được kết quả tốt đẹp ” và nó tin chỉ cần cố gắng thì không có gì là không thể. Bật yahoo, nó đăng nhập nick “loveless”
Buzz!
Zac : Em đây (* chú thích :Dù nó với Zac ở Mĩ nhưng vẫn được học tiếng Việt nên khi nói chuyện 2 đứa toàn dùng tiếng mẹ đẻ. Bởi vậy nó biết tiếng Việt thì không phải là kì lạ )
Loveless : Tình hình bên đó sao rồi ?
Zac : Vẫn vậy- ông ta không dám làm gì nhưng hình như ông ta đang tranh giành một dự án nào rất lớn ở khu vực Đông Nam Á mà nghe nó có cả tập đoàn Trình Dương tham gia.
Loveless : À! Cái đó chị biết. Dự án khu tiêu thụ mới
Zac : Chị có kế hoạch gì chưa?
Loveless : Hiện tại thì chưa nhưng không phải vội?
Zac : Em tin ở chị. Tuần sau em về Việt Nam
Loveless : Okei. Nhớ ra thăm mộ mẹ chi nhá
Zac : Ok. Good bye. Kiss You
Loveless : kiss you
“Zac has signed out.”
Sau cuộc nói chuyện với Zac nó thấy bớt lo lắng. Zac luôn là cánh tay đắc lực cho nó và Zac với nó đều chung kẻ thù: ông Tuấn- ba nó. “ Kín Kong! Kíng Kong”. Tiếng chuông cửa vang lên. Nó ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng chạy ra mở cửa. Như không tin vào mắt mình đứng trước nó không phải là Trình Phong sao. Hắn đến đây làm gì. Sao hắn lại biết nhà nó. Càng ngày hắn càng cho nó thấy kì lạ.
– Lên xe đi. Hắn nói lạnh lùng rồi quay mặt về chiếc xe của mình
Anh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi- Nó cũng chẳng vừa, đáp lại với hắn bằng cái giọng khinh khỉnh
1 là lên xe, 2 là mất cơ hội tham gia vào dự án Khu tiêu thụ mới. Chọn đi. Cho cô 5 phút để suy nghĩ- Hắn vòng tay qua đầu nằm ngửa đầu trên ghế. Thật ra hắn cũng đã có kế hoạch trước khi đến nay chứ tính cách của nó hắn thừa biết đời nào nó chịu làm theo mệnh lệnh của hắn nên chỉ còn cách đem điểm yếu của nó ra mà uy hiếp.
Khỏi nói đến nó, lúc này nó đang đứng chôn chân dưới đất. Không ngờ hắn lại hiểu được những gì nó muốn, con người này thật kì lạ. Nó không muốn lên chiếc xe đó chút nào nhưng nghĩ đến việc lấy lại Apple nó đành đồng ý ngoan ngoãn làm theo lời của hắn.Bước lên chiếc xe, nhìn hắn bằng ánh mắt viên đạn. Nó nghiêng ngừoi về phía cửa sổ nhìn vào một cái gì đó rất xa nơi phía cuối chân trời. Còn hắn, chỉ biết lại xe trong im lặng vì hắn cũng chẳng biết nói với nó cái gì nữa. Dừng xe trước quán cafê Dream hắn cùng nó bước vào. Mang danh là café nhưng ở đây chẳng khác gì một quán bar cả. Kêu 2 ly Whisky, hắn ngồi nhấm nháp từng ngụm một trước ánh mắt đang nảy lửa của nó
– Chắc hẳn anh không dư thời gian để bảo tôi ra đây nhìn anh chứ- Nó bực mình lên tiếng
– Rất tốt. Tôi muốn cô đồng ý với tôi một việc và tôi sẽ giúp cô giành lại Apple.
– Nói đi. Đừng đôi co
– Việc ấy thì khi nào cô thâu tóm được Apple tôi sẽ nói- Hắn vừa xoa ly rượu trên tay vừa đáp lời nó
Đến bây giờ máu của nó đã lên tới não. Lấy ly rượu tạt vào mặt hắn, nó tuyên bố hung hồn:
– Không cần anh thì Z-Del vẫn sẽ làm đc- Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi để lại hắn với nụ cười nhạt trên môi. “ Tôi đã không nghĩ sai về em. Cố gắng lên. Tôi tin em sẽ làm được ”.. Nói rồi hắn vuốt mặt mình, uống hết ly Whisky hắn rời khỏi quán và đi lang thang trên phố nói đúng hơn là hắn đang đi tìm nó
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top