tiểu_thuyết
Cộng tác viên
- Xu
- 0
Một ngày với tôi đọng lại bao nhiêu kỉ niệm.
Kỉ niệm về trường , lớp , bạn bè, thầy cô,tất cả chỉ như giấc mơ nhiệm màu đưa tôi vào 1 thế giới khác. Mọi thứ tưởng trừng như 1 giấc mộng đẹp nào ngờ với tôi sao nó lại khủng khiếp và kinh hoàng đến vậy, làm tôi cảm thấy sợ hãi, bất an.
Tôi ngồi đây khóc cho những ngày tháng thân với người bạn đầu tiên mà giờ đây mỗi đứa một nơi chia thành 2 ngả. Khóc thì có làm được gì đâu nào có níu kéo lại được tình bạn trong sáng hồn nhiên tinh nghịch đó. Tôi tự nhủ với lòng mình như vậy. Rồi bao nhiêu kỉ niệm khác ùa về với tôi, bủa vây lấy tôi thật là khủng khiếp. Tại sao tôi chỉ lưu lại những kỉ niệm buồn để giờ đây khi nghĩ lại thấy sao mình thật ngốc. Khóc cho chĩnh mình , khóc vì sự dại dột , khóc vì vì nhiều điều nữa không thể nói ra. Con người ta không sống với quá khứ mà sống vì tương lai tốt đẹp hơn. Tôi thì sao nhỉ, tôi luôn mong ước có 1 tương lai tốt đẹp hơn kia mà, 1 tương lai tốt đẹp mà tôi từng mơ ước là như thế nào nhỉ . Không có sự giả dối, lừa gạt, mọi người đối sử tốt với nhau, giúp đỡ nhau, ..... Cuộc sống của tôi lúc đó ko khó khăn, có thể tự lo cho mình, và nhiều thứ nữa , tôi luôn mong ước cho những người bạn của tôi, người thân , những người tốt với tôi luôn bình yên , hạnh phúc và mạnh khỏe.
Nhiều khi tôi tự nhủ mình phải vui lên nhưng sao càng nhắc mình vui lên thì tôi lại càng thấy buồn hơn thế nhỉ, lẽ nào tôi sống với nỗi buồn uh. Khóc cho mình , khóc cho người khác , nhìn bao cảnh đời trái ngang bất hạnh tôi lại thấy mình phũ phàng với cuộc sống mình đang có. Phũ phàng với chính mình , những người yêu thương mình , có bao nhiêu người ước ao được như tôi, cuộc sống đầy đủ làm tôi ko lo nghĩ , và giờ đây lại khiến tôi não nề vì chính mình nhận ra giờ đây mình đã thay đổi quá nhiều , nhiều đến nỗi tôi ko nhận ra mình nữa . huhu..............
Khi nghe những bài hát tôi chỉ muốn nghe những bản nhạc buồn giống với tâm trạng của mình lúc đó , hát vu vơ và rồi cũng ko nhớ mình hát cái gì nữa , có ai nghe ko , chắc mình hát dở quá làm mọi người đi hết hoặc hát bé đến nỗi ko ai nghe đc chỉ có mỗi mình.
Tôi ko biết mình có đậu đại học ko , nếu đậu tôi sẽ thực hiên lời hứa với 1 ng, còn ko thì ko thể, nghĩ đến làm tôi sợ mình sẽ là ng thất hứa. .............
ngày mai sẽ ra sao. như thế nào đây............
Một giọt nước mắt nữa lại rơi , rơi mãi , tôi ko biết bao giờ nó ngừng hẳn, Nhưng không tôi ko mong cuộc sống chỉ có niềm vui, nhưng tôi lại mong niềm vui sẽ lớn hơn nỗi buồn mà tôi đang lưu dữ. Muốn xóa đi 1 điều gì đó tự sâu thẳm trái tim mình thật khó khăn. Khóc để cảm nhận cuốc sống và biết yêu thương trân trọng mọi thứ hơn, Vui làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc và ko cô đơn..........Cuộc sống luôn là vậy cho ta nỗi buồn để ta tự tìm đến niềm vui mới từ trên nỗi buồn đó.
Sống là phải biết cho và nhận nhưng vấn đề là ở chỗ ai cũng muốn nhận thật nhiều.
Thành công nằm trên chính đôi tay bạn tuy bạn ko thành công trên lĩnh vực này nhưng nhất định bạn sẽ thành công , Trước tiên bạn hãy thành công trên chính con đường làm người và thành công khác sẽ đến với bạn.
Kỉ niệm về trường , lớp , bạn bè, thầy cô,tất cả chỉ như giấc mơ nhiệm màu đưa tôi vào 1 thế giới khác. Mọi thứ tưởng trừng như 1 giấc mộng đẹp nào ngờ với tôi sao nó lại khủng khiếp và kinh hoàng đến vậy, làm tôi cảm thấy sợ hãi, bất an.
Tôi ngồi đây khóc cho những ngày tháng thân với người bạn đầu tiên mà giờ đây mỗi đứa một nơi chia thành 2 ngả. Khóc thì có làm được gì đâu nào có níu kéo lại được tình bạn trong sáng hồn nhiên tinh nghịch đó. Tôi tự nhủ với lòng mình như vậy. Rồi bao nhiêu kỉ niệm khác ùa về với tôi, bủa vây lấy tôi thật là khủng khiếp. Tại sao tôi chỉ lưu lại những kỉ niệm buồn để giờ đây khi nghĩ lại thấy sao mình thật ngốc. Khóc cho chĩnh mình , khóc vì sự dại dột , khóc vì vì nhiều điều nữa không thể nói ra. Con người ta không sống với quá khứ mà sống vì tương lai tốt đẹp hơn. Tôi thì sao nhỉ, tôi luôn mong ước có 1 tương lai tốt đẹp hơn kia mà, 1 tương lai tốt đẹp mà tôi từng mơ ước là như thế nào nhỉ . Không có sự giả dối, lừa gạt, mọi người đối sử tốt với nhau, giúp đỡ nhau, ..... Cuộc sống của tôi lúc đó ko khó khăn, có thể tự lo cho mình, và nhiều thứ nữa , tôi luôn mong ước cho những người bạn của tôi, người thân , những người tốt với tôi luôn bình yên , hạnh phúc và mạnh khỏe.
Nhiều khi tôi tự nhủ mình phải vui lên nhưng sao càng nhắc mình vui lên thì tôi lại càng thấy buồn hơn thế nhỉ, lẽ nào tôi sống với nỗi buồn uh. Khóc cho mình , khóc cho người khác , nhìn bao cảnh đời trái ngang bất hạnh tôi lại thấy mình phũ phàng với cuộc sống mình đang có. Phũ phàng với chính mình , những người yêu thương mình , có bao nhiêu người ước ao được như tôi, cuộc sống đầy đủ làm tôi ko lo nghĩ , và giờ đây lại khiến tôi não nề vì chính mình nhận ra giờ đây mình đã thay đổi quá nhiều , nhiều đến nỗi tôi ko nhận ra mình nữa . huhu..............
Khi nghe những bài hát tôi chỉ muốn nghe những bản nhạc buồn giống với tâm trạng của mình lúc đó , hát vu vơ và rồi cũng ko nhớ mình hát cái gì nữa , có ai nghe ko , chắc mình hát dở quá làm mọi người đi hết hoặc hát bé đến nỗi ko ai nghe đc chỉ có mỗi mình.
Tôi ko biết mình có đậu đại học ko , nếu đậu tôi sẽ thực hiên lời hứa với 1 ng, còn ko thì ko thể, nghĩ đến làm tôi sợ mình sẽ là ng thất hứa. .............
ngày mai sẽ ra sao. như thế nào đây............
Một giọt nước mắt nữa lại rơi , rơi mãi , tôi ko biết bao giờ nó ngừng hẳn, Nhưng không tôi ko mong cuộc sống chỉ có niềm vui, nhưng tôi lại mong niềm vui sẽ lớn hơn nỗi buồn mà tôi đang lưu dữ. Muốn xóa đi 1 điều gì đó tự sâu thẳm trái tim mình thật khó khăn. Khóc để cảm nhận cuốc sống và biết yêu thương trân trọng mọi thứ hơn, Vui làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc và ko cô đơn..........Cuộc sống luôn là vậy cho ta nỗi buồn để ta tự tìm đến niềm vui mới từ trên nỗi buồn đó.
Sống là phải biết cho và nhận nhưng vấn đề là ở chỗ ai cũng muốn nhận thật nhiều.
Thành công nằm trên chính đôi tay bạn tuy bạn ko thành công trên lĩnh vực này nhưng nhất định bạn sẽ thành công , Trước tiên bạn hãy thành công trên chính con đường làm người và thành công khác sẽ đến với bạn.