Ai cũng có những kỉ niệm, có thể là vui hoặc buồn. Ai cũng muốn giữ cho mình một kỉ niệm, hoặc đẹp đẽ, hoặc đau thương. Tôi cũng không phải là ngoại lệ, nhưng tôi chẳng biết nên buồn hay vui với kỉ niệm của mình. Kỉ niệm đó đã tác động và làm thay đổi cuộc đời tôi sâu sắc, đã có lúc tôi tưởng mình không thể vượt qua được để tiếp tục sống. Một cú vấp đau đớn của một đứa con gái 22 tuổi lần đầu tiên bước vào của ngõ của cuộc đời, nơi đất khách quê người, cô đơn không một người thân bên cạnh. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được đúng nghĩa của một tình yêu đích thực, cũng là lúc tôi thấy mình tụt xuống vực sâu không lối thoát. Số phận đưa đẩy cho tôi gặp lại người đàn ông ấy - một người quen của chị tôi mà tôi đã có lần được gặp. Sự từng trải của anh đã làm con tim tôi lỗi nhịp để không biết đâu là lối đi đúng đắn dành cho mình. Bất chấp mọi sự cản ngăn của người thân, tôi đã đẩy mình vào cuộc phiêu lưu tình trường không biết đâu là hồi kết. Tôi đã thực sự cảm nhận được thế nào là tình yêu: là ngọt ngào thì ít mà xót xa thì nhiều. Anh đã phụ tấm chân tình của tôi một cách đắng cay, chua chát. Không phải anh phụ bạc tôi để đến với người con gái khác, vì anh thực sự cũng yêu tôi chân thành, mà anh đã không vượt qua được những ích kỉ tầm thường của cuộc sống, anh đã lợi dụng tình yêu của tôi, rồi đẩy tôi vào những bế tắc không lối thoát. Vì yêu anh, tôi đã cam chịu tất cả, chờ mong đến ngày anh giải quyết hết những bế tắc đó để chúng tôi có thể xây dựng lại từ đầu. Nhưng rồi anh hèn nhát quay đi để mình tôi chống trả với những bế tắc mà anh mang lại. Tôi đã không hận anh vì tất cả những điều đó. Tôi cũng vẫn hi vọng để rồi tôi thật sự thất vọng. Vì miên man với những đau buồn, tôi đã bị tai nạn xe nghiêm trọng, tưởng như không còn giữ được mạng sống. Tôi đã phải nằm điều trị trong viện một tháng ròng. Anh biết chuyện nhưng anh đã không đủ can đảm để vào thăm tôi. Sau này nghe người quen cuả anh nói lại là anh đã vào đến cửa phòng tôi nhưng không dám vào. Tôi không biết điều đó có phải là sự thực, nhưng giờ phút đau đớn cận kề với cái chết đó, tôi đã thực sự thấy hận anh. Tình yêu trong tôi chết dần từ lúc đó. Từ những lỗi lầm mà anh đã gây ra, nó đã đẩy cuộc đời tôi theo một hướng khác. Tôi mất đi cơ hội lựa chọn những tốt đẹp cho cuộc đời mình. Giờ đây, sau gần 9 năm cố gắng, tôi đã phần nào vượt qua những khó khăn và đau khổ, tôi đã có cuộc sống riêng của mình, tôi đã nhắc lòng là tha thứ cho anh, nhưng thực sự trong sâu thẳm tâm hốn tôi vẫn còn đó những vết dao anh cứa. Luật nhân - quả ở đời luôn công bằng đó anh. Anh gieo đau thương cho người thì sớm muộn anh cũng sẽ phải nhận lại. Nếu anh có tình cờ đọc được những dòng chữ này, anh hãy tự lục vấn lại lương tâm mình. Tôi rất muốn thứ tha cho anh nhưng không thể. Kỉ niệm đau sao lại cứ mãi còn.