Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
CÔNG NGHỆ
Công Nghệ Thông Tin
Code
Kĩ năng học Công nghệ thông tin
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="dailuong" data-source="post: 29479" data-attributes="member: 88"><p><strong>Kì 5: 5 Căn bệnh phổ biến ở khoa CNTT</strong></p><p></p><p><strong><span style="font-size: 12px">5 căn bệnh phổ biến ở khoa CNTT</span></strong></p><p></p><p>Học tập ở khoa CNTT không phải là việc dễ dàng. Nếu không cẩn thận, bạn dễ mắc phải các căn bệnh sau đây:</p><p></p><p><strong><span style="color: Blue">Bệnh than</span></strong></p><p></p><p>Đây không phải là căn bệnh từng gieo rắc kinh hoàng cho nước Mỹ, mà là bệnh than thở. Hầu như mọi sinh viên ở khoa CNTT đều mắc bệnh này. Hãy nghe họ than thở những gì:</p><p></p><p>Than rằng học ở đây chán quá, khó quá, không thiết thực quá. Nhưng họ lại không trả lời được giảng dạy thế nào để họ không chán, không khó, thiết thực hơn. Họ lại thường so sánh với các trường ngoài, trung tâm bên ngoài, và cả nước ngoài. Vậy thì tại sao họ lại ở đây nhỉ?</p><p>Than rằng học mấy năm rồi mà thấy chẳng tiến bộ.</p><p>Than rằng không biết làm gì khi ra trường. Thế thì họ đã làm những gì khi ở trong trường?</p><p></p><p>Họ than thở những điều trên từ học kỳ này sang học kỳ khác. Thế hệ sinh viên này đến thế hệ sinh viên khác cũng than thở như vậy.</p><p></p><p><span style="color: Blue"><strong>Bệnh nhát</strong></span></p><p><span style="color: Blue"><strong></strong></span></p><p>Thường thì sinh viên than thở về một môn học nào đó thì cũng sẽ gặp ngay môn đó. Chẳng hạn, than rằng phần cứng rất “oải” thì y như rằng sẽ gặp đồ án phần cứng. Lúc này thì bệnh than biến chứng trở thành bệnh nhát.</p><p></p><p>Mắc bệnh nhát thì không dám làm điều gì đang ở ngay trước mắt. Không làm nghĩa là chết, những vẫn không dám làm. Có thể nói, họ thà chết chứ không chịu hy sinh. Chẳng hạn, vừa nghe nói môn học X này là môn “sát thủ” , họ đã buông súng ngay từ tuần lễ đầu tiên của học kỳ. Thế là rớt, họ lại truyền đạt điều trên cho các đàn em yếu bóng vía, và thật tội nghiệp những em này. Bệnh này lây rất nhanh.</p><p></p><p>Hoặc, có quá nhiều lựa chọn nên cũng không dám chọn và làm một cái nào. Cuối cùng thì loay hoay mãi không biết mình nên chuyên phần cứng hay phần mềm, nên học C++ hay Java. Nếu họ chịu làm điều gì đó thì dù chưa chọn được đúng ý mình, trong trường hợp xấu nhất họ cũng biết được rằng mình không phù hợp với phần cứng, cũng không phù hợp với C++. Bây giờ thì còn Java để thử tiếp.</p><p></p><p><span style="color: Blue"><strong>Bệnh hời hợt</strong></span></p><p></p><p>Nhưng nếu bị buộc phải chọn lựa do hoàn cảnh thúc ép, họ sẽ làm một cách hời hợt. Chẳng hạn, nhận phải một đồ án xương xẩu, họ nghĩ thôi thì làm qua loa cho xong rồi học kỳ sau sẽ tìm được cái ngon hơn. Ai chắc rằng sẽ có cái ngon hơn, hay lại phải gặp cái mà họ cứ cho rằng là xương xẩu? Làm qua loa thì mãi sẽ không bao giờ thoát được cái vòng luẩn quẩn đó, nó còn tước mất cơ hội để mình thấy được điều đó thật ra cũng không xưởng xẩu như đã nghĩ.</p><p></p><p>Bệnh hời hợt ngăn cản ta đạt đến đỉnh cao trong một môn học nào đó. Nếu học một môn học mà việc kết quả cao, thấp, đậu, rớt, chương trình học, bài tập lớn không làm bạn có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ đơn giản là đã qua được nó, thì bạn đã đánh mất một cơ hội của mình. Cần nhớ rằng, giáo trình học, giảng viên môn học đó có thể chưa làm bạn hài lòng, nhưng bản thân môn học đó là thực sự cần thiết. Học hời hợt chỉ vì không hợp với giảng viên, điều đó có nên hay không?</p><p></p><p><span style="color: Blue"><strong>Bệnh la lối</strong></span></p><p></p><p>Bệnh này thường xuất phát từ bệnh hời hợt, nó cũng tương tự như bệnh than nhưng sự bộc phát rất dữ dội. Sau khi loay hoay mãi trong cái vòng luẩn quẩn trên, họ kết tội cái đồ án đã làm hại họ, bộ môn này đã kìm hãm họ, nhà trường đã không tạo môi trường thuận lợi cho họ. Thế mà, họ không nhìn xem những người khác đã làm gì để không rơi vào tình trạng như họ, hoặc những người khác đã làm gì để vượt qua tình trạng đó.</p><p></p><p>Bệnh la lối là nguy hiểm nhất. Nó hủy hoại người bệnh một cách tàn khốc. Bệnh này cũng khó chữa nhất, nhất là khi nó đã vào thời kỳ cuối.</p><p></p><p><span style="color: Blue"><strong>Bệnh lười</strong></span></p><p></p><p>Bệnh này là nguồn gốc gây ra 4 căn bệnh đã kể trên. Lười biếng tức là đã tự đặt mình vào tình thế bị động.</p><p>Không thường xuyên làm bài tập sẽ làm cho kết quả thi thấp, thậm chí bị rớt.</p><p>Không chịu đọc sách, không chịu mày mò sẽ làm cho kiến thức nghèo nàn đi.</p><p>Và thế là mắc phải bệnh than. Cũng vì lười biếng mà bệnh than chuyển thành bệnh nhát, rồi bệnh hời hợt, rồi bệnh la lối. Bệnh lười lại dễ lây nhất. Mình lười biếng sẽ làm cho bạn của mình bị ảnh hưởng theo. Bạn mình siêng năng thì mình cũng siêng năng hơn.</p><p></p><p><strong>Tránh xa những căn bệnh trên</strong></p><p></p><p>Thường xuyên tự chuẩn đoán để biết mình đang mắc phải bệnh gì, rồi tìm cách chữa trị chúng. Nhưng nguyên tắc quan trọng là: phòng bệnh hơn chữa bệnh. Để phòng bệnh, hãy làm như sau:</p><p></p><p>Luôn suy nghĩ tích cực, đồng thời chuẩn bị những điều bất lợi sắp tới.</p><p>Khi chúng đến, đánh giá chúng.</p><p>Chấp nhận chúng.</p><p>Suy nghĩ tích cực để có thể “hưởng thụ” chúng.</p><p>Và tiếp tục như vậy.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="dailuong, post: 29479, member: 88"] [b]Kì 5: 5 Căn bệnh phổ biến ở khoa CNTT[/b] [B][SIZE="3"]5 căn bệnh phổ biến ở khoa CNTT[/SIZE][/B] Học tập ở khoa CNTT không phải là việc dễ dàng. Nếu không cẩn thận, bạn dễ mắc phải các căn bệnh sau đây: [B][COLOR="Blue"]Bệnh than[/COLOR][/B] Đây không phải là căn bệnh từng gieo rắc kinh hoàng cho nước Mỹ, mà là bệnh than thở. Hầu như mọi sinh viên ở khoa CNTT đều mắc bệnh này. Hãy nghe họ than thở những gì: Than rằng học ở đây chán quá, khó quá, không thiết thực quá. Nhưng họ lại không trả lời được giảng dạy thế nào để họ không chán, không khó, thiết thực hơn. Họ lại thường so sánh với các trường ngoài, trung tâm bên ngoài, và cả nước ngoài. Vậy thì tại sao họ lại ở đây nhỉ? Than rằng học mấy năm rồi mà thấy chẳng tiến bộ. Than rằng không biết làm gì khi ra trường. Thế thì họ đã làm những gì khi ở trong trường? Họ than thở những điều trên từ học kỳ này sang học kỳ khác. Thế hệ sinh viên này đến thế hệ sinh viên khác cũng than thở như vậy. [COLOR="Blue"][B]Bệnh nhát [/B][/COLOR] Thường thì sinh viên than thở về một môn học nào đó thì cũng sẽ gặp ngay môn đó. Chẳng hạn, than rằng phần cứng rất “oải” thì y như rằng sẽ gặp đồ án phần cứng. Lúc này thì bệnh than biến chứng trở thành bệnh nhát. Mắc bệnh nhát thì không dám làm điều gì đang ở ngay trước mắt. Không làm nghĩa là chết, những vẫn không dám làm. Có thể nói, họ thà chết chứ không chịu hy sinh. Chẳng hạn, vừa nghe nói môn học X này là môn “sát thủ” , họ đã buông súng ngay từ tuần lễ đầu tiên của học kỳ. Thế là rớt, họ lại truyền đạt điều trên cho các đàn em yếu bóng vía, và thật tội nghiệp những em này. Bệnh này lây rất nhanh. Hoặc, có quá nhiều lựa chọn nên cũng không dám chọn và làm một cái nào. Cuối cùng thì loay hoay mãi không biết mình nên chuyên phần cứng hay phần mềm, nên học C++ hay Java. Nếu họ chịu làm điều gì đó thì dù chưa chọn được đúng ý mình, trong trường hợp xấu nhất họ cũng biết được rằng mình không phù hợp với phần cứng, cũng không phù hợp với C++. Bây giờ thì còn Java để thử tiếp. [COLOR="Blue"][B]Bệnh hời hợt[/B][/COLOR] Nhưng nếu bị buộc phải chọn lựa do hoàn cảnh thúc ép, họ sẽ làm một cách hời hợt. Chẳng hạn, nhận phải một đồ án xương xẩu, họ nghĩ thôi thì làm qua loa cho xong rồi học kỳ sau sẽ tìm được cái ngon hơn. Ai chắc rằng sẽ có cái ngon hơn, hay lại phải gặp cái mà họ cứ cho rằng là xương xẩu? Làm qua loa thì mãi sẽ không bao giờ thoát được cái vòng luẩn quẩn đó, nó còn tước mất cơ hội để mình thấy được điều đó thật ra cũng không xưởng xẩu như đã nghĩ. Bệnh hời hợt ngăn cản ta đạt đến đỉnh cao trong một môn học nào đó. Nếu học một môn học mà việc kết quả cao, thấp, đậu, rớt, chương trình học, bài tập lớn không làm bạn có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ đơn giản là đã qua được nó, thì bạn đã đánh mất một cơ hội của mình. Cần nhớ rằng, giáo trình học, giảng viên môn học đó có thể chưa làm bạn hài lòng, nhưng bản thân môn học đó là thực sự cần thiết. Học hời hợt chỉ vì không hợp với giảng viên, điều đó có nên hay không? [COLOR="Blue"][B]Bệnh la lối[/B][/COLOR] Bệnh này thường xuất phát từ bệnh hời hợt, nó cũng tương tự như bệnh than nhưng sự bộc phát rất dữ dội. Sau khi loay hoay mãi trong cái vòng luẩn quẩn trên, họ kết tội cái đồ án đã làm hại họ, bộ môn này đã kìm hãm họ, nhà trường đã không tạo môi trường thuận lợi cho họ. Thế mà, họ không nhìn xem những người khác đã làm gì để không rơi vào tình trạng như họ, hoặc những người khác đã làm gì để vượt qua tình trạng đó. Bệnh la lối là nguy hiểm nhất. Nó hủy hoại người bệnh một cách tàn khốc. Bệnh này cũng khó chữa nhất, nhất là khi nó đã vào thời kỳ cuối. [COLOR="Blue"][B]Bệnh lười[/B][/COLOR] Bệnh này là nguồn gốc gây ra 4 căn bệnh đã kể trên. Lười biếng tức là đã tự đặt mình vào tình thế bị động. Không thường xuyên làm bài tập sẽ làm cho kết quả thi thấp, thậm chí bị rớt. Không chịu đọc sách, không chịu mày mò sẽ làm cho kiến thức nghèo nàn đi. Và thế là mắc phải bệnh than. Cũng vì lười biếng mà bệnh than chuyển thành bệnh nhát, rồi bệnh hời hợt, rồi bệnh la lối. Bệnh lười lại dễ lây nhất. Mình lười biếng sẽ làm cho bạn của mình bị ảnh hưởng theo. Bạn mình siêng năng thì mình cũng siêng năng hơn. [B]Tránh xa những căn bệnh trên[/B] Thường xuyên tự chuẩn đoán để biết mình đang mắc phải bệnh gì, rồi tìm cách chữa trị chúng. Nhưng nguyên tắc quan trọng là: phòng bệnh hơn chữa bệnh. Để phòng bệnh, hãy làm như sau: Luôn suy nghĩ tích cực, đồng thời chuẩn bị những điều bất lợi sắp tới. Khi chúng đến, đánh giá chúng. Chấp nhận chúng. Suy nghĩ tích cực để có thể “hưởng thụ” chúng. Và tiếp tục như vậy. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
CÔNG NGHỆ
Công Nghệ Thông Tin
Code
Kĩ năng học Công nghệ thông tin
Top