Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Khung Trời Nhỏ
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="songngu" data-source="post: 56230" data-attributes="member: 6639"><p><em><span style="color: #0000cc">Dương Hoàng Thái Thư</span></em></p><p></p><p></p><p></p><p><span style="color: #590059">"Khung trời nhỏ để nhớ để thương" của tôi là mái trường phổ thông cấp I Tân Tiến (Tân Tiến là tên của xã tôi lúc đó). Tuổi thơ của tôi trôi qua nơi mái trường Tân Tiến với bao kỷ niệm ngọt ngào. Cái thuở còn ganh tị với bạn bè khi chúng vừa được mẹ cho một chiếc áo mới, cùng ăn chung một trái ổi xá lị với ba bốn đứa bạn chung lớp... đã khắc sâu vào hồn tôi.</span></p><p><span style="color: #590059"></span></p><p><span style="color: #590059">Hồi ấy, trường tôi có tám lớp dành cho cấp Ị Ngôi trường không đẹp như trường huyện nhưng không đến nỗi nghèo nàn, lụp xụp, thiếu thốn dụng cụ học tập như các trường ở xã khác. Trường lợp ngói, tường xây, bức tường phía sau đã phủ đầy rêu, sân trường trồng toàn cây phượng là nơi lý tưởng cho bọn tôi leo trèo nghịch phá. Mẹ tôi là giáo viên nên tôi và mẹ ở trong khu tập thể phía sau trường, bố thì đi công tác xa lâu mới về một lần, mà lần nào cũng "đến rồi đi như cơn gió". Buổi sáng tôi đi học, buổi chiều đi tắm suối Di-Mương, bắt cào cào với thằng Tâm, con Mai...</span></p><p><span style="color: #590059"></span></p><p><span style="color: #590059">Trong các thầy cô giáo ở trường, tôi thương cô Hiền nhất. Cô Hiền như cái tên của vậy, hết lòng thương yêu lũ học trò nghịch ngợm luôn tìm cách trêu chọc cô bởi tính "sợ chuột". Cô Hiền là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi năm lớp Bốn, tôi nhớ có lần cô vừa và lớp kéo hộc bàn lấy sổ điểm thì... hai con chuột đã nằm gọn trong ấy, hai con chuột con còn đỏ hỏn. Cô hét lên và bỏ chạy ra ngoài với gương mặt tái xanh tái xám, báo hại thầy Duy phải dạy thay cho cô ngày hôm đó. Thằng Thành, thủ phạm trò chơi ấy cứ lo âu thấp thỏm chờ cô "trả thù". Nhưng không, cô chỉ nhắc nhở, khuyên răn và nhanh chóng quên đi việc đó. Cô vẫn thương yêu học trò như ngày nào làm cho chúng tôi thêm kính phục. Ngoài cô Hiền, phải kể đến thầy Bạ Thầy Ba tuy nghiêm khắc với học trò đến đáng sợ nhưng luôn luôn dìu đắt học trò trên đường học vấn với lòng thương yêu trìu mến. Mẹ tôi thường nói thầy Ba mang "mặt nạ" bên ngoài chứ tâm hồn thầy bao gồm nhiều tình cảm tốt đẹp. Tôi còn nhớ lời mẹ nói với tôi như "nước đổ là khoai", đối với tôi, thầy Ba vẫn là một "hung thần" đáng sợ.</span></p><p><span style="color: #590059"></span></p><p><span style="color: #590059">Ngoài những buổi học có nhiều kỷ niệm đáng ghi nhớ về thầy cô, bạn bè tôi còn có những buổi chiều đi bắt cào cào đầy thú vị. Khu vườn phía sau nhà tập thể là một "trại nuôi cào cào" rất hấp dẫn. Những con cào cào cánh xanh cánh đỏ cứ vụt khỏi tầm tay nhỏ bé của chúng tôi. Sau mỗi buổi chiều như thế, bọn trẻ cầm lon sữa bò đựng nhiều cào cào đã bị ngắt cánh trở về trong bộ quần áo, mặt mũi, tay, chân lấm lem đất cát. Và tôi thường được mẹ thưởng cho mấy "đòn bánh tét" vào mông đau điếng, bắt ngồi học tới tận khuya mới được đi ngủ...</span></p><p><span style="color: #590059"></span></p><p><span style="color: #590059">Kỷ niệm về trường Tân Tiến thân yêu thì kể sao cho hết! Hai năm sau ngày tôi dời về trường huyện học lớp sáu thì trường Tân Tiến bị người ta đập phá, xây lại một trường mới mang tên: trường phổ thông cấp I Nguyễn Văn Trỗi. Trường cũ giờ đây không còn nữa nhưng tôi vẫn nhớ hoài ngôi trường có bức tường rêu phủ, có các thầy cô hết lòng thương yêu dìu dắt học trò... Tôi nhớ khung trời nhỏ có con suối Di Nuơng, có những buổi chiều đi bắt cào cào cùng Tâm, Mai, Lực... và có tàn cây phượng rợp mát sân trường yêu dấu.</span></p><p><span style="color: #590059"></span></p><p><span style="color: #590059"></span></p><p><span style="color: #590059">Dương Hoàng Thái Thư</span></p><p><span style="color: #590059">Nguồn: Aotrang</span></p><p><span style="color: #590059"></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="songngu, post: 56230, member: 6639"] [I][COLOR=#0000cc]Dương Hoàng Thái Thư[/COLOR][/I] [COLOR=#590059]"Khung trời nhỏ để nhớ để thương" của tôi là mái trường phổ thông cấp I Tân Tiến (Tân Tiến là tên của xã tôi lúc đó). Tuổi thơ của tôi trôi qua nơi mái trường Tân Tiến với bao kỷ niệm ngọt ngào. Cái thuở còn ganh tị với bạn bè khi chúng vừa được mẹ cho một chiếc áo mới, cùng ăn chung một trái ổi xá lị với ba bốn đứa bạn chung lớp... đã khắc sâu vào hồn tôi. Hồi ấy, trường tôi có tám lớp dành cho cấp Ị Ngôi trường không đẹp như trường huyện nhưng không đến nỗi nghèo nàn, lụp xụp, thiếu thốn dụng cụ học tập như các trường ở xã khác. Trường lợp ngói, tường xây, bức tường phía sau đã phủ đầy rêu, sân trường trồng toàn cây phượng là nơi lý tưởng cho bọn tôi leo trèo nghịch phá. Mẹ tôi là giáo viên nên tôi và mẹ ở trong khu tập thể phía sau trường, bố thì đi công tác xa lâu mới về một lần, mà lần nào cũng "đến rồi đi như cơn gió". Buổi sáng tôi đi học, buổi chiều đi tắm suối Di-Mương, bắt cào cào với thằng Tâm, con Mai... Trong các thầy cô giáo ở trường, tôi thương cô Hiền nhất. Cô Hiền như cái tên của vậy, hết lòng thương yêu lũ học trò nghịch ngợm luôn tìm cách trêu chọc cô bởi tính "sợ chuột". Cô Hiền là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi năm lớp Bốn, tôi nhớ có lần cô vừa và lớp kéo hộc bàn lấy sổ điểm thì... hai con chuột đã nằm gọn trong ấy, hai con chuột con còn đỏ hỏn. Cô hét lên và bỏ chạy ra ngoài với gương mặt tái xanh tái xám, báo hại thầy Duy phải dạy thay cho cô ngày hôm đó. Thằng Thành, thủ phạm trò chơi ấy cứ lo âu thấp thỏm chờ cô "trả thù". Nhưng không, cô chỉ nhắc nhở, khuyên răn và nhanh chóng quên đi việc đó. Cô vẫn thương yêu học trò như ngày nào làm cho chúng tôi thêm kính phục. Ngoài cô Hiền, phải kể đến thầy Bạ Thầy Ba tuy nghiêm khắc với học trò đến đáng sợ nhưng luôn luôn dìu đắt học trò trên đường học vấn với lòng thương yêu trìu mến. Mẹ tôi thường nói thầy Ba mang "mặt nạ" bên ngoài chứ tâm hồn thầy bao gồm nhiều tình cảm tốt đẹp. Tôi còn nhớ lời mẹ nói với tôi như "nước đổ là khoai", đối với tôi, thầy Ba vẫn là một "hung thần" đáng sợ. Ngoài những buổi học có nhiều kỷ niệm đáng ghi nhớ về thầy cô, bạn bè tôi còn có những buổi chiều đi bắt cào cào đầy thú vị. Khu vườn phía sau nhà tập thể là một "trại nuôi cào cào" rất hấp dẫn. Những con cào cào cánh xanh cánh đỏ cứ vụt khỏi tầm tay nhỏ bé của chúng tôi. Sau mỗi buổi chiều như thế, bọn trẻ cầm lon sữa bò đựng nhiều cào cào đã bị ngắt cánh trở về trong bộ quần áo, mặt mũi, tay, chân lấm lem đất cát. Và tôi thường được mẹ thưởng cho mấy "đòn bánh tét" vào mông đau điếng, bắt ngồi học tới tận khuya mới được đi ngủ... Kỷ niệm về trường Tân Tiến thân yêu thì kể sao cho hết! Hai năm sau ngày tôi dời về trường huyện học lớp sáu thì trường Tân Tiến bị người ta đập phá, xây lại một trường mới mang tên: trường phổ thông cấp I Nguyễn Văn Trỗi. Trường cũ giờ đây không còn nữa nhưng tôi vẫn nhớ hoài ngôi trường có bức tường rêu phủ, có các thầy cô hết lòng thương yêu dìu dắt học trò... Tôi nhớ khung trời nhỏ có con suối Di Nuơng, có những buổi chiều đi bắt cào cào cùng Tâm, Mai, Lực... và có tàn cây phượng rợp mát sân trường yêu dấu. Dương Hoàng Thái Thư[/COLOR] [COLOR=#590059]Nguồn: Aotrang [/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Khung Trời Nhỏ
Top