rÙa tjỂu tHư
New member
- Xu
- 0
Khúc nhạc dành riêng cho cậu
Có một người trên thế giới này đã mang lại cho cuộc sống của tôi nhiều sắc màu hơn những gì tôi có thể tưởng tượng: vàng tươi tắn, tím bí ẩn, trắng hoàn hảo, hồng hạnh phúc và xanh hi vọng…
“Cho dù chúng ta đã thay đổi và đều tìm được chỗ của mình trên thế giới này, chúng ta đều biết khi lệ rơi và nụ cười lan tỏa trên gương mặt, chúng ta sẽ đến với nhau. Vì dù thế giới điên cuồng này có đưa ta đến đâu, chẳng có gì sẽ thay đổi tới mức chúng ta không còn là bạn nữa.”
***
Khi thời gian trôi đi, mỗi người đều sẽ thay đổi. Trong mỗi bước đi của mình, sẽ có một ai đó mang đến cho cuộc sống của bạn một sắc màu mới mẻ. Không một ai biết trước được sắc màu mà chúng ta sẽ đón nhận. Nó đến rất tự nhiên, rồi bỗng chốc hòa tan, lắng đọng vào tâm hồn và làm ta thay đổi.
Có một người trên thế giới này đã mang lại cho cuộc sống của tôi nhiều sắc màu hơn những gì tôi có thể tưởng tượng: vàng tươi tắn, tím bí ẩn, trắng hoàn hảo, hồng hạnh phúc và xanh hi vọng… Điều đặc biệt là khi trộn chúng lại và nếm thử bằng cảm xúc, tôi cảm nhận được một hương vị tuyệt vời - vị của yêu thương…
Tôi là người không muốn bị cảm xúc kiểm soát, mặc dù tôi thật sự là người rất hay xúc động. Thế nên, tôi luôn tìm mọi cách giấu giếm cảm xúc của bản thân. Tôi không muốn mọi người đoán được tôi đang nghĩ gì, thấy được tâm trạng của tôi... Vì thế mà tôi đã tự tạo cho mình một diện mạo lạnh lùng đến mức khó chịu. Cũng vì vậy mà tôi có biệt danh là “khúc gỗ”. Dĩ nhiên, tôi cũng chẳng có ý kiến gì về khi bạn bè gọi tôi như vậy. Tôi đã sống rất lâu, rất lâu với vẻ ngoài như thế, tôi đã từng tin rằng mình có thể sống như vậy suốt đời. Nhưng tôi đã lầm, vì khi người ấy xuất hiện, mọi thứ dường như đổi khác… rất nhanh.
Đó là vào một ngày đầu thu năm tôi học lớp 11, ngày mà thầy giáo chủ nhiệm giới thiệu học sinh mới vào lớp tôi – một thằng con trai mang trong mình hai dòng máu Việt – Mỹ, gương mặt lai ấn tượng với làn da trắng, mũi cao, đôi mắt đen sâu thẳm và mái tóc xoăn nhẹ nam tính. Với “nhan sắc trời phú” đó, tên đó nhanh chóng chiếm được thiện cảm của hầu hết bạn nữ trong lớp và lãnh trọn "ác cảm" của mấy tên con trai. Sau vài phút giới thiệu, thầy chủ nhiệm xếp tên đó vào ngồi gần tôi vì tôi là người giỏi nhất lớp và tên đó thì không rành tiếng Việt. Thầy muốn tôi giúp tên đó hiểu những gì giáo viên giảng. Nhưng thật đáng buồn, tôi là “khúc gỗ”, điều này tương đương với việc tôi học văn rất dở, đó là nguyên nhân của những “bi kịch” sau này của tôi và "tên ấy".
- You tên gì? - "Tên ấy" hỏi tôi.
- Hoàng Thư. - Tôi đáp.
- Tên tiếng Việt của tớ là Nam Long. - "Tên ấy" tự giới thiệu.
- Ừ. - Tôi miễn cưỡng đáp lại.
- You biết không, mẹ tớ nói tên tiếng Việt của tớ có nghĩa là con “hồng” nước Nam. Mẹ nói là muốn tớ thông minh và dũng mãnh như một vị minh quân.
- Cậu phải nói là con “rồng” chứ! Với vốn tiếng Việt đó thì cậu chỉ mới là con rồng của Trạng Quỳnh thôi, đừng mơ mộng.
Nghe tôi nói, Nam Long tỏ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tôi:
- Con rồng của Trạng Quỳnh là thế nào vậy?
- Haizzz… - Tôi thở dài, nếu tôi mà kể cho tên ấy nghe, chắc hắn “giết” tôi mất. Nhưng mà nhìn ánh mắt tò mò của hắn, thôi thì đành kể cho hắn nghe vậy, cứ kể xong rồi tính, dù sao thì tôi cũng không muốn nhìn thấy một đứa mang trong mình dòng máu Việt Nam mà chẳng biết cái gì như vậy.
Thế nhưng điều tôi không thể ngờ tới là vẻ mặt rạng rỡ của Nam Long khi nghe tôi kể xong câu chuyện, đôi mắt đẹp của hắn long lanh thứ ánh sáng diệu kì.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận thấy màu vàng của ánh nắng mặt trời, của năng lượng tràn trề cho sự sống.
***
Màu sắc thứ hai mà Nam Long mang lại cho cuộc đời tôi là một sắc tím đầy thu hút và bí ẩn. Tôi cứ mãi nhìn theo màu sắc này, đến mức bị chìm ngập lúc nào không hay…
Đó là vào buổi sáng sau ngày đầu tiên, tôi bước vào lớp với vẻ chán nản thường thấy. Đang lượt thượt bước vào chỗ ngồi thì tôi không thể tin được vào mắt mình nữa: chỗ ngồi của tôi bị bu quanh bời hàng chục đứa con gái, có cả con gái lớp khác nữa. Dĩ nhiên là không phải vì tôi, chắc chắn là vì cái thằng con lai hôm qua mới vào lớp tôi - tôi đoán thế vì xem ra, con trai trong trường không ai có thể đọ “nhan sắc” cùng hắn. Hắn học lớp tôi và tôi ngồi gần hắn, hẳn là có rất nhiều đứa con gái nghĩ rằng tôi thật may mắn. Điều đó có lẽ đúng về sau này, nhưng hiện tại thì tôi không nghĩ vậy. Vì bây giờ, tôi đang phải đứng ngoài hành lang, một mình.
- Sao cậu lại đứng đây? - Thiên Minh, cậu bạn cùng lớp làm tôi giật mình.
- Ý cậu là sao? - Tôi liếc bằng ánh mắt vô cảm.
- Thường thì cậu không hay đứng ngoài đây như thế này.
- Cậu không thấy sao, tớ đã chẳng còn chỗ để mà ngồi nữa rồi.
- Ha ha… - Thiên Minh cười lớn.
- Cười gì? - Tôi khó chịu.
- Tụi con gái đang ghen tỵ với cậu đấy, vì cậu được ngồi gần Nam Long. Thật ra cậu ấy cũng khiến tớ hơi ghen tỵ một chút…
- Vì Nam Long đẹp trai hơn cậu à?
- Uhm, có lẽ… mọi người đều thấy thế, nhưng tớ thì không nghĩ thế, tớ thấy “nhan sắc” của tớ thuần Việt hơn, hehe. Dù gì thì cũng còn có cậu đứng ngoài này, cậu cũng nghĩ như tớ phải không?
- “Nhan sắc thuần Việt”, cậu đang hạ thấp người Việt đấy! - Tôi nhe răng cười.
- Cậu thật quá đáng! Cậu có thể nói dối cho tớ vui mà. - Thiên Minh bí xị, vẻ mặt của cậu ấy giống như một đứa bé bị giành mất phần thưởng. Tự nhiên tôi cảm thấy người bạn của mình thật đáng yêu, có lẽ vì thế mà tâm trạng của tôi đã bớt tồi tệ hơn một chút.
***
Tiếng chuông vào học đã vang lên, bọn con gái bắt đầu tản ra và tôi bước vào chỗ của mình, lúc ấy một cơn gió đáng ghét lướt qua cửa sổ đã vô tình thổi tung tà áo dài của tôi, chân áo bay lên tít tới thắt lưng. Trời ạ, xấu hổ chết đi được!
- What’s a sexy cloth! - Nam Long thốt lên.
Tôi ngượng chín cả mặt, nhưng vẫn cố giữ “phong độ” như thường ngày, nhìn hắn trừng trừng:
- Nói lại xem nào!
- Ah ah... ý tớ là áo dài trông rất đẹp… Ý tớ là thế…
- Good! - tôi cười “nham hiểm” rồi ngồi xuống nhẹ nhàng sau khi đã xếp tà áo dài kĩ lưỡng.
- Cậu có vẻ được nhiều người hâm mộ nhỉ? - Tôi hỏi Nam Long (thật sự là sau khi buột miệng hỏi câu này, tôi cảm thấy rất hối hận).
- À, có lẽ thế thật. - Hắn cười cười. Tất cả bọn họ đều bảo tớ “cu-te” gì đó… Tớ cũng không hiểu lắm…
- Là "kute". Học sinh Việt Nam thường đọc thành “cu-te”.
- Ồ, cám ơn nhé! - Nam Long đưa cho tôi một cây kẹo to đùng và cười thật tươi.
Tôi hơi ngạc nhiên:
- Tại sao?
- Vì cậu đã chỉ cho tớ nhiều thứ. - Nam Long nháy mắt ra hiệu cho tôi cầm lấy cây kẹo. Đây là lần đầu tiên tôi nhận được lời cảm ơn dễ dàng như vậy, thật ra tôi có làm gì đâu… Mọi ánh mắt trong lớp đang đổ dồn về phía tôi, Nam Long đang làm tôi khó xử. Trong chớp mắt, Nam Long giúi cây kẹo bự chảng đó vào tay tôi: “Đây là loại kẹo mà tớ thích, hi vọng cậu sẽ thích nó.” Nam Long cười, chết thật, tôi lại cảm thấy mình đang lúng túng rồi.
***
Câu chuyện tiếp theo giữa tôi và Nam Long là về môn Sử, mà cũng có thể là môn Tiếng Việt. Chà, nói thế là bởi vì nó diễn ra trong giờ Sử, nhưng "gốc rễ" của vấn đề là ở môn Tiếng Việt. Khả năng nghe nói của Nam Long thì rất tốt, ngay cả khi không hiểu người khác đang nói gì nhưng cậu ấy vẫn có thể nhớ và phát âm chính xác những từ hay câu đó để hỏi lại tôi, đó thật sự là một khả năng đặc biệt. Tuy nhiên, vấn đề là ở chỗ khả năng hiểu của cậu ta lại vô cùng dở tệ, rắc rối hơn nữa là cái gì cậu ta cũng muốn biết, làm tôi muốn "bội thực" câu hỏi luôn. Ở Mỹ thì học sinh không hay chép bài, nhưng ở Việt Nam thì khác. Thấy tôi hì hục ghi lại những ý chính trích lọc từ bài giảng của cô, Nam Long ngạc nhiên:
- Cậu viết gì vậy? - Nam Long hỏi.
- Tớ viết lại những gì tớ cho là quan trọng.
- Tại sao phải viết?
- Vì những gì cô nói đều không có trong sách nên tớ ghi lại để nhớ.
- Vậy thì tớ sẽ làm giống cậu.
- Cậu không nên làm thế đâu, chắc chắn cậu sẽ ghi không kịp. - Tôi hờ hững đáp.
- Nếu vậy thì cậu giúp tớ là được chứ gì!
- Từ khi nào cậu có ý nghĩ đó vậy hả? Tiếc quá, tớ chẳng giúp được gì cho cậu đâu.
- Nếu tớ không biết phải viết như thế nào thì tớ sẽ nhìn về phía cậu, dù gì đã ở đây rồi thì tớ sẽ học hành thật nghiêm túc giống người Việt Nam, cậu làm gì thì tớ cũng sẽ làm như vậy. - Nam Long cương quyết.
Tôi liếc nhìn Nam Long vài giây rồi quay đi:
- Cái cậu cần làm bây giờ là giữ trật tự, tớ không thể nghe kịp những gì cô nói đây này.
- Tớ thì nghe hết, nhớ hết, nhưng mà không hiểu cho lắm. - Nam long vừa cười vừa nói bằng cái giọng lơ lớ, nhưng mà tôi không tin, vừa học, vừa nói chuyện, lại không có khả năng hiểu trọn vẹn tiếng Việt như cậu ta thì làm sao mà nhớ nổi.
- Cậu đọc lại câu cô giáo vừa nói xem nào! - Tôi thách Nam Long.
- Cô nói là “Thiên Hoàng Minh Trị sinh ngày 3 tháng 11 năm 1852, mất ngày 30 tháng 7 năm 1912, còn được gọi là Minh Trị Đại Đế hay Minh Trị Thánh Đế, là một vị minh quân trong lịch sử Nhật Bản, đã có công lớn trong việc canh tân đất nước, đưa Nhật Bản phát triển thành một đất nước hiện đại, thoát khỏi nguy cơ làm thuộc địa của các nước phương Tây.” Nhưng mà có từ "canh tân", "thuộc địa" là tớ chưa hiểu, nếu cậu không giải thích cho tớ thì tớ đành phải hỏi cô giáo thôi.
Không thể tin nổi, cậu ta đã nhớ không sót chữ nào.
- Làm sao cậu nhớ được như vậy? - Tôi hỏi.
- Tớ cũng không biết nữa, cứ nghe rồi tự nhiên nhớ như vậy.
- Rõ ràng cậu không phải là người! - Tôi thốt lên.
- “Không phải là người”, đây là câu nói làm tớ buồn nhất trong ngày đó.
- Ý tớ không phải thế… - Tôi đang tính giải thích thì chợt thấy cô giáo đang nhìn về phía tôi và Nam Long, một số học sinh cũng nhìn chúng tôi tò mò, nãy giờ chúng tôi nói chuyện hơi nhiều. Nam Long dường như không để ý tới điều đó, cậu ta vẫn chăm chú chờ nghe tôi nói tiếp, tôi liếc nhìn cậu ta, khẽ ra hiệu rồi lấy bút chì ghi vào sách: “Những thắc mắc của cậu chắc chắn tớ sẽ giải đáp, không cần hỏi cô giáo đâu”, sau đó cố ý giơ lên cho cậu ta đọc được.
- Cám ơn cậu. - Nam Long bắt chước tôi, viết vào sách. Thỉnh thoảng tôi nhận ra Nam Long rất trẻ con và hồn nhiên.
“Reng reng!”, chuông báo hiệu ra chơi reo lên, vừa giác thấy bóng dáng tụi con gái chuẩn bị kéo dồn về phía Nam Long, tôi đã chuẩn bị tâm lý… ra hành lang đứng, bỗng nhiên, tôi bị Nam Long... cầm tay giật ngược lại:
- Hey! Cậu đi đâu đó?
- Tớ… tớ đi ăn sáng. - Tôi hơi lúng túng, mọi cặp mắt đang đổ dồn về phía chúng tôi.
- Nhưng lúc nãy cậu đã hứa sẽ giải đáp mọi thắc mắc của tớ mà? - Nam Long nói với vẻ mặt phụng phịu. Ánh nắng làm khuôn mặt thiên thần của cậu ta như phát sáng, ánh mắt thu hút đó đang nhìn tôi, làm tôi có cảm giác như bị thôi miên. Trong một phút, tôi dường như không còn là chính mình, trống ngực đập thình thịch, một cảm xúc kì lạ đang kiểm soát tôi...
- Tớ sẽ đi cùng cậu. - Nam Long cười, nụ cười đang tỏa nắng vào mọi ngóc ngách của tâm hồn tôi, mang lại cảm giác nóng bừng khắp thân thể, mặt tôi đã bắt đầu đỏ lên, tôi cảm nhận được điều đó…
- Đi thôi. - Nam Long đứng lên, nhưng lần này, ánh mắt săm soi của mọi người đã làm tôi chợt tỉnh. Phải rồi, chỉ cần không nhìn vào cậu ta là tôi sẽ không bị "thôi miên", tôi sẽ lại là tôi, sẽ không có thứ gì có thể chi phối tôi. Vội vàng rút tay ra khỏi bàn tay của Nam Long, tôi rành rọt:
- Bỏ tay tớ ra.
Nam Long quay lại nhìn tôi, ngạc nhiên… Khổ một điều là khi ngạc nhiên, cậu ta cũng đẹp hết sức, tôi không thể không bị mê hoặc thêm một lần nữa… Nhưng tôi thề là lần này chỉ trong vài giây thôi, khi bắt đầu phát hiện ra, tôi đã quay sang hướng khác và "dòng điện" biến mất:
- Nam Long này, tự nhiên tớ muốn… đi vệ sinh. Cậu ở trong lớp thì hơn. - Tôi nói dối rồi nhanh chóng bước ra khỏi lớp trước ánh mắt thiếu thiện cảm của mọi người. Mặc kệ, tôi không quan tâm, tôi sẽ không vì những lời đó mà bị ảnh hưởng, sẽ không bao giờ bị những cảm xúc vớ vẩn làm mất kiểm soát. Nhưng tôi đang nói dối lần thứ hai, lần này là dối chính bản thân mình…
Hai bàn tay để lên trước ngực, tôi đang đo lường cảm xúc của mình, nhịp tim đã hoàn toàn ổn định. "Chỉ cần không nhìn về cậu ta, phải, chỉ cần như thế, tôi lại là chính tôi." - Tôi đã nhắc nhở mình rất, rất nhiều lần như vậy, thế nhưng cảm xúc không phải là thứ có thể đem cất vào rương và khóa lại như tôi nghĩ. Dù tôi có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn đeo bám tôi. “Mọi cảm xúc chân thật đều không chủ tâm” - câu nói của Mark Twain mà tôi đã từng đọc rất lâu trước đó bây giờ đang ám ảnh tâm trí tôi và tôi đã cố gắng phủ nhận, nhưng tôi đã thua, thua thảm hại.
Màu tím – màu của sức hút diệu kì… Hôm nay, trong mắt tôi, Nam Long là cả một bầu trời sắc tím.
Từ khi Nam Long bước vào trường tôi, cậu ấy đã trở thành một nhân vật cực kì nổi tiếng. Vẻ đẹp lai ấn tượng của cậu ta luôn thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ, Nam Long đã trở thành tâm đểm chú ý của toàn trường. Cũng vì thế mà hôm nay, bộ đôi nổi tiếng của trường - Ruby và Sapphire - đã xuất hiện ở lớp tôi.
Ruby và Sapphire là hai chị em họ xinh đẹp và đầy quyền lực của trường tôi. Nghe đâu nhà họ sở hữu một tập đoàn khách sạn tầm cỡ lắm, tên thật của hai chị em là Hồng Ngọc và Bích Ngọc, tương ứng với Ruby và Sapphire. Trong hai người thì Ruby là em – mang một vẻ đẹp cá tính, dễ thương với mái tóc ngang vai xoăn bồng bềnh luôn được cột cao lên đỉnh đầu, đôi mắt nâu to tròn, cái miệng nhỏ xinh lúc nào cũng đỏ đỏ, nổi bật lên trên làn da trắng mịn. Khác với Ruby, cô chị Sapphire lại mang một vẻ đẹp dịu dàng, mắt đen thu hút, má lúm đồng tiền, mái tóc đen dài óng ả ôm lấy khuôn mặt trái xoan. Với ngoại hình nổi bật và thế lực gia đình mạnh, cả hai đều tạo cho mình một vị trí đặc biệt trong trường, chỉ cần một câu nói của hai chị em họ thốt ra, sẽ không thể nào đếm hết nổi những cánh tay tình nguyện thực hiện nguyện vọng của họ. Vì thế, trong trường, ít có ai dám làm họ phật lòng. Ruby và Sapphire học ở lớp học đặc biệt dành cho học sinh tài năng mà trong đó, 70% số tiết học được dạy bằng tiếng Anh. Điều kì lạ là hôm nay hai chị em họ lại xuất hiện ở lớp tôi – một lớp học bình thường.
Lúc này, hầu hết học sinh trong trường đã kéo đến chật cả dãy hành lang lớp tôi. Ruby và Sapphire đi đến đâu thì đám đông giãn ra đến đó, tạo thành một lối đi rộng rãi cho hai chị em. Tôi có cảm giác như những chỗ bọn họ vừa bước qua đều tỏa ra một thứ ánh sáng mê hoặc, ánh sáng ấy giờ đây dừng lại gần bàn của tôi, cụ thể là trước mặt Nam Long. Cậu ta hơi ngạc nhiên khi thấy hai chị em, tôi đoán là cậu ta đã bị thu hút, cả hai xinh thế cơ mà.
- Hân hạnh được gặp cậu. - Ruby bước lên, chủ động chào Nam Long.
- Chào cậu. - Nam Long đáp.
Xung quanh đã bắt đầu xì xào. Ruby và Sapphire cao quý như hai viên ngọc của lớp đặc biệt hôm nay lại đến đây để chủ động chào hỏi Nam Long của lớp thường. Trong một vài giây, Sapphire đưa đôi mắt đẹp nhìn một lượt qua đám đông, tiếng ồn im bặt. Đó là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến quyền lực của hai chị em.
- Chúng tớ nghe ba tớ nói trường mình sẽ chào đón một nhân vật đặc biệt, là con trai của nhà đầu tư mà tập đoàn Star sẽ hợp tác, nên ba tớ bảo chúng tớ nên đến chào. - Ruby nói tiếp.
- Chúng tớ đã chờ cậu ở lớp đặc biệt, nhưng thật bất ngờ khi cậu lại chọn lớp học này. - Sapphire bước lên tiếp lời.
- À, tôi cũng có nghe ba William kể một chút về hai cậu, các cô gái thông minh và xinh đẹp. - Nam Long đáp lại trước khi nở một nụ cười rạng rỡ.
- Tiện thể… - Sapphire tiến gần về phía Nam Long - Chắc cậu cũng có nghe về lớp đặc biệt? Đó là lớp học ba tớ đã mở ra ở trường này để đào tạo những thiên tài. Ba tớ có ý định mời cậu vào lớp học đó, đó mới là nơi phù hợp với bọn tớ và cả cậu nữa. Thật tiếc khi thấy một người như cậu phải học trong lớp này, tớ nghĩ…
- Xin lỗi… - Nam Long bất ngờ cắt lời của Ruby - Tớ nghĩ là tớ không phải là thiên tài gì cả và đây là chỗ phù hợp với tớ.
Câu trả lời của Nam Long khiến hai chị em đầy kiêu hãnh sững sờ trong vài giây.
- Cậu không hối hận về câu trả lời này chứ? - Sapphire đưa đôi mắt đen thu hút nhìn chằm chằm vào Nam Long. Cậu ta, không một chút do dự, mỉm cười đáp lại:
- Tất nhiên là không!
Chỉ trong một cái chớp mắt, tôi thấy sắc mặt của Ruby thay đổi, nhanh như cắt, Ruby bước lên trước chị gái của mình, đưa mắt nhìn Nam Long, đó là một cái nhìn đầy ma lực. Đáp lại cái nhìn thiếu thiện cảm đó, Nam Long thân thiện đáp:
- Tớ rất vui khi được gặp hai cậu.
Trong một thoáng, tôi thấy nụ cười trên khuôn mặt của Ruby. Sapphire cũng mỉm cười, hai lúm đồng tiền duyên dáng làm cậu ấy trông thật đáng yêu. Người ta nói, nụ cười của người có lúm đồng tiền được bảo hộ bởi thần vệ nữ, nhưng với tôi, khi Sapphire cười, cậu ấy thực sự đã là một nữ thần rồi.
- Khi về Mỹ, tớ sẽ kể cho bạn bè của tớ nghe về các cậu, beautiful girls!
Trước câu nói đáng yêu của Nam Long, cả hai chị em đều cười rất tươi, nụ cười tỏa ra những tia sáng lấp lánh như viên ngọc trong ánh nắng mai. Rồi ánh sáng ấy từ từ lướt qua đám đông, xa dần…
***
Buổi học hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, tôi và Nam Long vào phòng tập nhạc cùng nhau. Đây là phòng học dành riêng cho lớp đặc biệt, nó thật sự là chỗ lý tưởng cho tôi khi cần một khoảng không yên tĩnh. Thứ nhất, vì đây là chỗ dành cho những “thiên tài” nên những học sinh bình thường ít ai dám đặt chân đến, tất nhiên là trừ đứa liều lĩnh như tôi. Thứ hai, lớp đặc biệt vốn rất ít người nên nếu nắm được lịch học thì có thể biến nơi đây thành thiên đường riêng của mình. Và thứ ba, một lần tình cờ vào năm ngoái, tôi đã biết được mật mã của khóa phòng này.
- Tớ chỉ tiết lộ cho mỗi cậu biết "thiên đường" của tớ thôi đấy nhé! - Tôi nói với Nam Long.
- Cám ơn cậu. - Nam Long cười tươi - Cậu tốt với tớ quá!
- Tớ chỉ thấy khó chịu khi nhìn thấy cậu bị mất gốc thôi, ở đây yên tĩnh, tớ có thể giải đáp mọi thắc mắc của cậu.
- Cậu thật “bao dung”, chỉ vì vậy mà cậu chỉ cho tớ thiên đường của cậu...
- Cậu dùng từ khó nghe quá! - Tôi nhăn mặt. - ... Thật ra, không chỉ vì lí do đó đâu… - Tôi ấp úng.
- Hả? - Nam Long cúi xuống sát mặt tôi, đôi mắt sâu của cậu ta mở to chờ đợi câu trả lời. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn một tên con trai ở khoảng cách gần như vậy, tôi không thể ngăn được trái tim mình ngừng đập rộn ràng.
- Cậu đang tính làm gì đấy? - Giọng nói của tôi đang run lên cùng một nhịp với thứ đang đập trong lồng ngực tôi.
- Tớ chờ câu trả lời của cậu.
- Ý tớ là... tại sao cậu lại đứng gần thế này?…
- Oh… oh… sorry. - Chợt nhận ra khoảng cách "bất thường", Nam Long thể hiện vẻ lúng túng không kém tôi. Cả tôi và Nam Long đều không nói gì trong vài phút sau đó. Trong lúc đang cố gắng ngăn cho con tim mình không nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi tự hỏi: “Liệu Nam Long có đang như tôi không?”...
Trong phòng học nhạc hôm ấy, tôi đã giải đáp hết mọi thắc mắc về nghĩa của từ cho Nam Long. May mắn cho tôi là những từ này khá phổ biến nên đứa dốt Văn như tôi vẫn có thể hiểu được. Trong lúc giảng, tôi đã nói cho Nam Long nghe lí do thứ hai khiến tôi dẫn cậu ấy đến khoảng không gian bí mật của mình. Rằng tôi đã bị ấn tượng bởi câu trả lời của cậu ta trước lời mời vào lớp đặc biệt của hai chị em "thiên thần": “Tớ không nghĩ mình là thiên tài!” – tôi thích câu này. Nhưng thật sự, Nam Long đối với tôi là một thiên tài. Cậu ấy đã nói với tôi rằng cậu đã hoàn thành xong chương trình phổ thông từ năm ngoái và sẽ theo học ở một trường đại học danh tiếng của Mỹ vào năm sau. Năm nay, ba của cậu ta mở rộng đầu tư vào Việt Nam và Việt Nam là món quà mà ba mẹ dành cho cậu ta… Chúng tôi đã kể cho nhau nghe nhiều câu chuyện. Nam Long kể cho tôi nghe về mẹ của cậu - một người phụ nữ Việt Nam tuyệt đẹp, về chuyện tình của ba mẹ cậu, về việc mà cậu yêu Việt Nam như thế nào. Thật tuyệt vời khi nghe những câu chuyện đó từ một người gốc Việt. Và tôi tin rằng, ngay từ lúc đó, tôi đã cảm nhận được lí do thứ ba mà tôi đã chỉ cho Nam Long đến căn phòng này…
Nam Long cười thật tươi. Lần này thì nụ cười của cậu ta không mang lại cho tôi cảm giác “tê tê” như mọi lần nữa, dù rằng tim tôi vẫn "loạn nhịp"...
Buổi tối, tôi nằm mân mê cây kẹo mà Nam Long tặng. Đây là loại kẹo mà cậu ấy thích. Tôi nhẹ nhàng bóc lớp vỏ kẹo ra, ở bên trong là vị chocolate, ngọt và đắng. Tôi chìm ngập trong hương vị tuyệt vời đó, cảm giác thật lạ! Tôi có thể ngăn mình không nhìn về phía cậu ta, nhưng giờ đây, tôi không thể ngăn bản thân ngừng suy nghĩ về cậu ấy. Trống ngực tôi đang bắt đầu nổi loạn… Nhân chocolate mát ngọt đang tan dần trong miệng tôi, tôi nhắm mắt, chìm vào giấc mơ của chính mình…
- Chị đang nghĩ gì vậy? - Cô em gái Bảo My bất ngờ ghé sát vào tai tôi, tôi giật mình choàng tỉnh khỏi giấc mơ.
- Hờ… chị đâu có nghĩ gì đâu!
- Nói xạo, em còn thấy chị cười nữa! - Con bé chất vấn tôi.
- Nè, sao vô phòng chị mà không gõ cửa gì hết?
- Em biết hết, chị đừng hòng nói dối. - Bảo My ghé sát vào tôi, chu mỏ đáng yêu. - Chị đang có bạn trai chứ gì?
- Aaaaahhhhhh…. - Tôi đưa tay bịt miệng con bé lại. - Không được nói bậy nghen!
- Ư... ưm… - Con bé cố gắng thoát khỏi tôi. - Chị nói dối! Chỉ có những người thích nhau mới tặng chocolate cho nhau!
Con bé Bảo My này, mới có 5 tuổi, học mẫu giáo mà cái gì cũng biết, con nít bây giờ hư quá, tôi thầm nghĩ.
- Không phải, đừng có đoán mò, chị oánh cho bây giờ á! - Tôi vừa dọa dẫm, vừa cầm nhẹ lấy hai má của bé My, kéo ra.
- Nhưng em nói đúng mà.
- Không phải… cậu ta chỉ là bạn bình thường thôi.
- Rõ ràng là con trai. - Bảo My cười lém lỉnh.
Con bé này, quá lắm rồi, con nít con nôi mà nhiều chuyện quá đỗi, không thể nào “dịu dàng” nổi nữa, tôi dùng cặp mắt hắc ám lườm con bé:
- Nhóc con, muốn gì hả, con trai với con gái thì không thể làm bạn được sao? Muốn sún răng hả? - Tôi dọa dẫm. Chắc chắn là lúc đó trông tôi đáng sợ lắm, vậy mà con bé chẳng tỏ ra sợ tôi tí nào, có lẽ 5 năm chung sống với đứa như tôi đã luyện cho nó một tinh thần thép. Trước vẻ mặt đáng sợ của tôi, nó bình thản trả lời:
- Cho em nốt chỗ kẹo kia đi, em sẽ nghĩ chị và anh ấy chỉ là bạn bình thường.
- Thì ra chỉ là muốn ăn kẹo mà dám chọc giận chị… Con bé này được lắm. - Tôi bẹo má Bảo My lần nữa.
- Thế chị có cho không?
- Lấy đi, đồ con nít!
Tôi vừa dứt lời thì Bảo My đã vội vàng nhảy khỏi giường, vơ lấy cây kẹo:
- Chị lại bảo anh ấy mua cho là được chứ gì! - Con bé ranh mãnh đáp lại. Thiệt tình là tôi đỡ không nổi với tụi con nít bây giờ luôn, nhớ lại, lúc trước bằng tuổi nó, tôi “ngây thơ” biết bao nhiêu, còn nó, mới 5 tuổi đầu, vắt mũi chưa sạch mà dám “tống... kẹo” chị nó rồi.
***
“Message received.” Âm báo tin nhắn làm tôi giật mình, một số điện thoại lạ, tôi mở Inbox ra xem:
- Tớ là Nam Long nè, cậu đang làm gì đấy?
Là Nam Long. Tim tôi đập loạn lên, tay bấm liên hồi, trong mười mấy giây, tôi đã viết xong một trang tin nhắn:
- Tớ đang ở nhà, chuẩn bị học bài, làm sao cậu biết được số điện thoại của tớ?
- Tớ lên mail tìm trong danh sách lớp, này, tớ vừa biết được một chuyện rất thú vị!
- Chuyện gì?
- Tớ biết “tên thường gọi” của cậu rồi!
- “Tên thường gọi” của tớ là Thư chứ còn là gì nữa! Lãng xẹt!
- “Lãng xẹt” là gì vậy? Mà tớ không nói tên Thư, tớ muốn nói đến tên “khúc gỗ” kìa.
Ôi trời ạ! Tôi có cảm giác như mặt mình bị nung chín. “Giang hồ hiểm ác quá” chỉ trong vòng có hai ngày mà…
- “Khúc gỗ” ơi, “lãng xẹt” là gì vậy? - Tin nhắn của Nam Long làm tôi muốn nổi đóa. Lần đầu tiên tôi cảm thấy ghét cái biệt danh này. “Khúc gỗ” nghe chẳng nữ tính tí nào, tự nhiên tôi muốn mình trở nên xinh đẹp. Tôi nghĩ đến Ruby và Sapphire, tôi chỉ muốn xinh bằng một nửa họ thôi.
- Cậu ăn kẹo tớ tặng chưa? - Nam Long tiếp tục gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi đọc tin nhắn mà tim đập loạn xạ, hí hửng bấm tin nhắn reply: "Tớ ăn rồi, rất ngon, tớ rất thích, cám…." Khoan! Tôi đặt điện thoại qua một bên. Tôi đang làm gì thế này, khó chịu với biệt danh “khúc gỗ”, thích kẹo, tim đập rộn ràng khi nhắn tin, muốn trở nên nữ tính... Tôi đặt tay lên ngực. Không lẽ mình bị... Nam Long thu hút thật rồi sao? Nhắm mắt, lắc đầu nguầy nguậy, tôi lấy mền, gối, thú bông đè lên điện thoại, phải làm nó biến mất khỏi tầm mắt tôi. “Không được quan tâm!” - Tôi tự nhắc nhở bản thân rồi ngồi vào bàn học. Mặc dù thế, tôi vẫn đếm được chính xác số tin nhắn được gửi đến sau đó…
- Sao cậu không trả lời?
- Tớ xin lỗi vì đã gọi cậu là “khúc gỗ” nhé!
- Có lẽ là cậu đang bận rồi.
- Chúc cậu ngủ ngon nhé!
Tôi đã đọc những tin nhắn sau đó của Nam Long vào trước lúc đi ngủ, một cảm giác thật lạ như vòng đôi tay vô hình ôm lấy tôi, ru tôi vào giấc mơ tuyệt đẹp…
***
Sáng sớm, trời trong vắt, nắng ban mai hòa cùng với gió làm đung đưa tà áo dài tha thướt mà tôi khoác lên người, những sợi tóc mềm mại vuốt ve khuôn mặt đem đến cho tôi một cảm giác dễ chịu. Tôi dang tay, hứng lấy vẻ tinh khôi của ngày mới, gió đang nâng cánh tay tôi lên. Tôi quay một vòng, rồi hai vòng, ba vòng… cảm giác như mình đang bay…
- Chị Thư! - Bảo My làm tôi giật mình suýt té. Mẹ kêu chị chở em đi học.
- Cái gì? Sao kì vậy? - Tôi hét lên theo quán tính. Chặng đường tiếp theo của tôi thật là gian khổ: áo dài, đạp xe, chở một... cục thịt phía sau. Bé My mới 5 tuổi mà nặng gần 30 cân, còn tôi, tuổi gấp 3 lần nó mà nặng hơn nó có mười mấy cân thôi. Nó ngồi sau cứ nhai kẹo nhóp nhép làm tôi thèm chảy nước miếng…
Trước trường bé My là một nhà sách nhỏ bán sách cho học sinh mẫu giáo như bé My. Không hiểu sao khi nhìn thấy nó, tôi lại nhớ đến Nam Long. Bây giờ là 6h30, vẫn còn sớm, tôi quyết định vào đó. Hàng ngàn quyển sách với nhiều màu sắc sặc sỡ đập vào mắt tôi làm cho tôi có một cảm giác thích thú. Tôi muốn mua cho Nam Long quyển sách truyện cổ tích Việt Nam. Tôi chọn quyển có hình vẽ ngộ nghĩnh và màu sắc lòe loẹt nhất. Đạp xe đến trường với quyển sách nằm yên trong giỏ, tôi cảm thấy vui vui vì một điều gì đó rất lạ…
- Cho cậu nè! - Tôi cẩn thận đưa quyển sách cho Nam Long ở dưới hộc bàn. Tôi không muốn ai biết là tôi mua sách cho cậu ta, xấu hổ chết đi được.
- Hey, cám ơn cậu! - Nam Long cười thật tươi. Lần này thì nụ cười của cậu ta không mang lại cho tôi cảm giác “tê tê” như mọi lần nữa, dù rằng tim tôi vẫn loạn nhịp, thậm chí là còn đập mạnh hơn những lần trước. Nhưng mà bây giờ còn kèm theo cả cảm giác... lạnh gáy nữa - hàng chục ánh mắt “hình viên đạn” đang dành cho tôi mà. Nam Long ơi là Nam Long...
Vài giây sau đó, mọi người trong lớp bắt đầu xì xào, có những tiếng “Ồ...” thật lớn. Là Ruby và Sapphire! Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy hai chị em ở khoảng cách gần như thế này, tôi nhớ chắc chắn là mình đã nhìn cả hai không chớp mắt. Có lẽ vì thấy tôi tội nghiệp quá nên Sapphire đã nở nụ cười với tôi, nhưng Ruby thì có vẻ khó chịu hơn, cậu ta nhìn lướt qua tôi, nhíu mày trước khi dành ánh mắt trong veo biết nói cho Nam Long:
- Buổi party chào mừng năm học mới do lớp đặc biệt tổ chức vào tuần sau hân hạnh chào đón cậu!
- Thật à? Great! - Nam Long tỏ ra thích thú.
Xung quanh đã bắt đầu ồn ào hơn, họ bắt đầu bàn tán về buổi tiệc, về lớp học của những nhân tài, về Nam Long, Ruby và Sapphire.
- Nhưng chỉ có lớp của các cậu thôi sao? - Nam Long bỗng ngẩn người ra.
- Hội trường của trường không đủ lớn để chứa tất cả mọi người. - Ruby giải thích.
- Nếu vậy, tớ nghĩ tớ không nên có mặt ở đó thì hơn, tớ đâu thuộc lớp các cậu. - Nam Long nói.
Trong giây lát, tôi thấy chân mày của Ruby nhíu lại. Không hiểu sao, tôi cảm thấy Ruby có một cái gì đó thật lạ. Trong khi Ruby thể hiện thái độ không vui ra mặt thì Sapphire vẫn điềm tĩnh, cô nàng nhìn lướt qua tất cả mọi người, rồi bỗng chốc nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời:
- Tất nhiên mọi người có thể đến nếu đủ tự tin rằng mình sẽ không trở nên lạc lõng giữa những bộ cánh lộng lẫy. Thay vào đó, buổi party sẽ được tổ chức tại sảnh khách sạn của nhà chúng tớ. - Câu nói của Sapphire làm cả lớp trở nên nháo nhào. Đây là lần đầu tiên party mừng năm học mới hoan nghênh học sinh toàn trường, điều đó làm mọi người vô cùng phấn khích.
Liếc nhìn Ruby, Sapphire đá mắt tinh nghịch, Ruby đáp lại bằng ánh mắt biết cười rồi cũng với ánh mắt ấy, cậu ta ghé sát vào tai Nam Long:
- Tớ chắc rằng cậu đoán được vì sao bọn tớ lại mời toàn trường trong buổi party đặc biệt này. Hân hạnh được gặp cậu ở buổi tiệc.
Hành động của Ruby khiến mọi người đang chứng kiến ồ lên. Nam Long mặc dù lớn lên ở Mĩ, nhưng vẫn thể hiện một chút bối rối trong đôi mắt, có lẽ vì Ruby quá xinh đẹp. Khi nhìn Nam Long, Ruby và Sapphire đứng cạnh nhau, tôi có cảm tường như họ là những bức tượng trong thần thoại Hi Lạp, long lanh tuyệt đẹp, khiến tôi không thể rời mắt… Có lẽ Ruby thích Nam Long, tôi tin rằng không chỉ có mình tôi nghĩ như vậy, và sự thực nó đã trở thành chủ đề bàn tán của toàn trường: "Nếu là Ruby thì tớ không còn cơ hội rồi…" - một cô bạn mếu máo. "Đúng là không ai có thể so sánh được với hai chị em thiên thần đó" - một cô bạn khác cũng rầu rĩ không kém. Rồi mọi người lại nhao nhao: "Không biết Nam Long của tớ có thích Ruby không nữa, hôm qua tớ đã chuẩn bị kẹo tặng cho cậu ấy…", "Tớ không nghĩ là Nam Long thích Ruby đâu, lúc đầu cậu ta từ chối buổi party mà!"... Trong khi đó, Nam Long lúc này đang chăm chú đọc quyển truyện cổ tích lòe loẹt mà tôi tặng. Cậu ta tỏ ra rất thích nó, vừa xem vừa cười, vẻ mặt rạng rỡ đó làm tôi cảm thấy vui vui. Trong khoảnh khắc đó, tôi tin rằng mình đã mang đến cho cậu ta những nụ cười đó.
- Cậu thích quyển sách đó đến vậy à? - Băng Tâm, "cô bạn tặng kẹo" hỏi Nam Long. Nam Long vẫn đang dán mắt vào quyển truyện, cậu ta dường như không nghe thấy những gì Băng Tâm nói. Băng Tâm vẫn không bỏ cuộc, với nụ cười trên môi, cô bạn nhẹ nhàng đặt hộp quà lên trên trang truyện mà Nam Long đang bị mê hoặc:
- Tặng cậu.
Bị giật mình, Nam Long ngước lên, khuôn mặt hoàn mĩ của cậu ta vẫn còn ngơ ngác:
- Ồ… tặng tớ sao? Thanks a lot!
- Quyển truyện của học sinh tiểu học, cậu thích nó lắm à? - Băng Tâm lặp lại câu hỏi lúc nãy.
Nam Long nhìn quyển truyện lòe loẹt, khuôn mặt cậu ta bừng sáng với nụ cười đẹp mê hồn:
- Nó thực sự rất thú vị, Hoàng Thư tặng tớ đấy! - Nam Long vừa nói, vừa đưa tay choàng qua vai tôi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tim đập loạn xạ, đầu óc quay cuồng, tôi không xác định được mình đang đứng hay ngồi nữa, trọng lực dường như biến mất. Trong khoảnh khắc, tôi cảm giác như mình đang lơ lửng. Ôi trời ơi! Tôi không tin là mình lại bị mất bình tĩnh đến vậy…
- Bỏ ra coi! - Tôi hét lớn.
- Tớ còn muốn ôm cậu nữa, tớ muốn cảm ơn về quyển truyện… - Nam Long vẫn hí hửng. Dường như cậu ta quên mất ở đây là Việt Nam. Cả lớp đang dán mắt vào chúng tôi, nhưng quan trọng hơn cả là tim tôi… nó đang nhảy múa trong lồng ngực. Tôi dùng sức thoát khỏi cánh tay của Nam Long, một cúc áo dài bung ra, nhưng đó không phải là toàn bộ nguyên nhân làm tôi bối rối…
- Sorry… - Nam Long nhỏ nhẹ, tôi thấy mặt cậu ta đỏ lên. Tiếc là tôi không thể nhìn thấy bộ mặt của mình bây giờ, nhưng tôi tin chắc là nó đang rất thảm hại, bởi vì ngay lúc đó, tôi đã rất khó khăn mới có thể thốt lên được thành một câu:
- Nam Long, cậu nên nhớ… đây không phải là nước Mỹ.
- Xin lỗi… Tớ chỉ muốn cảm ơn, nhưng lại quên mất. - Nam Long đưa tay gãi đầu và nhìn tôi bằng cặp mắt buồn hối lỗi. Trong lúc này, có hàng chục cặp mắt đổ dồn về tôi, nhưng tôi chỉ muốn nhìn hoài đôi mắt ấy…
Ngoài sân, những chiếc lá đang thả mình trong làn gió như đứng yên lại giữa không trung.
Chim bỗng dừng lại ở khúc nhạc vui nhất.
Hương hoa ngọc lan ngọt ngào.
Nắng lấp lánh phản chiếu qua ô cửa kiếng.
Xung quanh tôi, mọi thứ dường như đều hóa tĩnh…
Chỉ còn lại con tim đang loạn nhịp…
Tôi đang lắng nghe cảm xúc của chính mình, để rồi nhận ra, đã đến lúc tôi phải đối mặt với nó…
Xao xuyến… Nhớ nhung… Hạnh phúc… Yêu thương… Mọi thứ đều đến rất tự nhiên…
- Cho tớ mượn vở đi. - Nam Long nhìn tôi, rồi nhìn cuốn vở ghi môn Văn của tôi.
- Cậu không cần phải chép bài đâu, cậu tốt nghiệp cấp ba rồi còn gì! - Tôi càm ràm, không phải vì lí do gì to tát, mà là vì chữ tôi xấu hoắc, Nam Long mà nhìn thấy thì xấu hổ lắm.
- Nhưng tớ thích. - Nam Long vừa nói vừa rút cuốn vở nằm dưới cánh tay của tôi (trời ạ!)
- Đọc ra không? - Tôi vừa nói mà vừa có cảm giác mặt mình đang hóa thành củ cà rốt, hic.
- Okie!
Nghe Nam Long nói “okie”, tôi thở phào một cái, có vẻ như cảm nhận cái đẹp của cậu ta có vấn đề, như thế lại càng hay cho tôi. Đắc ý, tôi hí hửng:
- May cho cậu là Việt Nam sử dụng kí tự Latinh, chứ mà dùng chữ tượng hình như Trung Quốc hay Nhật chắc cậu khỏi viết.
- Tớ thấy cũng có mấy chữ tượng hình mà... - Nam Long ngơ ngác nhìn tôi, làm tôi cũng ngơ ngác theo. Tôi có biết viết chữ tượng hình nào đâu? Không lẽ tôi viết chữ Latinh mà Nam Long nhìn ra thành... chữ tượng hình? Đau lòng quá! Tôi nhanh chóng lấy lại cuốn vở của mình:
- Đâu? Có chữ tượng hình nào đâu?
Nam Long nhanh chóng chỉ vào những chữ mà tôi viết tắt: “mặt trời” thì tôi vẽ hình tròn có ánh nắng chiếu xung quanh, “trái tim” thì vẽ trái tim…
- Trời ạ! Tớ viết tắt đó! - Tôi giải thích, rồi dùng bút xóa, xóa hình vẽ dùng để viết tắt, ghi lại thành chữ hoàn chỉnh. Nam Long có vẻ khá vui. Những bài sau đó, tôi cố gắng ghi chép thật nắn nót, cẩn thận và đầy đủ, vì tôi biết cậu ấy sẽ mượn vở tôi…
-Cậu biết “Tri nhân, tri diện bất tri tâm” là gì không?- Nam Long nhìn tôi bằng cặp mắt tò mò đáng yêu. Hic, toàn là chữ Hán Việt, tôi nghĩ hoài mà không ra. “Tri” là “tri thức” sao? “Nhân” thì là người, “người có tri thức, tri thức ở mặt, không có tri thức trong lòng”, nghe chẳng ra cái thể thống gì cả! Tôi nhìn Nam Long, cười méo xẹo:
- Tớ không biết… Cậu hỏi bạn khác thử xem. À, có Băng Tâm giỏi Văn lắm.
- Tiếc thật… - Nam Long có vẻ hơi thất vọng. Ngay lúc này, nhìn khuôn mặt đó, tôi tự than thân trách phận rằng tại sao mình lại... dốt Văn đến thế!
- Tớ nghĩ tớ nên mua cho cậu một quyển sách có nội dung giải nghĩa những câu tương tự như vậy… - Tôi lí nhí.
- Great! Cậu thật tốt với tớ, Thư ạ. - Nam Long thích thú.
- À… Tại vì tớ nghĩ là chắc tớ cũng cần một quyển như vậy… - Tôi nhìn Nam Long bằng vẻ mặt lúng túng.
- Ồ, hai má cậu đang đỏ bừng lên kìa. - Nam Long cúi nhìn tôi ở một khoảng cách khá gần, khoảng cách đủ để tôi nhìn rõ mọi đường nét trên khuôn mặt cậu ta, đôi mắt thật đẹp, cái mũi thật đẹp, cái miệng, chân mày… Tôi đã bị thu hút mất rồi, không cần đặt tay vào lồng ngực cũng có thể nghe được tiếng con tim mình đang nhảy nhót.
- Những lúc mặt cậu đỏ như thế này trông dễ thương quá! - Nam Long vừa nói, vừa đưa ngón tay trỏ chạm nhẹ vào mũi tôi. Rất nhanh sau đó, cậu ta thôi nhìn tôi ở khoảng cách gần như vừa rồi. Tay mân mê một cây bút, Nam Long mỉm cười: Thật ra bây giờ tớ đang ước rằng cậu và tớ đang ở Mỹ.
- Tại sao?
- Để tớ có thể ôm cậu! - Nam Long mỉm cười.
Ôi, tim tôi vỡ ra mất thôi! Tôi đã mất vài giây định thần trước khi thốt lên bằng giọng cà-lăm:
- Tại sao cậu muốn làm như vậy?
- Tớ… tớ cũng không biết nữa, chỉ là tự nhiên muốn như vậy, chắc là giống một lời cảm ơn, cảm ơn vì cậu đã tốt với tớ.
“Một lời cảm ơn”, thật lòng mà nói, tôi có cảm thấy hơi buồn khi nghe câu này. Mà tôi đang mong mỏi điều gì từ Nam Long sao? Một thái độ khác, tình cảm khác chăng?
- Cho dù là ở Mỹ, tớ cũng không để cho cậu ôm đâu. Chỉ khi yêu thương, người ta mới hành động như vậy… Nếu là cảm ơn, cậu chỉ cần nói, như vậy là được rồi.
Câu nói cùng vẻ mặt bơ bơ của tôi lúc này có vẻ như làm Nam Long buồn một chút, tôi thấy mặt cậu ta sượng lại, đôi mắt rũ xuống:
- Tớ… xin lỗi.
Thế đấy, khi tôi đã quyết định sống thật với cảm xúc của chính mình thì lại phải chấp nhận rằng, những gì cậu ta đối với tôi, không phải vì cậu ấy xem tôi là người đặc biệt. Đơn giản vì đó là cách ứng xử tự nhiên mà cậu ta đã quen từ lúc nhỏ…
Nam Long. Ruby. Sapphire. Và tôi…
Những cảm xúc mà tôi không thể dập tắt. Tất cả đang ám ảnh tôi…
Dù cho tôi không xác định được điểm khởi đầu trong câu chuyện của mình, nhưng kết cục của nó, tôi chắc chắn sẽ tự mình viết, sẽ là một happy ending.
- Chị Thư! - Bảo My gọi tôi. Đang bù đầu với đống bài tập, tôi không ngoái đầu lại và trả lời con bé bằng giọng uể oải:
- Có chuyện gì?
- Em muốn ăn kẹo mà anh gì cho chị ý… - Bảo My chạy lại bàn học của tôi, chu mỏ nũng nịu.
- Tiếc quá, chị không có khả năng giúp cưng đâu. - Tôi đáp lại con bé bằng vẻ mặt tàn nhẫn, thế nhưng con bé cũng không vừa:
- Em méc mẹ cho coi!
- Haha… Hay lắm nhóc, nhóc cứ việc đi! Chị chẳng có gì phải lo sợ! - Tôi vừa nói, vừa dùng hai tay bẹo má Bảo My, mặt con bé tròn quay như gấu Po, tôi thích nhất là làm thế này với con bé!
“Message received.” Tiếng chuông báo tin nhắn đến vang lên, điện thoại tôi đang để trên giường. Ngay lập tức, cả tôi và Bảo My bay đến giường như tên lửa. Con bé nhanh hơn tôi, nó chụp ngay cái điện thoại, mở hộp thư đến ra đánh vần: “N… am …Nam, L… ong… Long”. Là tin nhắn của Nam Long! Tôi nhanh chóng giật lấy điện thoại từ tay Bảo My:
- Tin nhắn của chị mà! - Tôi làm vẻ mặt đáng sợ hù dọa con bé rồi nhanh chóng lướt nhanh qua những dòng chữ mà Nam Long gửi: “Tớ đang đứng trước nhà cậu, cậu xuống nhé!”.
Bỗng nhiên có một dòng cảm xúc lan tỏa ra toàn thân thể tôi. Tôi đang vui ư? Hay là chỉ tò mò rằng tại sao Nam Long lại biết nhà của tôi? Phải chăng cậu ta chủ tâm tìm kiếm, giống như đã tìm số điện thoại của tôi? Tôi đang mong điều gì đây?... Mải đắm chìm trong những suy nghĩ ngốc nghếch, tôi quên mất rằng con bé nhiều chuyện, tài lanh Bảo My đang nheo mắt nhìn tôi:
- Vừa đọc tin nhắn vừa cười, chắc chắn là chị có bạn trai rồi!
Tôi đưa mắt hung dữ nhìn con bé, rồi cúi xuống kéo dãn hai cục thịt thiệt bự ở hai bên má nó ra một lần nữa:
- Con nít, đừng đoán mò, chị oánh cho bây giờ á!
- Tên anh ấy là Nam Long! - Bảo My cố gắng nói trong khi bị tôi bẹo má cho dãn cả miệng. Tôi gầm gừ, Bảo My chẳng có vẻ gì là sợ. Kệ vậy! Nam Long đang chờ ở dưới nhà, tôi thôi hù dọa con bé, với tay lấy cái áo khoác rồi lao nhanh xuống dưới tầng.
Đêm Sài Gòn hôm nay hơi lạnh. Một cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc đang xõa dài của tôi, len lỏi qua tấm áo khoác mỏng tang làm tôi bất giác run lên, đưa hai tay ôm lấy thân mình. Tôi nhìn quanh để tìm Nam Long. Bỗng dưng, có một luồng sáng chói mắt chiếu thẳng về phía tôi. Một chiếc Mercedes Benz màu bạc dừng lại trước mặt tôi. Chưa hết ngỡ ngàng thì Nam Long từ xe bước ra, với quần jeans, áo len mỏng cùng với áo khoác nỉ, cậu ta trông thật chững chạc, khác hẳn với khi khoác trên mình bộ đồng phục đi học. Tôi đưa tay chào Nam Long, không hiểu sao bàn tay tôi cứ cứng đơ ra, trông thật kì cục:
- Ch... chào cậu!
Dưới ánh đèn đường, Nam Long tiến lại thật gần tôi. Đây là lần thứ ba cậu ta ở gần tôi như vậy, khoảng cách này khiến tôi càng ngượng ngùng hơn.
- Sao cậu lại đến tìm tớ?
Nam Long không trả lời, cậu ta đưa cho tôi một cái hộp, có vẻ là quà:
- Gì vậy? - Tôi nhìn hộp quà, rồi nhìn Nam Long.
- Là váy cho buổi party, của cậu đấy…
- Cậu…
- À, còn chuyện lúc sáng… Tớ nói muốn ôm cậu, tớ nghĩ là còn lí do khác…
Trong vài giây, tôi thấy tai mình như ù đi, mọi âm thanh hỗn tạp của xe cộ trên đường dường như im bặt, thính giác của tôi lúc này chỉ cảm nhận được một mình tiếng nói của cậu ấy. “Lí do khác”? Tim tôi bắt đầu nổi loạn rồi...
- Tớ…
Tôi chưa kịp nói nên lời thì Nam Long đã đưa tay lên miệng làm động tác “Suỵt!”, rồi thật nhanh, bàn tay ấy nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng trao cho tôi hộp quà:
- Tớ hi vọng có thể gặp cậu tại bữa tiệc… Lúc đó tớ sẽ nói cho cậu nghe về lí do mà tớ đang nghĩ…
Tôi vẫn ngây người nhìn Nam Long, rốt cục vẫn chẳng nói được câu nào. Còn Nam Long, cậu ta chẳng hề cười với tôi một lần nào, nhưng cậu ấy đã nắm lấy tay tôi. Một buổi tối se lạnh hiếm hoi của Sài Gòn, nhưng tôi thấy toàn thân ấm áp. Một cảm giác khác lạ len lỏi qua từng tế bào trong cơ thể tôi. Chưa bao giờ tôi cảm nhận rõ tình cảm của mình như lúc này. Tôi cũng muốn nói với Nam Long rằng tôi có lí do để chỉ cho cậu ta phòng nhạc, để nắn nót chép bài, để hàng ngày đều chúi đầu vào đọc sách Văn học và Lịch sử... Tim tôi đang thổn thức với những rung cảm đầu đời, mãnh liệt nhưng rụt rè, rộn ràng mà sâu lắng. Thời gian như lắng đọng, không gian mênh mông. Tôi và Nam Long vẫn đang nhìn nhau… Và ở giữa, con bé Bảo My đang nhìn hai chúng tôi:
- Biết ngay là chị có bạn trai mà!
- Aaaaaahhhhhh! - Tôi hét lên khi nhìn thấy con bé.
- Anh này tên là Nam Long phải không ạ? - Bảo My đưa cặp mắt to tròn nhìn Nam Long.
- À... - Nam Long vừa cười ngượng, vừa nhìn con bé. Tôi ngồi xuống, làm bộ mặt hung dữ nhìn bé My:
- Nhóc theo dõi chị hả, muốn sún răng phải không?
- Lúc nào cũng dọa dẫm người khác! - Con bé liếc nhìn tôi rồi đưa tay kéo áo Nam Long. - Chị ấy lúc nào cũng hung dữ như vậy đó anh!
Nam Long bật cười khi nghe những lời lẽ “nghiêm trọng” như vậy từ một con bé 5 tuổi. Cậu ta ngồi xuống, nhìn con bé bằng đôi mắt dịu dàng:
- Chị ấy dữ lắm sao?
- Đúng vậy, lúc nào cũng bẹo má em, lại còn kêu em mập và dọa sẽ oánh em sún răng…
Nghe bé My nói, Nam Long vừa cười lớn, vừa nhìn tôi. Hic, tôi muốn độn thổ mất, cái con bé này, mới tí tuổi đầu mà đã đi bôi bác chị nó rồi. Tôi trừng mắt, chun mũi nhìn Bảo My, cũng như mọi lần, con bé chẳng sợ gì cả, nó le lưỡi lêu lêu tôi, Nam Long cũng cười tôi. Tức thật!
- Anh thấy đấy, chị ấy lại vừa hăm dọa em. - Con bé chu mỏ mách Nam Long.
- Ừ, chị ấy đáng sợ thật đấy! Nếu chị ấy còn bắt nạt em nữa thì mách anh nhé!
- Em biết rồi ạ! Với cả lần sau anh đến thì mua kẹo cho em với nhé! Em thích kẹo mà anh tặng chị Thư lắm!
- Okie! Nhưng anh có điều kiện với Bảo My đó!
- Là gì thế ạ?
- Em phải kể cho anh nghe toàn bộ những tính xấu của chị Thư nhé!
- Được ạ! - Bảo My cười toe toét, không thấy mắt đâu luôn. Hay thật, vậy là hai con người này đang liên kết với nhau để “chống lại” tôi. Con bé Bảo My này, dám bán đứng chị nó chỉ vì... kẹo. Tôi lườm con bé:
- Nhóc đã thấy ai chết thảm vì kẹo chưa?
- Chẳng đáng sợ tí nào! - Con bé chu mỏ nói.
- Được lắm! - Không hù dọa được bé My, tôi chuyển hướng sang Nam Long: Cậu là ai mà đòi khai thác điểm yếu của tớ thế hả?
Nam Long nhìn tôi cười, rồi đưa tay nựng má Bảo My:
- Anh là bạn của Bảo My, nhỉ?
- Đúng ạ!
Thế đấy, tôi bị ra rìa mất rồi!
***
Đêm. Tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, tiếng lá cây xạc xào trong cơn gió… Cuộn tròn trong chiếc mền ấm, tôi vẫn cảm thấy thân mình đang run lên bần bật, có lẽ vì tim tôi đập quá mạnh trước những gì vừa xảy ra. Hai tay cầm chặt chiếc điện thoại với dòng tin nhắn: “Good night to you!”, tôi bâng khuâng nghĩ về những gì Nam Long sẽ nói với tôi trong buổi tiệc. Có phải cậu ấy đang có cùng một thứ cảm xúc như tôi không? Đưa một tay với lấy túi đựng bộ váy mà Nam Long tặng, tôi mân mê từng đường may, từng hạt pha lê lấp lánh ở cổ áo. Đây là một bộ váy thật đẹp, nửa thân trên được khéo léo cắt may thành một bông sen trắng đính pha lê, vải lụa mềm mại ôm chặt lấy phần eo, rồi rủ xuống qua gối, bên ngoài là một lớp voan mỏng màu tím nhạt hài hòa với tầng áo bên trong. Đứng trước gương với bộ váy khoác lên người, tôi bước đi nhè nhẹ, rồi bất giác quay một vòng, tà áo mềm mại tung lên, những hạt pha lê lấp lánh dưới ánh đèn mang lại cho tôi một cảm giác thích thú tuyệt vời. Tôi có cảm giác như mình là nàng Lọ Lem trong truyện cổ tích, chỉ mong sao tiếng chuông 12h mãi đừng điểm để tôi được sống trọn vẹn với giấc mơ của chính mình.
Nhưng cuộc sống vẫn là cuộc sống, nó không thể dễ dàng và đẹp đẽ như một giấc mơ…
Buổi sáng ngày tiếp theo, bầu trời trong hơn và cây lá tràn đầy sức sống hơn sau một đêm mưa dài. Tôi khoác lên mình bộ áo dài trắng, xõa mái tóc dài mượt bấy lâu vẫn được cột gọn gàng ra phía sau. Tôi muốn mình thật dịu dàng trước Nam Long, hay ít ra cũng không quá khập khiễng so với ngoại hình hoàn hảo của cậu ta. Mẹ tỏ ra khá ngạc nhiên với sự thay đổi của tôi, còn bé My thì vẫn tỏ ra bình thản, tất nhiên, con bé là bạn của Nam Long mà! Niềm vui làm tôi cảm thấy việc chở bé My tới trường trên con dốc cũng chẳng có gì là mệt mỏi, kể cả việc trong suốt quãng đường, con bé cứ ngồi ăn hết cái này đến cái khác khiến tôi thèm nhỏ dãi cũng chẳng làm tôi bực bội tí nào. Đi được một quãng, tôi gặp Nam Long đứng bên cạnh chiếc Mercedes Benz.
- Anh Nam Long! - Bảo My hét lên vui sướng rồi nhảy tót xuống xe, chạy về phía Nam Long. Ngay lập tức, Nam Long ngồi xuống, xoa đầu con bé và cho nó một bịch kẹo thật to.
- Cậu làm gì ở đây vậy? - Tôi hỏi, thật sự lúc đó tôi hơi ngượng khi bắt gặp ánh nhìn có một chút ngạc nhiên của Nam Long đối với mái tóc xõa dài đang tung bay của tôi.
- Cậu… Tớ chưa từng thấy cậu để tóc như thế này bao giờ.
- Có kì lắm không? - Tôi lúng túng.
- Không… không đâu... - Nam Long xua tay liên tục. - Tớ thấy rất đẹp…
Câu nói của Nam Long làm cho cô bé hay xúc động trong lồng ngực tôi nhảy nhót liên tục. Có vẻ như da mặt nhạy cảm của tôi đang đỏ lên. Nam Long vừa khen tôi, tôi dường như thấy mọi thứ xung quanh mình trở nên lấp lánh.
- Tớ tính cùng cậu đi học nên đứng chờ ở đây. - Nam Long cười, nói.
- Tớ đi xe đạp mà, còn phải chở bé My tới trường…
Khi nói ra câu này, tôi cảm thấy hơi tiếc, và dường như cảm xúc trên khuôn mặt của Nam Long cũng như chùng xuống, cậu ta có vẻ rất thất vọng:
- Buồn thật, tớ chẳng có chiếc xe đạp nào ở đây cả.
Trước vẻ rầu rĩ của Nam Long, từ trong xe, bác lái xe tầm tuổi trung niên bước ra, đặt tay lên vai cậu ta, thì thầm điều gì đó không rõ. Tôi chỉ nghe Nam Long đáp lại: “Thanks, thanks”. Bỗng nhiên, từ phía xa, có một cậu bạn đang chạy tới trên chiếc xe đạp, chiếc xe đạp này còn xấu hơn chiếc của tôi nữa. Trong một cái chớp mắt, tôi thấy Nam Long đổi trạng thái từ ỉu xìu sang rạng rỡ hẳn. Vài phút sau đó, cậu ta chặn đầu cậu bạn với chiếc xe cà tàng và... thương lượng:
- Hey. Cậu có thể bán chiếc xe này cho tớ ngay bây giờ không?
- Hả? - Cậu bạn kia trợn tròn mắt ngạc nhiên. Và tất nhiên, tôi cũng ngạc nhiên không kém, tôi há hốc mồm ra, kéo tay Nam Long. Thế nhưng Nam Long chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm đến tôi, cậu ta liếc nhìn người lái xe, ngay lập tức, người đàn ông này đưa cho cậu bạn một cọc tiền. Trời ơi, nếu tôi không nhìn nhầm thì số tiền đó là hơn 2 triệu. “Trời ạ, 2 triệu cho một cái xe xấu hoắc!” - ý nghĩ này nhảy múa trong đầu tôi.
- Nhưng bây giờ tớ làm sao đi học? - Cậu bạn chủ nhân chiếc xe đạp thắc mắc.
- Tôi sẽ chở cậu đến trường, còn bây giờ, cậu vui lòng nhận số tiền này nhé. - Bác lái xe điềm đạm.
- Xe của cháu không nhiều tiền như vậy đâu ạ...
- Vì đây là trường hợp khẩn cấp nên mong cậu nhận cho, hãy dùng nó để mua một cái khác. - Bác lái xe cẩn thận đặt tiền vào tay cậu bạn. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của cậu bạn dãn ra, rồi cậu ta được đưa đến trường trên chiếc Mercedes bóng lộn. Giờ đây, trên con đường tới trường chỉ còn tôi, bé My và Nam Long trên hai chiếc xe đạp cũ rích. Nam Long tỏ ra khá luống cuống với việc giữ thăng bằng và lái, cậu ta cứ lạng hết chỗ này đến chỗ khác khiến tôi và Bảo My cười no nê.
Sau khi đưa Bảo My đến trường, chặng đường còn lại chỉ còn tôi và Nam Long. Không hiểu sao những lúc như thế này, tôi lại không biết bản thân mình nên nói những gì, mặc dù cảm xúc trong lồng ngực cứ đầy ắp. Đưa mắt nhìn Nam Long, tôi giật mình khi bắt gặp ánh mắt của cậu ta, lòng tôi lại rộn ràng…
- Tớ vẫn ước có thể lái xe đạp và chở cậu… - Tiếng của Nam Long qua làn gió phất phơ mái tóc, ngọt ngào làm sao…
Nam Long và tôi đến trường cùng nhau trước con mắt ngạc nhiên của nhiều người, trong đó có cả Ruby và Sapphire. Bên chiếc xe Ford màu đỏ, hai thiên thần bước ra. Không hiểu sao ánh mắt của Ruby và nụ cười của Sapphire làm tôi hơi sợ, giác quan thứ sáu cho tôi biết rằng sẽ có một chuyện rắc rối xảy ra…
***
Cuối buổi học hôm đó, Nam Long muốn tôi hướng dẫn cho cậu ta làm bài tập làm văn số 1 mà cô giáo vừa yêu cầu, tất nhiên, phòng nhạc là nơi lí tưởng cho buổi học của chúng tôi. Dù rằng đây chỉ là phòng học phục vụ cho lớp đặc biệt vốn rất ít người, nhưng quả thật là nó rất rộng, rộng gấp 4, 5 lần phòng học bình thường. Bên trong là đầy đủ các loại nhạc cụ, hàng chục cây violin, guitar, organ… nhưng thứ làm tôi thích thú nhất là hai cây đàn piano được đặt ở chính giữa gian phòng.
- Cậu biết chơi piano à?
Có vẻ như Nam Long thắc mắc khi nhìn thấy tôi bị cây đàn thu hút.
- À… không, tớ chỉ thấy nó đẹp…
- Cậu có muốn nghe một khúc nhạc không? Tớ sẽ đàn cho cậu nghe.
- Nhưng đây là phòng học của lớp đặc biệt… - Tôi giật mình.
- Lúc này trong trường làm gì còn ai, cậu đừng lo, cậu thích nghe bài gì? - Nam Long vừa nói, vừa tiến đến phía cây đàn. - À, tớ sẽ đàn tặng cậu bài “River flows in you” nhé!
Nam Long dường như chẳng quan tâm gì đến sự lo lắng của tôi, hai tay của cậu ta lướt trên các phím đàn, khúc nhạc lãng mạn vang lên. Ngay lập tức, tôi như bị hút hồn vào trong từng nốt nhạc, cảm giác lo sợ dần tan biến, âm nhạc du dương đưa hồn tôi lạc vào một thế giới yên bình đến lạ. Tôi thấy con tim mình như muốn tan ra theo từng giai điệu của tình yêu, khúc nhạc trong vắt, lúc dồn dập, lúc du dương làm hiện ra trước mắt tôi cả một miền cảm xúc. Tôi nghe thấy lòng mình đang trải dài ra trên từng ngón tay của Nam Long…
Thế nhưng cảm giác bình yên đó lại chẳng kéo dài được bao lâu, chúng tôi đã bị phát hiện:
- Bản nhạc thật hoàn hảo, tớ còn tưởng chỉ có chị Sapphire mới có thể đàn được như vậy. - Ruby đứng tựa lưng vào cửa, tán thưởng Nam Long. Sự hiện diện của Ruby làm tôi và Nam Long giật mình. Lẽ ra giờ này Ruby đã về rồi. Bước về phía chúng tôi, với cái nhìn lạnh như băng, Ruby cười nói:
- Các cậu nghĩ sao nếu bảo vệ biết các cậu ở đây vào giờ này?
Phòng học này cấm học sinh lớp thường vào, Nam Long và tôi không chỉ vào đây mà nghiêm trọng hơn, chúng tôi còn dùng cả cây đàn piano, tôi bắt đầu lo sợ.
- Chúng tớ chỉ định vào đây học một chút, Nam Long cũng chỉ đàn một bản nhạc, chắc là sẽ không sao phải không? - Tôi lấy hết can đảm để có thể nói ra những lời lẽ như thế.
- Cậu nghĩ sao nếu tất cả học sinh đều vào đây và đánh một khúc nhạc? Đó là chưa kể việc biết được mật mã để vào đây được cũng đủ khiến cậu thê thảm rồi. - Ánh mắt Ruby như xoáy thẳng vào ruột gan tôi. Đây quả là một điều tệ hại, cảm giác căng thẳng đang chi phối tôi.
- Đều là do tớ, Thư không liên quan gì cả, nếu có vấn đề gì cậu chỉ cần nói tên tớ ra là được. - Nam Long đĩnh đạc.
- Nam Long…
Cậu ấy đang nhận hết lỗi về mình, mặc dù chính tôi là đứa đã dẫn cậu ta vào căn phòng này. Tôi cảm thấy tay mình ấm nóng, Nam Long đang nắm lấy tay tôi - một dấu hiệu cho biết rằng, tôi đừng nói gì nữa cả. Ruby hơi chau mày khi thấy tay tôi đang run lẩy bẩy trong tay của Nam Long, rồi với nụ cười nhẹ, Ruby nhìn chúng tôi:
- Đùa đấy! Cũng không có gì là nghiêm trọng, nhưng nếu lần sau các cậu còn bị bắt gặp thì sẽ không có chuyện như như thế này nữa đâu nhé! - Ruby đá mắt nhắc nhở chúng tôi.
- Cám ơn cậu, sẽ không có lần sau đâu. - Tôi và Nam Long cùng trả lời trước khi rời khỏi phòng nhạc.
Sau sự việc này, tôi đã tự cho rằng mình quả thật rất may mắn. Tuy nhiên, mọi thứ lại không dễ dàng như tôi nghĩ. Ngay tối hôm đó, tôi đã nhận được điện thoại của Ruby. Cậu ta muốn gặp tôi vào lúc kết thúc buổi học hôm sau, tại phòng nhạc.
11h45'. Học sinh gần như đã về hết, các gian phòng trở nên vắng lặng. Lê bước chân nặng nhọc trên hành lang, tôi tìm đến phòng nhạc. Phòng nhạc của trường nằm ở lầu 3, rất rộng với đầy đủ các nhạc cụ và là nơi được xây dựng dành riêng cho những thiên tài của trường. Không gian yên tĩnh của nó đã từng là thiên đường đối với tôi, mặc dù mỗi lần đến đây, tôi đều phải lén lút. Nhưng hôm nay thì khác, tôi đến đây với sự cho phép của Ruby. Lần đầu tiên cánh cửa phòng học này mở rộng chào đón tôi, thế nhưng không hiểu sao, tôi thấy mình hơi hoang mang. Có tiếng đàn piano phát ra từ phòng nhạc, du dương, êm ái. Tôi đứng lặng bên ngoài, mải miết theo từng nốt nhạc. Phải mất một vài phút sau, khi khúc nhạc kết thúc, tôi mới hít một hơi thật sâu rồi bước vào phòng theo lời hẹn với Ruby.
Trong phòng nhạc, Ruby đứng khoanh tay bên cạnh cây đàn piano nhìn tôi như thể là cậu ấy đã biết tôi đứng ngoài cửa từ rất lâu. Sapphire ngồi trước cây đàn, có vẻ như cậu ta là người đã chơi khúc nhạc vừa rồi. Tôi đưa mắt nhìn cả hai, một cảm giác nghẹt thở bao trùm lấy tôi.
- Chào mừng cậu đến đây. - Ruby cười nhìn tôi, ánh mắt của cậu ta mang lại cho tôi một cảm giác bất an khó diễn tả. Bước về phía những cây đàn guitar treo trên tường, Ruby chọn lấy một cây thật đẹp, rồi tiến về phía góc phòng, nơi đặt những cây đàn organ. Cậu ta làm tôi và cả Sapphire phải hét lên khi dùng cây đàn guitar đập thật mạnh vào cây đàn organ. Một âm thanh gãy vỡ chói tai vang lên.
- Ruby! Em bị điên à? - Sapphire hét lớn.
Bỏ ngoài tai lời nói của chị họ, Ruby nhìn tôi trừng trừng:
- Đây là lời cảnh báo dành cho cậu. Cậu nghe kĩ những gì tôi sắp nói đây. Đừng đến buổi tiệc vào tuần sau! - Ruby nói sát vào tai tôi. Trong một vài giây, tôi thấy mình như bị rớt xuống vực, một cảm giác khó chịu đang xâm lấn lấy tôi. Hai tay nắm chặt để cố ngăn một cái gì đó ướt át trên khóe mắt, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào Ruby:
- Tớ đã làm gì?
- Làm gì ư? Haha…. Cậu làm tớ ngứa mắt. Suốt ngày cặp kè bên Nam Long, cậu muốn chứng tỏ mình xinh đẹp và giỏi giang hơn bọn này chắc!
- Đủ rồi đó Ruby! - Sapphire kéo Ruby lại.
- Chị bỏ tay em ra! Sapphire, em không thể chịu nổi khi bị một người liên tiếp từ chối những đề nghị của mình. Nam Long đã làm vậy để đứng bên cạnh con bé xấu xí và ngu ngốc này. Lòng tự trọng của em không cho phép! Vậy nên Sapphire, chị chỉ cần đứng về phía em là được.
- Tớ không nghĩ là điều đó lại quan trọng đối với cậu như vậy. Cái mà Nam Long muốn học chính là con người và đất nước này, với một lớp học thiên về việc đào tạo ngoại ngữ như lớp đặc biệt, có lẽ không thích hợp với cậu ấy...
- Im đi! - Ruby hét lớn, ngắt lời tôi. - Cậu đừng tỏ ra vẻ mình hiểu Nam Long như vậy. Nghe cho rõ đây, cậu chẳng là gì cả, sớm muộn gì Nam Long cũng trở về Mỹ, thế nên tốt nhất, cậu hãy chấm dứt sớm đi.
Câu nói của Ruby khiến cho dòng lệ nãy giờ chực trào nơi khóe mắt của tôi tuôn rơi. Tôi hoàn toàn không tỏ ra mình hiểu về Nam Long, đó chỉ là những gì cậu ấy đã nói với tôi. Nam Long sẽ về Mỹ, tôi biết, nhưng trong thời gian ngắn ngủi này, chẳng có gì có thể ngăn được tôi thôi thích cậu ta. Khó khăn lắm tôi mới quyết định sẽ đến buổi tiệc, tôi đã trông chờ nó như thế nào… Vậy mà… Hai cây đàn cũng không phải do tôi làm hỏng, rõ ràng là như vậy…
- Ruby, chị không hài lòng với cách giải quyết này của em… - Sapphire cố gắng ngăn cản Ruby.
- Sapphire à, nếu chị còn nói câu nào nữa thì chắc chắn em sẽ đuổi học cậu ta.
Câu nói của Ruby làm tim tôi nhói lên một cái thật rõ ràng, còn Sapphire thì tỏ vẻ không vui ra mặt, cậu ta nhìn Ruby thở dài rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
***
Đêm. Bầu trời đầy sao lung linh như một tấm màn nhung đính chi chít những hạt đá quý.
Chỉ khi không có mặt trăng, những ngôi sao mới có thể kiêu hãnh như thế kia trên bầu trời.
Nhưng một khi, mặt trăng kia xuất hiện, nó sẽ làm lu mờ tất cả các ngôi sao.
Thế đấy, hạnh phúc của những ngôi sao thật ngắn ngủi, cho dù có hàng triệu ngôi sao cũng không thể sánh bằng một mặt trăng, chỉ bởi vì nó quá bé nhỏ…
Tôi là một ngôi sao bé nhỏ trong vô vàn ngôi sao ấy. Ngôi sao với ánh sáng yếu ớt và có thể bị biến mất bất cứ lúc nào. Thế nhưng, tôi vẫn cố gắng vùng vẫy và vùng vẫy… vì điều mà tôi mong chờ, vì tiếng gọi của con tim.
Tôi biết Ruby là một cô gái đầy quyền lực và hơn nữa lại rất quyết đoán, việc đuổi học tôi với một lí do vớ vẩn nào đó đối với Ruby mà nói là một điều dễ dàng. Thế nhưng, tôi vẫn không muốn chấp nhận một sự bất công như thế, tôi vẫn muốn đến buổi tiệc, muốn hòa mình vào điệu nhạc, muốn nhảy cùng hoàng tử của tôi…
Những ngày sau, khi gặp Ruby, tôi như bị mắc kẹt trong một mớ suy nghĩ hỗn độn. Một mặt, tôi không muốn phải rời khỏi ngôi trường mà khó khăn lắm tôi mới có thể thi đậu vào. Việc tôi được học ở đây là một niềm tự hào của ba mẹ tôi, dĩ nhiên tôi không muốn làm họ thất vọng. Mặt khác, tôi vẫn tha thiết được tham dự buổi tiệc đặc biệt của toàn trường, muốn hòa nhập vào mọi người. Đây là lần đầu tiên tôi hào hứng với một nơi đông người, có lẽ vì thế mà khao khát trong tôi rất mãnh liệt.
Thả mình rơi tự do xuống giường, tôi nhắm mắt, suy nghĩ mông lung. Lúc này, buổi tiệc đang diễn ra. Điện thoại tắt nguồn, nói dối, chạy trốn khi Nam Long đưa xe tới nhà rước… tôi thấy mình thật sự thảm hại.
Mở mắt, tôi nhìn thấy bộ váy Nam Long mua cho tôi đã được ủi phẳng phiu và treo ngay bên cạnh, phía dưới là một đôi giày mới toanh cùng tông màu với áo. Tôi đang ngạc nhiên thì mẹ bước vào, tay cầm máy ép tóc và vài món đồ trang điểm linh tinh.
- Mẹ? - Tôi ngồi dậy và thốt lên. Đáp lại tôi, mẹ cười thật hiền:
- Ngồi dậy để mẹ trang điểm cho mà đi dự tiệc!
Ra là thế, mẹ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho tôi. Hình như mẹ cảm thấy rất vui khi cách đây một tuần, tôi - một đứa vốn sống khép kín - nói với mẹ là muốn đến buổi tiệc này. Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của mẹ, những dụng cụ trang điểm mà mẹ cầm trên tay để chuẩn bị làm điệu cho con gái, tôi thấy khóe mắt mình cay cay, tôi không thể thốt thành lời với mẹ rằng tôi đã không được phép đến buổi tiệc mà tôi hằng mơ ước, rằng những gì mẹ cố gắng làm vì tôi ngày hôm nay thật sự không cần thiết nữa. Nghĩ tới đó, nước mắt tôi trào ra…
- Sao vậy Thư? - Mẹ hốt hoảng ngồi xuống bên tôi, bàn tay ấm áp của mẹ đặt lên vai tôi. Hơi ấm của mẹ làm tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, dụi đầu vào lòng mẹ như một con mèo con, tôi ấm ức kể cho mẹ nghe tất cả, về người mà tôi thích, về nỗi lo của tôi và điều mà tôi mong muốn. Tôi đã nói hết, không sót một điều gì.
- Con thật sự thích cậu bé ấy? - Mẹ xoa xoa lưng tôi.
- Cậu ấy làm con rời bỏ vỏ bọc của mình, làm con tin rằng có những người gốc Việt vẫn luôn tôn thờ quê hương của họ. Mỗi khi cậu ấy cười, con không thể ngăn được tim mình đập loạn nhịp. - Tôi tự thú với mẹ, không hiểu sao lúc đó tôi lại nói nhiều như vậy.
- Hồi bằng tuổi con, mẹ cũng đã từng có những rung động như vậy… Nhưng thật tiếc, cậu ta không thích mẹ, mẹ đã rất buồn vì điều đó. Nhưng Thư này, con biết không, dù sao đi nữa thì mẹ cũng không cảm thấy hối hận khi đã sớm nói rõ tình cảm của mình cho cậu ấy biết. Vì nếu không nói, mẹ sẽ không biết rằng cậu ấy không thích mẹ, rồi mẹ sẽ mãi nhìn theo cậu ấy, như vậy làm sao mẹ có thể gặp bố con đúng không? - Mẹ vừa nói, vừa đưa tay vuốt mái tóc của tôi, còn tôi, hệt như một chú cún, tròn xoe mắt nhìn mẹ:
- Mẹ muốn con đến buổi tiệc sao?
- Con là một ngôi sao bé nhỏ và với ánh sáng yếu ớt, nhưng đó là ánh sáng do con phát ra. Mặt trăng tuy lớn nhưng nó không thể tự phát sáng.
- Mẹ… nhưng nếu con bị đuổi học thì phải làm sao?
- Mẹ không tin sẽ có chuyện đó, tất cả sẽ ổn thôi. Hãy đến và nói với cậu ấy cảm xúc của con. Nếu cậu ấy không thích con, Ruby sẽ không có lý do gì để đuổi học con cả. Nếu ngược lại, con đừng lo, cậu ấy sẽ bảo vệ con. Và mẹ sẽ luôn đứng về phía con. Dũng cảm lên nào. - Mẹ xoa đầu tôi và cười thật hiền, không hiểu sao tôi cảm thấy an tâm đến lạ. Tôi thật sự hạnh phúc vì đã có một người mẹ tuyệt vời. Với máy ép tóc trên tay, mẹ uốn mái tóc tôi thành những gợn sóng bồng bềnh mềm mại, chiếc váy tuyệt đẹp, đôi giày đáng yêu cùng phong cách trang điểm tự nhiên. Chỉ trong nháy mắt, mẹ biến tôi thành một nàng công chúa. Cảm ơn mẹ đã ban cho tôi tất cả, tôi sẽ làm như mẹ nói, dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình…
***
Buổi tiệc đã bắt đầu từ lâu. Trong đại sảnh rộng lớn là hàng trăm người với những bộ trang phục lộng lẫy, những bộ vest cách điệu trẻ trung sang trọng, những bộ váy đủ màu sắc cá tính. Trên trần là những chùm đèn vĩ đại đẹp lung linh, sân khấu hoành tráng với đầy đủ các loại nhạc cụ… Tất cả những thứ xa hoa đó làm tôi - một con bé vốn chẳng biết gì về tiệc tùng - cảm thấy thật sự lạc lõng. Luống cuống trên đôi giày cao gót, tôi thật sự không biết mình nên đi về phía nào nữa, xung quanh tôi toàn người là người. Nam Long, cậu đang ở đâu?
- Cuối cùng thì cậu cũng tới. - Có tiếng người nói chuyện với tôi, giọng nói quen thuộc của Sapphire.
Tôi quay lại, Sapphire đang mỉm cười nhìn tôi, cậu ấy thật sự xinh đẹp với bộ váy xanh ngọc bích lộng lẫy, mái tóc thắt dải lụa mềm mại tha thướt.
- Sapphire! - Tôi thốt lên.
- Hôm nay cậu xinh lắm! - Sapphire mỉm cười, trông cậu ấy thật xinh.
- Sapphire này, Ruby đâu?
Trước câu hỏi của tôi, Sapphire cười nhạt rồi hất cằm về phía sân khấu, nơi Ruby đang độc tấu với đàn violin, bộ váy ngắn màu đỏ làm cậu ấy nổi bật như một đóa hồng.
- Tự ý đến đây khi không được "ngôi sao" kia cho phép, cậu không sợ bị đuổi học sao?- Sapphire hỏi tôi.
- Tớ có sợ. - Tôi trả lời thật lòng. - Nhưng tớ tin rằng dù có chuyện gì đi chăng nữa, vẫn sẽ có những người luôn ở bên cạnh tớ.
- Trong đó có Nam Long?
- Tớ hi vọng là như vậy.
- Ruby là một người quyết đoán. - Sapphire nhắc nhở tôi.
- Tớ biết.
- Hoàng Thư này, cậu biết thành phần hóa học của ruby không?
- Là… nhôm oxit có lẫn crom, sắt…
- Ừ, vì có các nguyên tố vi lượng đó mà nó đã trở nên quý giá. Cậu biết không, Ruby có độ cứng là 9.0, trong khi kim cương có độ cứng là 10. Chính trách nhiệm gánh vác tương lai của tập đoàn đã khiến cho nó phải tự tạo cho mình một vỏ bọc cứng rắn như chính loại đá mà nó mang tên vậy. Nhưng bản chất, nó vẫn chỉ là một con bé yếu đuối…
- Tớ hoàn toàn không biết điều này…
- Người ta cho rằng Ruby chính là những giọt máu rỉ ra từ trái tim người mẹ vĩ đại của muôn loài là thần đất, nó lấp lánh như ánh sáng của sao Hỏa, biểu tượng cho hạnh phúc và sự quyết đoán. Ruby từ nhỏ đã luôn là người được ngưỡng mộ, vì vậy việc Nam Long bỏ ngoài tai những lời đề nghị của nó và chỉ chăm chăm vào cậu làm cho nó khó chịu… Sự việc của Thư cũng là do bản chất hiếu thắng của nó, cái đó hoàn toàn không phải là tình cảm xuất phát từ con tim.
- Tình cảm xuất phát từ con tim?
- Là thứ mà Nam Long dành cho cậu, tớ nhận ra điều đó. Trước giờ tớ vẫn luôn làm theo những gì Ruby muốn, nhưng lần này, tớ cảm thấy mình không thể tiếp tục xây dựng những ảo tưởng cho nó như đã từng làm nữa, không thể để ngôi vị đứng đầu ám ảnh nó, khiến nó phải gồng mình lên cố gắng tỏ ra cứng rắn như thế này thêm một giây phút nào nữa. Như vậy quá tàn nhẫn…
Khúc violin réo rắt như lan rộng vào khắp tâm trí tôi, tôi nhìn thấy vẻ đăm chiêu trong đôi mắt của Sapphire, có lẽ, tôi sẽ nhìn đôi mắt đầy cảm xúc ấy lâu hơn nếu như không bị Sapphire phát hiện…
- Đừng nhìn tớ như vậy! Mau đi tìm Nam Long đi…
- Cám ơn cậu nhé, Sapphire.
- Haha… Nói như vậy không có nghĩa là tớ đang đứng về phía cậu đâu nhé, dẫu sao thì việc cậu lúng túng trên đôi giày cao gót vẫn thật đáng ghét. - Sapphire vừa nói, vừa cười nhìn tôi. Với tôi, nụ cười ấy không phải được ban phát bởi một thiên thần, vì thật sự, cậu ấy là một thiên thần…
Bài nhạc của Ruby đã kết thúc, mọi người trong buổi tiệc dành sự tán dương cho khúc nhạc tuyệt vời. Ruby bước xuống sân khấu, nhường chỗ cho tiết mục tiếp theo: “If I let you go” với đàn piano.
Âm nhạc du dương say đắm nhanh chóng làm rung động tất cả mọi người, mọi ánh nhỉn đều hướng về sân khấu, nơi Nam Long đang lướt những ngón tay tài hoa của mình trên phím đàn. Không hiểu sao, lúc đó, có một con đường hiện ra trước mặt tôi, cẩn trọng bước đi từng bước một, tôi nghe thấy tiếng con tim mình như rung lên theo từng nốt nhạc, âm nhạc và nhịp đập trong tôi đang cộng hưởng, tôi không có cảm giác là mình đang đi nữa, mà như là đang bay vậy… Có lẽ, hồn tôi đang mênh mông trong muôn vàn cảm xúc.
Tôi không biết từ khi nào mình đã chui ra khỏi vỏ ốc do bản thân tự tạo...
Không biết từ khi nào đã quyết định thành thực với tình cảm của mình...
Và tôi không biết, từ khi nào tôi bắt đầu thích Nam Long…
Có thể là ngày đầu tiên, khi cậu ngốc nghếch giới thiệu mình là con “hồng” nước Nam. Có thể là lúc cậu dành cho tôi nụ cười tỏa nắng, hay bắt đầu từ khi cậu tặng tôi cây kẹo khổng lồ…
Nhưng bây giờ, tất cả không còn quan trọng nữa. Vì dù rằng những cung bậc cảm xúc trong tôi đã từng thay đổi như thế nào, thì ngay lúc này đây, tôi vẫn cảm thấy thật hạnh phúc. Và vì dù cho tôi không xác định được điểm khởi đầu trong câu chuyện của mình, nhưng kết cục của nó, tôi chắc chắn sẽ tự mình viết, sẽ là một happy ending.
Tôi đã tưởng tượng ra điều này khi Nam Long mỉm cười, đưa tay ra, dắt tôi lên sân khấu. Và tôi hiểu rằng, “If I let you go” là khúc nhạc cậu ấy dành riêng cho tôi.
“Tớ thích cậu nhiều lắm, Nam Long à!”.
.
.
.
P/s : Cảm ơn cậu đã cho tớ những cảm xúc mà tớ nghĩ là hạnh phúc nhất cuộc đời của tớ , cám ơn cậu đã cho tớ lấp đầy khoảng trống mà cậu đã giấu diếm lâu nay ...thật sự cảm ơn cậu ...
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: