Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Phổ Thông
Ngữ văn THPT
Văn nghị luận xã hội
Không nên trốn tránh sự bất hạnh
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="missyouloveyou" data-source="post: 156076" data-attributes="member: 138284"><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Không trốn tránh sự bất hạnh, không tự ti về hình dáng và điều quan trọng là không chấp nhận, bằng lòng v</span></span><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">ới kiến thức và vốn hiểu biết của mình, người hướng dẫn viên du lịch chỉ cao 1m21 Đinh Văn Phú (ở 24C Hàng Cót, Hà Nội) đã nỗ lực vượt qua mọi khó khăn để mang văn hoá Việt Nam đến với nhiều bạn bè quốc tế…</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Sinh ra trong một gia đình có mẹ là thương binh nặng, bố từng tham gia chiến đấu nhiều năm ở chiến trường, ngay từ nhỏ, anh Đinh Văn Phú đã phải chịu nhiều thiệt thòi.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Sức khoẻ yếu, người thấp bé so với các bạn cùng trang lứa, khi đi học, anh thường bị bạn bè trêu chọc, xô ngã, gõ lên đầu và nói những lời xúc phạm khiến anh bị tổn thương.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Việc đến trường như một chuyện sợ hãi, đau lòng với cả anh và bố mẹ, bởi sau lưng anh luôn là những tiếng cười chê, những lời mỉa mai.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">“Nhiều lúc tôi thấy mặc cảm, nghĩ mình chỉ như hạt thóc lép bỏ đi, cũng muốn buông xuôi tất cả. Nhưng nghĩ lại, tôi thấy thương bố mẹ, tôi muốn đi học, muốn đến trường, muốn hiểu biết thế giới ngày mai, và muốn thấy mặt trời của ngày mai…”. Từ đó, anh Phú càng quyết tâm học và làm việc nhiều hơn những người bình thường.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Anh vẫn cố gắng lao động, dù mười bước chân của mình chỉ bằng một bước chân của người bình thường, công việc người khác làm trong 15 phút, anh phải làm mất nửa ngày.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Trước cửa căn nhà diện tích chưa đến chục mét vuông trên đường Hàng Cót, anh Phú mở một quán nước với cái tên rất ấn tượng “Đi khắp muôn nơi”. Anh tâm sự: “Tôi muốn đi khắp muôn nơi bằng chính hiểu biết của mình”.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Quán nằm trong khu phố cổ, khách của anh chủ yếu là người ngoại quốc. Để giao tiếp và giới thiệu văn hoá Việt Nam với bạn bè nước ngoài, anh chủ quán sinh năm 1955 này đã phải cố gắng học thật giỏi tiếng Anh. Đến học ở các trung tâm Ngoại ngữ, anh lại bị chế giễu.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Trong quá trình học, anh Phú gặp được cô Nguyễn Thị Thái - giảng viên ĐH Quốc gia HN và cô Nguyễn Minh Hợi - giảng viên ĐH Ngoại ngữ. Vì thấy được nghị lực sống và tinh thần ham học hỏi của anh, hai cô đã tình nguyện dạy miễn phí, thậm chí còn giúp đỡ anh tiền xe ôm đi học.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">“Mặt trời của tôi” (dân ca Ý), bài hát in sâu trong tâm trí anh từ những ngày còn thơ bé đã giúp anh nhận ra: “…là một con người, tại sao không tận hưởng mặt trời, vươn lên trong cuộc sống…”.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Chúng tôi rất ngạc nhiên khi nghe anh Phú kể mình đã từng chinh phục đỉnh Fansipan. Anh bảo, lên đến đỉnh thì dường như một nửa ước nguyện “đi khắp muôn nơi” đã thành hiện thực.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Lần đi ấy, trời rét căm căm, những người bạn đi cùng đoàn biết anh không chịu được lạnh, nên đã cởi áo, bỏ mũ, đưa găng tay cho anh, và cùng nắm tay anh khám phá đỉnh núi.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Qua mỗi chuyến đi, không chỉ vốn ngoại ngữ được nâng lên rất nhiều, mà anh còn thấy hiểu hơn về cuộc sống và con người trên những vùng miền khác nhau của Tổ quốc. Những người bạn nước ngoài gắn bó sau mỗi hành trình, khi phải chia tay anh đều để lại chân dung, địa chỉ và nước mắt…</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Họ giới thiệu bạn bè, người thân của mình đến với anh để cùng tìm hiểu những nét văn hoá Việt, và từ đó, những chuyến đi đến với anh càng nhiều và dài ngày hơn. Anh đã được rèn luyện để mất đi sự tự ti, xa lánh mọi người, được thực sự hoà mình, hoà đồng bằng cả trái tim.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Ngoài 50 tuổi, nhưng dường như ước mong được góp sức giúp những người lùn vượt lên số phận trong anh Phú chưa một lần thôi đau đáu.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Anh cho chúng tôi biết về kế hoạch xây dựng chương trình dạy tiếng Anh cho những người lùn, kế hoạch làm anh trăn trở từ rất lâu mà chưa có điều kiện thực hiện. Để làm được điều này, anh thực sự cần rất nhiều những bàn tay chung sức, những trái tim cảm thông, những tấm lòng chia sẻ từ cộng đồng.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Anh Phú vẫn đang bước tiếp trên nẻo đường dài, mặc dù đích đến chỉ giản đơn là một cuộc sống hạnh phúc, bình dị, cuộc sống không còn những dằn vặt, day dứt, ám ảnh bởi những cái nhìn, những cách nghĩ thiếu thiện cảm từ cộng đồng.</span></span></p><p></p><p><span style="color: #000000"><span style="font-family: 'Arial'">Trong khi còn đó những người bình thường đang tự huỷ hoại thể xác mình, vẫn có một người lùn cố gắng vươn lên để sống lạc quan và trở nên hữu ích trong cộng đồng</span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="missyouloveyou, post: 156076, member: 138284"] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Không trốn tránh sự bất hạnh, không tự ti về hình dáng và điều quan trọng là không chấp nhận, bằng lòng v[/FONT][/COLOR][COLOR=#000000][FONT=Arial]ới kiến thức và vốn hiểu biết của mình, người hướng dẫn viên du lịch chỉ cao 1m21 Đinh Văn Phú (ở 24C Hàng Cót, Hà Nội) đã nỗ lực vượt qua mọi khó khăn để mang văn hoá Việt Nam đến với nhiều bạn bè quốc tế…[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Sinh ra trong một gia đình có mẹ là thương binh nặng, bố từng tham gia chiến đấu nhiều năm ở chiến trường, ngay từ nhỏ, anh Đinh Văn Phú đã phải chịu nhiều thiệt thòi.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Sức khoẻ yếu, người thấp bé so với các bạn cùng trang lứa, khi đi học, anh thường bị bạn bè trêu chọc, xô ngã, gõ lên đầu và nói những lời xúc phạm khiến anh bị tổn thương.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Việc đến trường như một chuyện sợ hãi, đau lòng với cả anh và bố mẹ, bởi sau lưng anh luôn là những tiếng cười chê, những lời mỉa mai.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]“Nhiều lúc tôi thấy mặc cảm, nghĩ mình chỉ như hạt thóc lép bỏ đi, cũng muốn buông xuôi tất cả. Nhưng nghĩ lại, tôi thấy thương bố mẹ, tôi muốn đi học, muốn đến trường, muốn hiểu biết thế giới ngày mai, và muốn thấy mặt trời của ngày mai…”. Từ đó, anh Phú càng quyết tâm học và làm việc nhiều hơn những người bình thường.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Anh vẫn cố gắng lao động, dù mười bước chân của mình chỉ bằng một bước chân của người bình thường, công việc người khác làm trong 15 phút, anh phải làm mất nửa ngày.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Trước cửa căn nhà diện tích chưa đến chục mét vuông trên đường Hàng Cót, anh Phú mở một quán nước với cái tên rất ấn tượng “Đi khắp muôn nơi”. Anh tâm sự: “Tôi muốn đi khắp muôn nơi bằng chính hiểu biết của mình”.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Quán nằm trong khu phố cổ, khách của anh chủ yếu là người ngoại quốc. Để giao tiếp và giới thiệu văn hoá Việt Nam với bạn bè nước ngoài, anh chủ quán sinh năm 1955 này đã phải cố gắng học thật giỏi tiếng Anh. Đến học ở các trung tâm Ngoại ngữ, anh lại bị chế giễu.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Trong quá trình học, anh Phú gặp được cô Nguyễn Thị Thái - giảng viên ĐH Quốc gia HN và cô Nguyễn Minh Hợi - giảng viên ĐH Ngoại ngữ. Vì thấy được nghị lực sống và tinh thần ham học hỏi của anh, hai cô đã tình nguyện dạy miễn phí, thậm chí còn giúp đỡ anh tiền xe ôm đi học.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]“Mặt trời của tôi” (dân ca Ý), bài hát in sâu trong tâm trí anh từ những ngày còn thơ bé đã giúp anh nhận ra: “…là một con người, tại sao không tận hưởng mặt trời, vươn lên trong cuộc sống…”.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Chúng tôi rất ngạc nhiên khi nghe anh Phú kể mình đã từng chinh phục đỉnh Fansipan. Anh bảo, lên đến đỉnh thì dường như một nửa ước nguyện “đi khắp muôn nơi” đã thành hiện thực.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Lần đi ấy, trời rét căm căm, những người bạn đi cùng đoàn biết anh không chịu được lạnh, nên đã cởi áo, bỏ mũ, đưa găng tay cho anh, và cùng nắm tay anh khám phá đỉnh núi.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Qua mỗi chuyến đi, không chỉ vốn ngoại ngữ được nâng lên rất nhiều, mà anh còn thấy hiểu hơn về cuộc sống và con người trên những vùng miền khác nhau của Tổ quốc. Những người bạn nước ngoài gắn bó sau mỗi hành trình, khi phải chia tay anh đều để lại chân dung, địa chỉ và nước mắt…[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Họ giới thiệu bạn bè, người thân của mình đến với anh để cùng tìm hiểu những nét văn hoá Việt, và từ đó, những chuyến đi đến với anh càng nhiều và dài ngày hơn. Anh đã được rèn luyện để mất đi sự tự ti, xa lánh mọi người, được thực sự hoà mình, hoà đồng bằng cả trái tim.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Ngoài 50 tuổi, nhưng dường như ước mong được góp sức giúp những người lùn vượt lên số phận trong anh Phú chưa một lần thôi đau đáu.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Anh cho chúng tôi biết về kế hoạch xây dựng chương trình dạy tiếng Anh cho những người lùn, kế hoạch làm anh trăn trở từ rất lâu mà chưa có điều kiện thực hiện. Để làm được điều này, anh thực sự cần rất nhiều những bàn tay chung sức, những trái tim cảm thông, những tấm lòng chia sẻ từ cộng đồng.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Anh Phú vẫn đang bước tiếp trên nẻo đường dài, mặc dù đích đến chỉ giản đơn là một cuộc sống hạnh phúc, bình dị, cuộc sống không còn những dằn vặt, day dứt, ám ảnh bởi những cái nhìn, những cách nghĩ thiếu thiện cảm từ cộng đồng.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#000000][FONT=Arial]Trong khi còn đó những người bình thường đang tự huỷ hoại thể xác mình, vẫn có một người lùn cố gắng vươn lên để sống lạc quan và trở nên hữu ích trong cộng đồng[/FONT][/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Phổ Thông
Ngữ văn THPT
Văn nghị luận xã hội
Không nên trốn tránh sự bất hạnh
Top