T
Tuyền Nguyễn
Guest
“Thỉnh thoảng bạn sẽ mong muốn đến vội vã nói chuyện với một người. Chỉ là điều gì đó thật bé, thật vụn vặt thôi, kiểu cái cây ngoài cửa sổ tự nhiên bớt xanh hay cơn mưa chiều nay khiến bạn thèm ăn ngô nướng. Nhưng rồi bạn dừng lại. Vì bạn nhận ra người ấy đã trở thành một người khác mất rồi. Và nó thật tệ. Bởi bạn nhớ họ biết bao!”
Tôi luôn thích những chiếc váy dài sát đất, nhiều màu sắc nữa thì đúng là một điều kì diệu. Tôi thích ngắm những cô gái vận váy dài và lướt đi trên phố. Những chiếc váy. Rực rỡ. Là cả một khoảng trời bí ẩn, phức tạp, hỗn loạn và cũng rất đỗi thiết tha. Lúc mười lăm tuổi, tôi nhìn thấy mình trong những giấc mơ, vào cuộc hẹn hò lãng mạn nhất của cuộc đời, với một chiếc váy dài bằng lụa màu xanh thẫm. Đó không phải là thứ màu xanh bình thường mà người ta có thể đặt tên được như kiểu xanh da trời, xanh nước biển, xanh indigo, xanh lam…
Đó là thứ màu xanh có ma lực đến nỗi chỉ một lần nhìn thấy thôi, bạn cũng có thể nghĩ rằng: “Ái chà, hóa ra hi vọng là thế!” Cho đến bây giờ, sau hằng hà sa số những cuộc kiếm tìm màu xanh của mình, tôi mới chợt nghĩ rằng, có lẽ với tuổi trẻ, hi vọng dễ dàng định nghĩa hơn chăng? Một chiếc váy lụa màu xanh. Đó là tất cả những gì mà tôi tìm kiếm. Trong lúc đang nghĩ về những chiếc váy, tôi vô tình đọc lại câu chuyện với cây sồi ở Parc des seaux của Z. Có khi nào, trong một vài ngày nữa, tôi cũng đến hỏi chuyện cây sồi để biết làm thế nào có thể lấy cô đơn làm hạnh phúc hay không? Tôi có thể sẽ không kìm được lòng và hỏi: “Làm thế nào để yêu những cái váy màu nâu, màu đen, màu tím nếu như suốt cuộc đời này tôi vẫn không tìm được chiếc váy màu xanh trong giấc mơ mười lăm tuổi?” Liệu cây sồi đó có thể trả lời?
Một câu chuyện trẻ con hết mức, Z nhỉ!
Tôi luôn thích những chiếc váy dài sát đất, nhiều màu sắc nữa thì đúng là một điều kì diệu. Tôi thích ngắm những cô gái vận váy dài và lướt đi trên phố. Những chiếc váy. Rực rỡ. Là cả một khoảng trời bí ẩn, phức tạp, hỗn loạn và cũng rất đỗi thiết tha. Lúc mười lăm tuổi, tôi nhìn thấy mình trong những giấc mơ, vào cuộc hẹn hò lãng mạn nhất của cuộc đời, với một chiếc váy dài bằng lụa màu xanh thẫm. Đó không phải là thứ màu xanh bình thường mà người ta có thể đặt tên được như kiểu xanh da trời, xanh nước biển, xanh indigo, xanh lam…
Đó là thứ màu xanh có ma lực đến nỗi chỉ một lần nhìn thấy thôi, bạn cũng có thể nghĩ rằng: “Ái chà, hóa ra hi vọng là thế!” Cho đến bây giờ, sau hằng hà sa số những cuộc kiếm tìm màu xanh của mình, tôi mới chợt nghĩ rằng, có lẽ với tuổi trẻ, hi vọng dễ dàng định nghĩa hơn chăng? Một chiếc váy lụa màu xanh. Đó là tất cả những gì mà tôi tìm kiếm. Trong lúc đang nghĩ về những chiếc váy, tôi vô tình đọc lại câu chuyện với cây sồi ở Parc des seaux của Z. Có khi nào, trong một vài ngày nữa, tôi cũng đến hỏi chuyện cây sồi để biết làm thế nào có thể lấy cô đơn làm hạnh phúc hay không? Tôi có thể sẽ không kìm được lòng và hỏi: “Làm thế nào để yêu những cái váy màu nâu, màu đen, màu tím nếu như suốt cuộc đời này tôi vẫn không tìm được chiếc váy màu xanh trong giấc mơ mười lăm tuổi?” Liệu cây sồi đó có thể trả lời?
Một câu chuyện trẻ con hết mức, Z nhỉ!
Sửa lần cuối: