Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Khói: Chú mèo anh hùng
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="benoinhieu_kg" data-source="post: 30921" data-attributes="member: 10518"><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black">Hai ngày sau khi hai đứa cháu ngoại sinh đôi của tôi Josh và Jarod ra đời, mẹ chúng đưa chúng từ bệnh viện về nhà. Mỗi đứa chỉ nặng có khoảng một cân tám và được quấn trong những những cái tã lót bé xíu. </span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"></span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"> Những ngày tiếp theo, cả nhà đều bị cuốn vào vòng xoay mà trung tâm là hai nhân vật bé tí teo mới ra đời. Cứ hai giờ chúng lại ăn một lần, và chúng tôi thực sự dùng cả ngày để cho chúng ăn uống: pha sữa, cho bú, rửa chai sữa, thay tã, lại pha sữa...</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"></span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"> Khi hai đứa trẻ đã bú no bữa cuối cùng khoảng 8h tối, chúng tôi thay tã và cho chúng đi ngủ. Đến lúc này, cả nhà mới có thể vào bếp, ăn uống và nghỉ ngơi chút xíu, điều mà chúng tôi thèm đến chết đi được. </span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"></span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"> Cái chúng tôi cần là một cô trông trẻ 24/24, thế mà tất cả những gì chúng tôi có chỉ là Khói, chú mèo của gia đình. </span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"></span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"></span></span></strong> <p style="text-align: left"><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"></span></span></strong></p> <p style="text-align: left"><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"></span></span></strong></p> <p style="text-align: left"><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"></span></span></strong><p style="text-align: center"><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Purple"><em>Nhà bạn cũng có một chú chứ?</em></span></span></span></span></strong></p> <p style="text-align: center"> </p> </p><p> <strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"></span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"> Khói đã bị hai đứa trẻ sinh đôi làm cho mê mẩn ngay từ khi chúng vừa về đến nhà. Thời gian chú ta quanh quẩn bên lũ trẻ thậm chí còn nhiều hơn cả chúng tôi. Chú ta ngắm nghía chúng một cách tò mò hoặc nằm ườn gần chiếc nôi đôi, ngủ khò. Đầu tiên chúng tôi cũng để mắt đến chú ta để chắc chắn là Khói không làm đau hai bé. Nhưng dù luôn quanh quẩn bên nôi, Khói không bao giờ đến quá gần. </span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"></span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"> Một tối muộn, như thường lệ, chúng tôi đang ngồi xải ra trong bếp để nghỉ ngơi thì bỗng nghe tiếng Khói kêu váng lên từ phòng Josh và Jarod, nghe rất khủng khiếp. Tất cả bật dậy khỏi ghế, đổ xô về phía phòng trẻ. Và chúng tôi chứng kiến một quang cảnh hãi hùng. Khói gần như ngồi hẳn lên Josh, cậu em, dụi đầu vào người bé như cố gắng đánh thức nó. </span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"></span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"> Chúng tôi vội vã chạy tới, việc đầu tiên là gỡ Khói ra, quẳng nó qua một bên, và nâng Josh dậy. Khói nằm bò ra sàn và bắt đầu kêu la rất rầu rĩ. Chính lúc đó chúng tôi cũng phát hiện ra là bé Josh đã ngưng thở. Còn Jarod bắt đầu có biểu hiện mê man.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"></span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"> Tôi vồ lấy điện thoại gọi xe cấp cứu. Chúng tôi cấp tốc đưa cả Josh và Jarod tới bệnh viện. Bác sỹ phát hiện ra là cả hai bị dị ứng sữa cấp. Josh nhỏ bé và nhẹ cân hơn nên bị xỉu trước. Ơn trời, Josh không bị ngạt quá lâu. Khói đã báo động cho chúng tôi kịp thời. Bác sỹ đã nói rằng Khói đã cứu mạng Josh.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"></span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"> Một tháng sau đó trôi qua yên bình. </span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"></span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"> Nhưng rồi vào một đêm khuya, con Khói nhẩy vào giường con gái tôi, hết cắn lại cào tay nó. Bực mình, nó tính túm lấy Khói và nhốt luôn vào nhà tắm.</span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"></span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"> Nhưng Khói né được và bắt đầu lao lên gác về phía phòng của John, anh trai của hai nhóc sinh đôi. Con gái tôi đi theo và phát hiện ra John đang nằm lả, yếu đến mức không thể kêu cứu. "Mẹ ơi, ngực con đau quá!" là tất cả những gì thằng bé có thể thều thào. Thằng bé được đưa đi cấp cứu kịp thời và được phẫu thuật ngay, bác sỹ phát hiện ra là động mạch chủ của John bị nghẽn. </span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"></span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black"> Khói, chú mèo anh hùng giờ đây có một vị trí đặc biệt trong gia đình chúng tôi. Trước kia, Khói chỉ là một chú mèo thích đi chơi và ngủ. Nhưng từ khi những đứa trẻ xuất hiện, chú ta đã tự nhận về mình công việc của một người trông trẻ đầy trách nhiệm theo cách của mình, luôn có mặt đúng thời điểm. Và những điều chú mèo ấy làm được còn hơn là cả một điều kỳ diệu. </span></span></strong></p><p><strong><span style="font-family: 'Palatino Linotype'"><span style="color: Black">(hoa học trò)</span></span></strong></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="benoinhieu_kg, post: 30921, member: 10518"] [B][FONT=Palatino Linotype][COLOR=Black]Hai ngày sau khi hai đứa cháu ngoại sinh đôi của tôi Josh và Jarod ra đời, mẹ chúng đưa chúng từ bệnh viện về nhà. Mỗi đứa chỉ nặng có khoảng một cân tám và được quấn trong những những cái tã lót bé xíu. Những ngày tiếp theo, cả nhà đều bị cuốn vào vòng xoay mà trung tâm là hai nhân vật bé tí teo mới ra đời. Cứ hai giờ chúng lại ăn một lần, và chúng tôi thực sự dùng cả ngày để cho chúng ăn uống: pha sữa, cho bú, rửa chai sữa, thay tã, lại pha sữa... Khi hai đứa trẻ đã bú no bữa cuối cùng khoảng 8h tối, chúng tôi thay tã và cho chúng đi ngủ. Đến lúc này, cả nhà mới có thể vào bếp, ăn uống và nghỉ ngơi chút xíu, điều mà chúng tôi thèm đến chết đi được. Cái chúng tôi cần là một cô trông trẻ 24/24, thế mà tất cả những gì chúng tôi có chỉ là Khói, chú mèo của gia đình. [/COLOR][/FONT][/B] [LEFT][B][FONT=Palatino Linotype][COLOR=Black] [/COLOR][/FONT][/B][CENTER][B][FONT=Palatino Linotype][COLOR=Black][SIZE=4][COLOR=Purple][I]Nhà bạn cũng có một chú chứ?[/I][/COLOR][/SIZE][/COLOR][/FONT][/B] [/CENTER] [/LEFT] [B][FONT=Palatino Linotype][COLOR=Black] Khói đã bị hai đứa trẻ sinh đôi làm cho mê mẩn ngay từ khi chúng vừa về đến nhà. Thời gian chú ta quanh quẩn bên lũ trẻ thậm chí còn nhiều hơn cả chúng tôi. Chú ta ngắm nghía chúng một cách tò mò hoặc nằm ườn gần chiếc nôi đôi, ngủ khò. Đầu tiên chúng tôi cũng để mắt đến chú ta để chắc chắn là Khói không làm đau hai bé. Nhưng dù luôn quanh quẩn bên nôi, Khói không bao giờ đến quá gần. Một tối muộn, như thường lệ, chúng tôi đang ngồi xải ra trong bếp để nghỉ ngơi thì bỗng nghe tiếng Khói kêu váng lên từ phòng Josh và Jarod, nghe rất khủng khiếp. Tất cả bật dậy khỏi ghế, đổ xô về phía phòng trẻ. Và chúng tôi chứng kiến một quang cảnh hãi hùng. Khói gần như ngồi hẳn lên Josh, cậu em, dụi đầu vào người bé như cố gắng đánh thức nó. Chúng tôi vội vã chạy tới, việc đầu tiên là gỡ Khói ra, quẳng nó qua một bên, và nâng Josh dậy. Khói nằm bò ra sàn và bắt đầu kêu la rất rầu rĩ. Chính lúc đó chúng tôi cũng phát hiện ra là bé Josh đã ngưng thở. Còn Jarod bắt đầu có biểu hiện mê man. Tôi vồ lấy điện thoại gọi xe cấp cứu. Chúng tôi cấp tốc đưa cả Josh và Jarod tới bệnh viện. Bác sỹ phát hiện ra là cả hai bị dị ứng sữa cấp. Josh nhỏ bé và nhẹ cân hơn nên bị xỉu trước. Ơn trời, Josh không bị ngạt quá lâu. Khói đã báo động cho chúng tôi kịp thời. Bác sỹ đã nói rằng Khói đã cứu mạng Josh. Một tháng sau đó trôi qua yên bình. Nhưng rồi vào một đêm khuya, con Khói nhẩy vào giường con gái tôi, hết cắn lại cào tay nó. Bực mình, nó tính túm lấy Khói và nhốt luôn vào nhà tắm. Nhưng Khói né được và bắt đầu lao lên gác về phía phòng của John, anh trai của hai nhóc sinh đôi. Con gái tôi đi theo và phát hiện ra John đang nằm lả, yếu đến mức không thể kêu cứu. "Mẹ ơi, ngực con đau quá!" là tất cả những gì thằng bé có thể thều thào. Thằng bé được đưa đi cấp cứu kịp thời và được phẫu thuật ngay, bác sỹ phát hiện ra là động mạch chủ của John bị nghẽn. Khói, chú mèo anh hùng giờ đây có một vị trí đặc biệt trong gia đình chúng tôi. Trước kia, Khói chỉ là một chú mèo thích đi chơi và ngủ. Nhưng từ khi những đứa trẻ xuất hiện, chú ta đã tự nhận về mình công việc của một người trông trẻ đầy trách nhiệm theo cách của mình, luôn có mặt đúng thời điểm. Và những điều chú mèo ấy làm được còn hơn là cả một điều kỳ diệu. (hoa học trò)[/COLOR][/FONT][/B] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Khói: Chú mèo anh hùng
Top