T
Tuyền Nguyễn
Guest
Khói ban mai
Khoảng sáng dần hiện ra mang theo tín hiệu của vầng dương sắp tỏa rạng. Hoa viên Thị trấn đã bớt nhịp chân, đánh tay của những người tập thể dục sáng. Hàng cà phê của chị Năm cũng bày biện xong bàn ghế. Đài phát thanh rộn ràng khúc ca ngày mới, tôi vừa vào ghế làm khách mở hàng đã thấy mấy chú em làm ở Khu công nghiệp ngồi kín một bàn trước rồi. Chúng tôi chào nhau. Quen cả mà. Trước khi đến chỗ làm tôi thường ghé lại đây uống ly cà phê sáng. Vì vậy tôi quen người, quen chỗ quen cả mùi vị, hình ảnh, âm thanh lặp lại mỗi sáng. Đây là Đài phát thanh…tần số…. Tiếng chổi sàn sạt của cô chú phu đường quét dọn cần mẫn. Chiếc cặp sách nhấp nhô trên lưng của cô bé đang phụ mẹ dọn, đốt rác trước khi đến lớp. Phần nhiều là lá cây khô, cành gãy được gom thành từng đống nhỏ thả những sợi khói bay lửng lơ…Hàng nước vỉa hè với hai chiếc dù sờn cũ cùng vài bộ bàn ghế đặt tựa tường bao của một cơ quan. Khu hành chính huyện nằm gữa hai tuyến, một đường liên tỉnh, một thông ra Quốc lộ 1A nên lúc nào cũng náo động người và xe. Chỉ ở Hoa viên, sân quần vợt và những con đường vắng lại ở nơi cao nhất tạo thành một khoảng không gian yên tĩnh trong lành rợp bóng cây xanh. Không kể cây, hoa ở Hoa viên luôn đươc chăm chút tưoi tốt. Những cây Viết tán xanh um được cắt tỉa tròn như nhũng cái nấm. Hàng Bằng lăng vào mùa khai trường lả lơi những chùm bông tím. Giờ rậm cành nhánh chờ trổ bông mùa tới. Hai cây bàng trong sân Trung tâm giáo dục thường xuyên từ chỗ tôi nhìn sang cao to, xum xuê lá, cành vươn dài ra vỉa hè. Qua đêm lá rụng đầy. Để hè phố tinh tươm phải nhọc sức nhưng cô bé lại thích thú đoạn đường này quét, gom lá thành từng đống vun ngọn. Tôi giơ tay chào, cô bạn nhỏ lom khom đốt lá vẩy tay đáp. Lá bàng to, sẩm màu còn ẩm sương mồi đốt nhiều lần mới chịu bén ngọn cháy ngun ngún, một lúc sau mới bùng lửa. Khói bay ngoằn ngoèo nhũng làn xanh nhạt. Gió đưa khói lên cao, tan hòa dần vào khoảng không.
Tôi dõi mắt nhìn theo làn khói bay bay… Mùi lá lặn vào gió mai. Vị đắng cà phê như thêm chút nồng nàn lâng lâng. Những khi vào quán ngồi ghế dựa, nghe nhạc, xem màn hình có cái thú riêng nhưng tôi vẫn thấy thiếu một cái gì… Sự thân tình hỏi thăm chuyện làm việc, chuyện nhà, chuyện quê của chị Năm với tôi, với khách quen. Thường là mấy em làm ở cơ quan cũ, mấy thầy cô dạy Trung tâm với các em công nhân, học viên bổ túc khi đến sớm, nghỉ trưa đầu buổi chờ vào cơ quan, vào lớp học. Chị về hưu đã được vài năm. Chồng chị bệnh ngặt đã đi trước. Các con có gia đình, ở xa. Sống cùng là đứa cháu ở quê ra trọ học. Hàng nước như là cách để chị bớt phần trống vắng có người trò chuyện. Chị sẻ chia niềm vui, nỗi khó việc làm, việc học với khách như là người em, đứa cháu. Và chị cũng sẵn lòng cho ghi nợ nhất là học viên, các em làm Khu công nghiệp. Cuốn sổ vì vậy cứ thêm dòng, thêm trang. Cũng là nơi uống ly trà, châm điếu thuốc của công nhân phu đường khi nghỉ tay quét dọn. Ở quán sang, quán hộp khó mà tìm thấy niềm ấm áp đời thường như thế.
- Cháu thích quán cô Năm vì được ghi nợ. Chú về sau nhé. - Một em công nhân nói vui trước khi lên ngồi xe bạn đến công ty.
- Ừ cho ghi nhưng phải nhớ. Chiều ghé lấy thuốc Nam cho mẹ cháu, nhớ nhớ đó.
Chị Năm với tay châm thêm nước bình trà. Lương bọn chúng được nhiều chi đâu như con cháu hết mà. Hương trà tỏa nhẹ trong mùi khói trộn lẫn mùi lá, mùi của cành khô ẩm sương gợi tôi nhớ mùi khói đồng rơm rạ, vườn nhà những ngày còn ở quê. Mùi rất riêng tôi nghĩ dù có đi cùng trời cuối đất khó mà quên được mùi khói nồng đượm tình quê dẫu còn nghèo khó.
Cảm ơn chị ấm trà buổi sớm. Không gian đã thôi vị hăng nồng khói lá nhưng vị ngọt tình người vẫn còn quanh quất trong làn gió nhẹ ban mai…