Có một vị Quốc Vương, tự phụ thông minh nhất đời, rất thích tìm tòi những câu đố hiểm hóc để làm khó người khác, đề cao bản thân. Có một lần, Quốc Vương mời 12 ngàn học giả uyên bác nhất trong Vương quốc tập trung lại, rồi ra câu hỏi cho họ: “ Trung tâm của Thế giới ở đâu?” Kết quả là không có ai trả lời được câu hỏi oái oăm trên. Vì thế, Quốc Vương càng đắc ý liền cho viết cáo thị. Ai trả lời được câu hỏi trên sẽ được thưởng lớn, ai trả lời không đúng sẽ bị phạt.
Mọi người đi qua, liếc nhìn tờ cáo thị, rồi lắc đầu bỏ đi. Chỉ có A Pha Ti, sau khi đọc tờ cáo thị, liền nhảy lên lưng con la, tiến thẳng tới cung điện của Quốc Vương.
Trải qua mấy ngày đi đường, cuối cùng A Pha Ti cũng đến được cung điện vào triều kiến Quốc Vương. Quốc Vương hỏi : Này A Pha Ti thông thái, ta nghe danh và tiếng của khanh từ lâu. Khanh đọc cáo thị của ta rồi chứ? Trả lời đúng được thưởng, trả lời sai chịu phạt, rõ chưa? Sau khi nghe A Pha Ti trả lời đã rõ điều kiện ghi trên cáo thị. Quốc Vương nhắc lại câu hỏi “ Trung tâm Thế giới ở đâu? Nhà ngươi biết chứ?
A Pha Ti liền thưa: Bẩm, trung tâm Thế giới ở ngay phía trước chân trước bên trái của con la của thần ạ!
Quốc Vương vừa nghe A Pha Ti nói xong, đã quát ầm lên: Nói láo! Nhà ngươi dám nói láo trươc mặt ta, ta không tin!
A Pha Ti bình tĩnh nói : Bẩm, nếu bệ hạ không tin, xin ngài đem thế giới cân thử xem? Nếu thền nói sai. Xin chịu phạt!
Cái này, cái này. Quốc Vương ấp úng mãi không nói được lời nào, tìm cách chữa cháy. Vậy ta hỏi tiếp nhà ngươi, trên trời tổng cộng có bao nhiêu ngôi sao?
A Pha Ti không cần suy nghĩ đáp ngay “ Rất may, số sao trên trời nhiều bằng số râu của bệ hạ không thừa không thiếu.”
Cái gì, nhà ngươi lại nói bừa nữa rồi!
Thưa, thần nói là con số chính xác đấy ạ. Nếu không tin, thần xin bệ hạ cho đếm lại ạ! Nếu chênh nhau dù chỉ là một đơn vị, thần xin chịu phạt.
Quả thật, tổng số các sợi râu còn có thể đếm được, chứ tổng số các ngôi sao thì xưa nay chưa có ai đếm được, chỉ ước lượng tương đối đã vô cùng khó khăn rồi. Quốc Vương vẫn chưa chịu thua, vội nói.
Vậy, theo ngươi, bộ râu của ta có tổng số bao nhiêu sợi? Nói mau!
A Pha Ti một tay liền túm cái đuôi con la, một tay chỉ vào bộ râu của Quốc Vương, nói.
Rất may, thưa Quốc Vương. Số sợi râu của bệ hạ vừa bằng đúng số sợi lông đuôi con la của thần ạ!
Quốc Vương ngẩn người một lúc, bỗng đập bàn đánh “ chát” một cái, quát.
Không thể như vậy được ! Nhà ngươi nói bừa! Hỗn láo! Bay đâu, bắt hắn đánh 100 gậy cho ta!
Nhưng A Pha Ti bình tĩnh nói. Nếu bệ hạ cho rằng thần nói không đúng, thì trước hết xin bệ hạ tự đếm số râu của bệ hạ trước, sau đó đếm số lông con la của thần. Xin bệ hạ đếm từng sợi một cho thật chính xác, thì bệ hạ tin rằng thần không dám nói bừa ạ.
Quốc Vương nghe xong đành im lặng.
Từ đó Quốc Vương bỏ được thói huênh hoang khoác lác cho mình là thông minh nhất thiên hạ.
Theo VHTT
Mọi người đi qua, liếc nhìn tờ cáo thị, rồi lắc đầu bỏ đi. Chỉ có A Pha Ti, sau khi đọc tờ cáo thị, liền nhảy lên lưng con la, tiến thẳng tới cung điện của Quốc Vương.
Trải qua mấy ngày đi đường, cuối cùng A Pha Ti cũng đến được cung điện vào triều kiến Quốc Vương. Quốc Vương hỏi : Này A Pha Ti thông thái, ta nghe danh và tiếng của khanh từ lâu. Khanh đọc cáo thị của ta rồi chứ? Trả lời đúng được thưởng, trả lời sai chịu phạt, rõ chưa? Sau khi nghe A Pha Ti trả lời đã rõ điều kiện ghi trên cáo thị. Quốc Vương nhắc lại câu hỏi “ Trung tâm Thế giới ở đâu? Nhà ngươi biết chứ?
A Pha Ti liền thưa: Bẩm, trung tâm Thế giới ở ngay phía trước chân trước bên trái của con la của thần ạ!
Quốc Vương vừa nghe A Pha Ti nói xong, đã quát ầm lên: Nói láo! Nhà ngươi dám nói láo trươc mặt ta, ta không tin!
A Pha Ti bình tĩnh nói : Bẩm, nếu bệ hạ không tin, xin ngài đem thế giới cân thử xem? Nếu thền nói sai. Xin chịu phạt!
Cái này, cái này. Quốc Vương ấp úng mãi không nói được lời nào, tìm cách chữa cháy. Vậy ta hỏi tiếp nhà ngươi, trên trời tổng cộng có bao nhiêu ngôi sao?
A Pha Ti không cần suy nghĩ đáp ngay “ Rất may, số sao trên trời nhiều bằng số râu của bệ hạ không thừa không thiếu.”
Cái gì, nhà ngươi lại nói bừa nữa rồi!
Thưa, thần nói là con số chính xác đấy ạ. Nếu không tin, thần xin bệ hạ cho đếm lại ạ! Nếu chênh nhau dù chỉ là một đơn vị, thần xin chịu phạt.
Quả thật, tổng số các sợi râu còn có thể đếm được, chứ tổng số các ngôi sao thì xưa nay chưa có ai đếm được, chỉ ước lượng tương đối đã vô cùng khó khăn rồi. Quốc Vương vẫn chưa chịu thua, vội nói.
Vậy, theo ngươi, bộ râu của ta có tổng số bao nhiêu sợi? Nói mau!
A Pha Ti một tay liền túm cái đuôi con la, một tay chỉ vào bộ râu của Quốc Vương, nói.
Rất may, thưa Quốc Vương. Số sợi râu của bệ hạ vừa bằng đúng số sợi lông đuôi con la của thần ạ!
Quốc Vương ngẩn người một lúc, bỗng đập bàn đánh “ chát” một cái, quát.
Không thể như vậy được ! Nhà ngươi nói bừa! Hỗn láo! Bay đâu, bắt hắn đánh 100 gậy cho ta!
Nhưng A Pha Ti bình tĩnh nói. Nếu bệ hạ cho rằng thần nói không đúng, thì trước hết xin bệ hạ tự đếm số râu của bệ hạ trước, sau đó đếm số lông con la của thần. Xin bệ hạ đếm từng sợi một cho thật chính xác, thì bệ hạ tin rằng thần không dám nói bừa ạ.
Quốc Vương nghe xong đành im lặng.
Từ đó Quốc Vương bỏ được thói huênh hoang khoác lác cho mình là thông minh nhất thiên hạ.
Theo VHTT