Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Khía cạnh tích cực của một nụ hôn
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="__TÀ__" data-source="post: 87024" data-attributes="member: 46576"><p>Bạn đã đọc Người đẹp ngủ trong rừng chưa? Chuyện đó có thật đấy, chỉ có điều hơi khác một chút! </p><p>Lên năm tuổi, mọi thứ thật buồn chán. Bạn chẳng còn là em bé nữa, nhưng vẫn phải làm cái đuôi bất đắc dĩ của mẹ. Mẹ đi đến đâu, bạn cũng phải lẵng nhẵng đi theo. Tôi cũng vậy, một thằng nhóc năm tuổi kỳ quặc nhất thế giới, chẳng quan tâm đến bất kỳ thứ gì. Mọi thứ với tôi đều thật buồn chán. </p><p></p><p>Mẹ thường xuyên bị lạc mất tôi. Mẹ thường bắt tôi đi siêu thị cùng mẹ. Tôi thì nghĩ; "Lại siêu thị, bao giờ mẹ mới chán đi siêu thị chứ?!" Vậy là tôi chui vào một góc và ngủ tít, chẳng còn biết trời đất gì nữa. Và y như rằng, chỉ một lát sau là các cô bán hàng chạy bấn lên để giúp mẹ tìm tôi. Thường thì mỗi lần họ lại tìm thấy tôi ở một chỗ khác nhau, nhưng lần tệ nhất là trong một hộp đựng cát để bán cho những nhà nuôi chó mèo làm chỗ ị.</p><p></p><p>Và ở nhà trẻ cũng vậy. Trong khi những đứa khác chơi xếp hình, búp bê, xe lửa, cứu hoả, vẽ tranh thì tôi ngủ trên tất cả những thứ đó. Cô giáo than phiền với mẹ: "Tôi không thể nào hiểu được cháu, cháu từ chối tỉnh táo trong lớp học của tôi." </p><p></p><p style="text-align: center">..............</p><p></p><p></p><p>Sau đó là một sự kiện trọng đại. Người của văn phòng tuyển người mẫu đã nhìn thấy tôi ngủ gục ngoài sân chơi và đến nhà nói với mẹ tôi: "Cháu nhà chị thật đẹp trai, cậu ấy sẽ là một người mẫu trẻ em sáng giá." </p><p></p><p>Tôi nghĩ, "Ha, có vẻ thú vị đây!". "Ôi, không", mẹ tôi nói "Tôi muốn con tôi có một tuổi thơ bình thường!" Tôi nghĩ, "Mẹ ui, con đang sống trong một tuổi thơ bình thường kiểu quái gì thế này, mọi thứ đều làm con ngán đến phát ốm." </p><p></p><p>Thế rồi một ngày kia, mẹ đưa tôi tới công viên gặp bạn của mẹ và đứa con gái nhỏ của cô ấy, cũng 5 tuổi. Tôi nghĩ: "Lại phải nghe chuyện siêu thị!". Vậy là tôi tìm một chỗ râm mát trên cỏ và lăn ra ngủ.</p><p></p><p>Bỗng tôi cảm thấy một cái gì đó nhẹ như một cơn gió đang đậu xuống cạnh tôi, hình như cơn gió này có tóc rất mềm, nó phủ nhẹ lên má tôi buồn buồn. Tôi ti hí mắt. Một con bé tóc vàng óng đang cúi xuống ngắm nhìn tôi. </p><p></p><p>Tôi nghĩ, "Mình cứ giả vờ là mình đang ngủ thì con nhóc này sẽ chán và bỏ đi, tìm cái khác để mà ngắm nghía.". Nhưng con bé không bỏ đi. Má tôi tiếp tục buồn buồn vì tóc nó cọ vào. </p><p></p><p></p><p></p><p>Và, ngoài mọi dự đoán, tôi bỗng cảm thấy có một cái gì đó mềm mại êm dịu trên môi mình. Tôi nghĩ, "Hmmmm, hay thật đấy, không hiểu là cái gì nhỉ?!" Và tôi mở mắt ra. Đó là môi của cô nhóc tóc vàng óng, trên môi tôi. </p><p></p><p>Tôi hỏi: "Cái gì đấy?", và thiên thần tóc vàng trả lời, "Đó là một nụ hôn, tớ muốn đánh thức cậu như trong chuyện Người đẹp ngủ trong rừng". Tôi nói: "Tớ thích thế" Và cô nhóc trả lời, "Tớ cũng vậy!" </p><p></p><p>Và từ đó, cuộc sống của tôi thay đổi. Tôi không còn lăn quay ra ngủ ở bất kỳ đâu nữa. Tôi trở thành một cậu nhóc nhanh nhẹn, ham khám phá, tìm hiểu. Nhưng tôi vẫn thường tự hỏi, liệu có phải nụ hôn đó đã đánh thức tôi, hay đó là thời điểm tôi thực sự thức dậy! Nhưng, dù thế nào thì tôi cũng đã thức dậy, kể từ lúc đó. </p><p></p><p>Đó là câu chuyện của tôi về nụ hôn đầu tiên của tôi, và khoảnh khắc đầu tiên không buồn chán mà tôi tìm thấy trong cuộc đời mình! </p><p></p><p></p><p style="text-align: right">Timothy, 5 tuổi</p><p></p><p></p><p>__Sưu tầm__:22:</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="__TÀ__, post: 87024, member: 46576"] Bạn đã đọc Người đẹp ngủ trong rừng chưa? Chuyện đó có thật đấy, chỉ có điều hơi khác một chút! Lên năm tuổi, mọi thứ thật buồn chán. Bạn chẳng còn là em bé nữa, nhưng vẫn phải làm cái đuôi bất đắc dĩ của mẹ. Mẹ đi đến đâu, bạn cũng phải lẵng nhẵng đi theo. Tôi cũng vậy, một thằng nhóc năm tuổi kỳ quặc nhất thế giới, chẳng quan tâm đến bất kỳ thứ gì. Mọi thứ với tôi đều thật buồn chán. Mẹ thường xuyên bị lạc mất tôi. Mẹ thường bắt tôi đi siêu thị cùng mẹ. Tôi thì nghĩ; "Lại siêu thị, bao giờ mẹ mới chán đi siêu thị chứ?!" Vậy là tôi chui vào một góc và ngủ tít, chẳng còn biết trời đất gì nữa. Và y như rằng, chỉ một lát sau là các cô bán hàng chạy bấn lên để giúp mẹ tìm tôi. Thường thì mỗi lần họ lại tìm thấy tôi ở một chỗ khác nhau, nhưng lần tệ nhất là trong một hộp đựng cát để bán cho những nhà nuôi chó mèo làm chỗ ị. Và ở nhà trẻ cũng vậy. Trong khi những đứa khác chơi xếp hình, búp bê, xe lửa, cứu hoả, vẽ tranh thì tôi ngủ trên tất cả những thứ đó. Cô giáo than phiền với mẹ: "Tôi không thể nào hiểu được cháu, cháu từ chối tỉnh táo trong lớp học của tôi." [CENTER]..............[/CENTER] Sau đó là một sự kiện trọng đại. Người của văn phòng tuyển người mẫu đã nhìn thấy tôi ngủ gục ngoài sân chơi và đến nhà nói với mẹ tôi: "Cháu nhà chị thật đẹp trai, cậu ấy sẽ là một người mẫu trẻ em sáng giá." Tôi nghĩ, "Ha, có vẻ thú vị đây!". "Ôi, không", mẹ tôi nói "Tôi muốn con tôi có một tuổi thơ bình thường!" Tôi nghĩ, "Mẹ ui, con đang sống trong một tuổi thơ bình thường kiểu quái gì thế này, mọi thứ đều làm con ngán đến phát ốm." Thế rồi một ngày kia, mẹ đưa tôi tới công viên gặp bạn của mẹ và đứa con gái nhỏ của cô ấy, cũng 5 tuổi. Tôi nghĩ: "Lại phải nghe chuyện siêu thị!". Vậy là tôi tìm một chỗ râm mát trên cỏ và lăn ra ngủ. Bỗng tôi cảm thấy một cái gì đó nhẹ như một cơn gió đang đậu xuống cạnh tôi, hình như cơn gió này có tóc rất mềm, nó phủ nhẹ lên má tôi buồn buồn. Tôi ti hí mắt. Một con bé tóc vàng óng đang cúi xuống ngắm nhìn tôi. Tôi nghĩ, "Mình cứ giả vờ là mình đang ngủ thì con nhóc này sẽ chán và bỏ đi, tìm cái khác để mà ngắm nghía.". Nhưng con bé không bỏ đi. Má tôi tiếp tục buồn buồn vì tóc nó cọ vào. Và, ngoài mọi dự đoán, tôi bỗng cảm thấy có một cái gì đó mềm mại êm dịu trên môi mình. Tôi nghĩ, "Hmmmm, hay thật đấy, không hiểu là cái gì nhỉ?!" Và tôi mở mắt ra. Đó là môi của cô nhóc tóc vàng óng, trên môi tôi. Tôi hỏi: "Cái gì đấy?", và thiên thần tóc vàng trả lời, "Đó là một nụ hôn, tớ muốn đánh thức cậu như trong chuyện Người đẹp ngủ trong rừng". Tôi nói: "Tớ thích thế" Và cô nhóc trả lời, "Tớ cũng vậy!" Và từ đó, cuộc sống của tôi thay đổi. Tôi không còn lăn quay ra ngủ ở bất kỳ đâu nữa. Tôi trở thành một cậu nhóc nhanh nhẹn, ham khám phá, tìm hiểu. Nhưng tôi vẫn thường tự hỏi, liệu có phải nụ hôn đó đã đánh thức tôi, hay đó là thời điểm tôi thực sự thức dậy! Nhưng, dù thế nào thì tôi cũng đã thức dậy, kể từ lúc đó. Đó là câu chuyện của tôi về nụ hôn đầu tiên của tôi, và khoảnh khắc đầu tiên không buồn chán mà tôi tìm thấy trong cuộc đời mình! [RIGHT]Timothy, 5 tuổi[/RIGHT] __Sưu tầm__:22: [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Khía cạnh tích cực của một nụ hôn
Top