Khi chiếc lá lìa cành
Mùa thu vào sâu, ngày trở nên ngắn, những cơn gió lang thang khắp các con đường, dịu dàng lùa vào từng ngõ nhỏ. Cứ mỗi khi gió đi qua lại một cơn mưa lá_xôn xao…
Tôi đã từng đọc ở đâu đó, mỗi chiếc lá như là một linh hồn, một số phận, một tính cách, có chiếc lá buông mình rơi xuống_vội vàng, nhanh chóng, về với mẹ đất như chẳng luyến tiếc một điều gì, có chiếc lá hững hờ chao nghiêng, có chiếc lá lại nương mình theo làn gió như muốn tận hưởng nốt những phút giây còn được sống, còn được ở trên bầu trời cao rộng và trong xanh kia.
Nhưng dù lá có nuối tiếc, có muốn níu giữ khoảng khắc cuộc sống hay buông xuôi mặc cho tiệc an bài định mệnh… thì cuối cùng nó vẫn về với đất, với cội nguồn nguyên sơ của mình…
Khoảnh khắc lá rơi là khoảnh khắc giao mùa với xôn xao âm thanh và vẻ đẹp của thiên nhiên, xôn xao tâm trạng con người….
Khoảnh khắc lá rơi là khoảnh khắc cái héo úa, lụi tàn mất đi để chuẩn bị cho một sự xanh non căng tràn nhựa sống sinh sôi, nảy nở…
Và tôi vẫn nghĩ về khoảnh khắc ấy như một sự hữu hạn của cuộc đời con người….
Mỗi chúng ta cũng như những chiếc lá kia, dù đã sống, đã làm việc với tất cả nhiệt huyết hăng say, dù để phí thời gian trôi qua mỗi ngày, dù hững hờ, dù quan tâm tới bản thân và người khác… dù nhắm mắt xuôi tay, hay núôi tiếc trần thế…. thì cuối cùng vẫn phải trở về với mẹ đất_thuần hậu và nguyên thuỷ.
Cuộc sống của con người không phải là vô hạn, những phút giây trôi qua là một phút giây không bao giờ quay trở lại.
NÀo đã ai có thể chống lại được sự chảy trôi của thời gian?
Nào đã ai có thể cưỡng lại được sự hữu hạn của đời người?
Nhưng con người dường như ít ý thức được sự hữu hạn ấy của kiếp người… Chúng ta tiêu phí thời gian vào những trò chơi vô bổ quên đi nhiệm vụ học tập, chuẩn bị hành trang cho tương lai, giúp ta bước đi trên những con đường cao rộng, chúng ta chìm đắm trong những tiệc tùng, những bữa nhậu thâu đêm suốt sáng….. quên đi phút giây ấm áp bên hạnh phúc gia đình với tiếng cười thơ ngây của con, ánh mắt dịu dàng nồng ấm…. Chúng ta hững hờ và vô tâm không chỉ với bản thân mà còn với những người dành yêu thương và quan tâm cho ta…..
Để rồi khi đã ở vào cái tuổi xế chiều, ta hối hận thì đã chẳng thể nào quay ngược thời gian….
Để rồi khi chuẩn bị rời bỏ cây đời xanh tươi, ta ăn năn vì cuộc sống của ta thực ra đã héo úa tự bao giờ, chẳng mang lại một chút gì dù nhỏ bé cho đời, cho người….
Những điều đó sẽ day dứt ám ảnh và dường như sẽ còn mãi trong ta dù không còn hơi thở….
Có bao giờ bạn dừng lại và nghĩ rằng điều gì mới thực sự là có ý nghĩa đối với mình? Ý nghĩa cuộc sống đôi khi đến từ những việc rất nhỏ bé…cái bình dị đến từ nhiều điều tốt đẹp, khi chúng ta sống chậm lại và cảm nhận nhiều hơn, giữ cho tâm hồn mình phẳng lặng để đón nhận cái tốt và phản ánh cái xấu… chúng ta sẽ có được nhiều điều mà chúng ta đã không nhận ra.
Hãy lắng nghe những rung động của cuộc sống muôn màu muôn vẻ…một cơn gió thoảng, một tiếng chim hót ban mai, tiếng chồi non nảy mầm đâm lên từ đất, màu nắng sớm bên bậc thềm… một nụ cười tươi vui của bạn, nét nhọc nhằn vất vả của cha…. để cảm nhận, để cảm thông, để yêu thêm thế giới này… Và bạn nhé!
Sống toàn tâm, toàn trí, toàn hồn
Sống toàn thân và thức nhọn giác quan
Cuộc đời con người là hữu hạn, hãy sống hết mình bằng cả lý trí và trái tim để khi trở về với cõi hư vô, ta chẳng phải núôi tiếc vì những phút giây sống hoài, sống phí!
Tôi đã từng đọc ở đâu đó, mỗi chiếc lá như là một linh hồn, một số phận, một tính cách, có chiếc lá buông mình rơi xuống_vội vàng, nhanh chóng, về với mẹ đất như chẳng luyến tiếc một điều gì, có chiếc lá hững hờ chao nghiêng, có chiếc lá lại nương mình theo làn gió như muốn tận hưởng nốt những phút giây còn được sống, còn được ở trên bầu trời cao rộng và trong xanh kia.
Nhưng dù lá có nuối tiếc, có muốn níu giữ khoảng khắc cuộc sống hay buông xuôi mặc cho tiệc an bài định mệnh… thì cuối cùng nó vẫn về với đất, với cội nguồn nguyên sơ của mình…
Khoảnh khắc lá rơi là khoảnh khắc giao mùa với xôn xao âm thanh và vẻ đẹp của thiên nhiên, xôn xao tâm trạng con người….
Khoảnh khắc lá rơi là khoảnh khắc cái héo úa, lụi tàn mất đi để chuẩn bị cho một sự xanh non căng tràn nhựa sống sinh sôi, nảy nở…
Và tôi vẫn nghĩ về khoảnh khắc ấy như một sự hữu hạn của cuộc đời con người….
Mỗi chúng ta cũng như những chiếc lá kia, dù đã sống, đã làm việc với tất cả nhiệt huyết hăng say, dù để phí thời gian trôi qua mỗi ngày, dù hững hờ, dù quan tâm tới bản thân và người khác… dù nhắm mắt xuôi tay, hay núôi tiếc trần thế…. thì cuối cùng vẫn phải trở về với mẹ đất_thuần hậu và nguyên thuỷ.
Cuộc sống của con người không phải là vô hạn, những phút giây trôi qua là một phút giây không bao giờ quay trở lại.
NÀo đã ai có thể chống lại được sự chảy trôi của thời gian?
Nào đã ai có thể cưỡng lại được sự hữu hạn của đời người?
Nhưng con người dường như ít ý thức được sự hữu hạn ấy của kiếp người… Chúng ta tiêu phí thời gian vào những trò chơi vô bổ quên đi nhiệm vụ học tập, chuẩn bị hành trang cho tương lai, giúp ta bước đi trên những con đường cao rộng, chúng ta chìm đắm trong những tiệc tùng, những bữa nhậu thâu đêm suốt sáng….. quên đi phút giây ấm áp bên hạnh phúc gia đình với tiếng cười thơ ngây của con, ánh mắt dịu dàng nồng ấm…. Chúng ta hững hờ và vô tâm không chỉ với bản thân mà còn với những người dành yêu thương và quan tâm cho ta…..
Để rồi khi đã ở vào cái tuổi xế chiều, ta hối hận thì đã chẳng thể nào quay ngược thời gian….
Để rồi khi chuẩn bị rời bỏ cây đời xanh tươi, ta ăn năn vì cuộc sống của ta thực ra đã héo úa tự bao giờ, chẳng mang lại một chút gì dù nhỏ bé cho đời, cho người….
Những điều đó sẽ day dứt ám ảnh và dường như sẽ còn mãi trong ta dù không còn hơi thở….
Có bao giờ bạn dừng lại và nghĩ rằng điều gì mới thực sự là có ý nghĩa đối với mình? Ý nghĩa cuộc sống đôi khi đến từ những việc rất nhỏ bé…cái bình dị đến từ nhiều điều tốt đẹp, khi chúng ta sống chậm lại và cảm nhận nhiều hơn, giữ cho tâm hồn mình phẳng lặng để đón nhận cái tốt và phản ánh cái xấu… chúng ta sẽ có được nhiều điều mà chúng ta đã không nhận ra.
Hãy lắng nghe những rung động của cuộc sống muôn màu muôn vẻ…một cơn gió thoảng, một tiếng chim hót ban mai, tiếng chồi non nảy mầm đâm lên từ đất, màu nắng sớm bên bậc thềm… một nụ cười tươi vui của bạn, nét nhọc nhằn vất vả của cha…. để cảm nhận, để cảm thông, để yêu thêm thế giới này… Và bạn nhé!
Sống toàn tâm, toàn trí, toàn hồn
Sống toàn thân và thức nhọn giác quan
Cuộc đời con người là hữu hạn, hãy sống hết mình bằng cả lý trí và trái tim để khi trở về với cõi hư vô, ta chẳng phải núôi tiếc vì những phút giây sống hoài, sống phí!
Sưu tầm