Khi bác thợ cắt tóc Lỡ Tay
Ngày xửa ngày xưa, có một tể tướng mời bác thợ cắt tóc đến cắt tóc cạo râu cho mình cho thật nghiêm chỉnh để ngày mai vào tiếp triều đón sứ thần các nước. Khi mới được một nửa phần công việc, đột nhiên bác thợ cắt tóc dừng tay lại, không làm tiếp nữa. Còn hai mắt của bác cứ nhìn chằm chằm vào bụng của Tể Tướng. Vị Tể Tướng thấy bác cắt tóc bỗng dưng ngây như dại, nhìn vào bụng mình, có ý thong vui, hỏi:
“Vì sao nhà ngươi không tiếp tục cắt tóc, cạo mặt cho ta, lại nhìn xuống bụng ta là làm sao. Bụng ta có gì hay ho đâu mà nhìn?”
Bác thợ cắt tóc vội thanh minh:
“Bẩm! Nghe mọi người nói, bụng quan Tể Tướng rộng rãi, có thể chứa được cả con thuyền! Tôi thấy bụng đại nhân cũng chẳng to hơn bụng mọi người bao nhiêu, làm sao chứa nổi cả con thuyền nhỉ?”
Tể tướng nghe xong, liền cười phá lên thích thú, nói:
“Đó là người ta nói theo kiểu ví von mà thôi, khen Tể tướng là người khoan dung độ lượng, có thể chứa Trời, chứa Đất, chứa Cổ, chứa Kim, không bao giờ để bụng và chấp nhặt những điều vụn vặt! Chứ thực tế, cái bụng bé tí này làm sao chứa được cái thuyền to kia!”
Bác thợ cắt tóc nghe Tể tướng giải thích, hoảng sợ quỳ xuống đất cái “rốp”, run run nói:
“Tiểu nhân tội đáng chết! Vì vừa rồi, khi cạo mặt cho đại nhân, tiểu nhân lỡ tay cạo mất một bên lông mày của ngài. Xin đại nhân đại lượng tha cho khỏi tội chết ạ!”
Quan Tể tướng nghe nói lông mày bị cạo mất. Tức lộn cả ruột, định trừng trị cho bác thợ cạo một trận nên thân, cho chừa thói cẩu thả. Cơn thịnh nộ đang hừng hực bốc hỏa, ngài bỗng nhớ lại câu nói của mọi người tán tụng mình: Tể tướng bao dung, bụng lớn chứa được cả thuyền, nay chẳng lẽ lại vì cái việc cỏn con này mà trị tội người ta thì còn gì là bao dung đại lượng nữa chứ! ? Vì thế, quan Tể tướng, miễn cưỡng dẹp cơn thịnh nộ, cười xòa, nói:
“Thôi! Khỏi cần, dùng bút vẽ lông mày của phụ nữ vẽ lại cho ta cũng được. Vài hôm sau chúng lại mọc lại như cũ thôi. Ta tha tội cho. Lần sau hãy chú ý hơn!”
(sưu tầm)