Hoàng Thịnh
Member
- Xu
- 0
Khác nhau chỉ ở suy nghĩ
Một cô gái trẻ người Mỹ theo chồng đến vùng sa mạc để tham gia diễn tập quân sự. Cô ngồi một mình cô đơn trong căn phòng nhỏ bằng sắt, không khác gì một chiếc vali đựng đồ, vừa nóng nực vừa khó chịu, bên cạnh chỉ có một người Mexico và một người Ấn Độ, vì họ không hiểu tiếng Anh nên cũng không thể nói chuyện với họ được. Cô độc tuyệt đối, lòng lại bất an sốt ruột, cô viết thư cho bố mẹ, muốn rời khỏi nơi này.
Cha cô chỉ viết lại đúng một dòng gởi cô:” Hai người từ trong một nhà lao, cùng nhìn ra một cửa sổ, một nhìn thấy bầu trời đầy sao, người kia chỉ lại chỉ nhìn thấy bùn đất bên dưới.” Ban đầu cô cảm thấy không hiểu nổi ý cha cô. Đọc đi đọc lại vài lần, chợt hiểu ra,cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn, quyết định ở lại sa mạc để tìm bầu trời đầy sao của mình.
Cô vừa thay đổi được suy nghĩ tiêu cực của mình, thái độ ứng xử với mọi người bản địa, học tiếng bản xứ. Cô nhiệt tình với họ, họ cũng tốt bụng với cô. Cô rất thích đồ dệt may và đồ gốm ở đây, thế là người dân sẵn sàng tặng cô những đồ gốm và vải đẹp nhất mà họ dành để tặng cho du khách. Điều này làm cô vô cùng cảm động. Ước muốn tìm tòi cái mới của cô ngày càng tăng. Cô nghiên cứu về bàn tay thần tiên mà người dân ở đây mê tín, về tình hình sinh trưởng cửa thực vật vùng sa mạc, còn tìm hiểu thêm thói quen của bọn chuột, ngắm nhìn mặt trời mọc, lại có thú tìm nhặt vỏ ốc,… cô vô cùng phấn khích với mỗi điều mà cô biết được. Cô bắt đầu viết một quyển sách, và “ Lũy thành một sự việc vui vẻ” ra đời.
Lời bình:
Qua bao nhiêu cố gắng, cuối cùng cô gái đã tìm được bầu trời đầy sao của mình. Vì cô đã biết dung sự mạo hiểm tích cực thay thế cho nỗi cô độc và những ưu tư. Sa mạc không thay đổi, con người ở đó cũng không thay đổi, chỉ có cô gái trẻ đã chọ một góc độ khác để nhìn đời. Quan niệm khác khiến cô thành con người khác.
Một cô gái trẻ người Mỹ theo chồng đến vùng sa mạc để tham gia diễn tập quân sự. Cô ngồi một mình cô đơn trong căn phòng nhỏ bằng sắt, không khác gì một chiếc vali đựng đồ, vừa nóng nực vừa khó chịu, bên cạnh chỉ có một người Mexico và một người Ấn Độ, vì họ không hiểu tiếng Anh nên cũng không thể nói chuyện với họ được. Cô độc tuyệt đối, lòng lại bất an sốt ruột, cô viết thư cho bố mẹ, muốn rời khỏi nơi này.
Cha cô chỉ viết lại đúng một dòng gởi cô:” Hai người từ trong một nhà lao, cùng nhìn ra một cửa sổ, một nhìn thấy bầu trời đầy sao, người kia chỉ lại chỉ nhìn thấy bùn đất bên dưới.” Ban đầu cô cảm thấy không hiểu nổi ý cha cô. Đọc đi đọc lại vài lần, chợt hiểu ra,cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn, quyết định ở lại sa mạc để tìm bầu trời đầy sao của mình.
Cô vừa thay đổi được suy nghĩ tiêu cực của mình, thái độ ứng xử với mọi người bản địa, học tiếng bản xứ. Cô nhiệt tình với họ, họ cũng tốt bụng với cô. Cô rất thích đồ dệt may và đồ gốm ở đây, thế là người dân sẵn sàng tặng cô những đồ gốm và vải đẹp nhất mà họ dành để tặng cho du khách. Điều này làm cô vô cùng cảm động. Ước muốn tìm tòi cái mới của cô ngày càng tăng. Cô nghiên cứu về bàn tay thần tiên mà người dân ở đây mê tín, về tình hình sinh trưởng cửa thực vật vùng sa mạc, còn tìm hiểu thêm thói quen của bọn chuột, ngắm nhìn mặt trời mọc, lại có thú tìm nhặt vỏ ốc,… cô vô cùng phấn khích với mỗi điều mà cô biết được. Cô bắt đầu viết một quyển sách, và “ Lũy thành một sự việc vui vẻ” ra đời.
Lời bình:
Qua bao nhiêu cố gắng, cuối cùng cô gái đã tìm được bầu trời đầy sao của mình. Vì cô đã biết dung sự mạo hiểm tích cực thay thế cho nỗi cô độc và những ưu tư. Sa mạc không thay đổi, con người ở đó cũng không thay đổi, chỉ có cô gái trẻ đã chọ một góc độ khác để nhìn đời. Quan niệm khác khiến cô thành con người khác.
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: