Nhà văn nổi tiếng người Nga. ( Mikhail Solokhov, 1905 – 1984) trong một lần đi dạo trên đường phố, ngẫu nhiên gặp một người ăn xin. Người ăn xin tiến đến trước ông xin bố thí.
Ông liền cho tay vào túi định lấy tiền ra cho người kia. Nhưng bỗng nhiên ông đỏ mặt, lúng túng như có lỗi. Hôm đó ông quên mang theo ví tiền, ông liền nhẹ nhàng nói với người ăn xin.
Xin lỗi ông bạn, thành thực rất xin lỗi, tôi đã để quên ví tiền ở nhà, cũng không mang theo người bất kỳ thứ gì có thể ăn được ! Nếu có tôi nhất định sẽ tặng hết cho ông bạn ! Tin tôi như vậy đi !
Người ăn xin bất chợt nắm lấy tay của Solokhov rất chặt, lắc lắc rất nhiệt tình, nói vội vàng.
Cám ơn! Rất cám ơn!
Quá bất ngờ, Solokhov cũng chưa kịp hiểu vì sao người ăn xin kia, sao lại cám ơn mình nhiệt tình như vậy? Quả thực mình chưa cho người ấy cái gì.
Người ăn xin thấy Solokhov ngỡ ngàng liền giải thích.
Tôi quả thực đã có ý định xin được chút gì ăn cho no rồi sẽ đi tự tử, nhưng không ngờ ông lại thản nhiên xưng hô với tôi là “ông bạn”. Lời nói của ông bạn khiến tôi rất cảm động. Thì ra tôi vẫn được coi là một con người. Điều đó làm cho tôi có thêm dũng khí để tiếp tục sống!.
Theo VHTT
Ông liền cho tay vào túi định lấy tiền ra cho người kia. Nhưng bỗng nhiên ông đỏ mặt, lúng túng như có lỗi. Hôm đó ông quên mang theo ví tiền, ông liền nhẹ nhàng nói với người ăn xin.
Xin lỗi ông bạn, thành thực rất xin lỗi, tôi đã để quên ví tiền ở nhà, cũng không mang theo người bất kỳ thứ gì có thể ăn được ! Nếu có tôi nhất định sẽ tặng hết cho ông bạn ! Tin tôi như vậy đi !
Người ăn xin bất chợt nắm lấy tay của Solokhov rất chặt, lắc lắc rất nhiệt tình, nói vội vàng.
Cám ơn! Rất cám ơn!
Quá bất ngờ, Solokhov cũng chưa kịp hiểu vì sao người ăn xin kia, sao lại cám ơn mình nhiệt tình như vậy? Quả thực mình chưa cho người ấy cái gì.
Người ăn xin thấy Solokhov ngỡ ngàng liền giải thích.
Tôi quả thực đã có ý định xin được chút gì ăn cho no rồi sẽ đi tự tử, nhưng không ngờ ông lại thản nhiên xưng hô với tôi là “ông bạn”. Lời nói của ông bạn khiến tôi rất cảm động. Thì ra tôi vẫn được coi là một con người. Điều đó làm cho tôi có thêm dũng khí để tiếp tục sống!.
Theo VHTT